Chương trước
Chương sau

“Tôn thượng, căn cứ vào video này thì cổng dịch chuyển đặt tại ngay trụ sở chính của Bắc Minh giáo, ở ngoại thành Ninh Thiên.”
Sau khi xem một đoạn video do một người nghiệp dư quay thì Lâm Bá Thiên nói ngay.
Diệp Thiên gật đầu: “Đánh giá từ video, quả nhiên cổng dịch chuyển nằm ở Táng Long Lĩnh.”
“Vậy không thể đi được rồi tôn thượng à.” Quốc Trượng Gia nói: “Thành Ninh Thiên là một thành trì lớn với dân số năm trăm tỷ dân. Bất kể giáo phận nào thổi tới thì chắc chắn sẽ phái đội quân hùng hậu và cao thủ đến trấn thủ.”
“Một khi phá bỏ lớp phong ấn trước mặt tiến vào thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Táng Long Lĩnh cách thành Ninh Thiên rất gần, nếu động tĩnh truyền đến thành Ninh Thiên cứ coi như là tôn thượng không bị phát hiện thì thành thủ của thành Ninh Thiên sẽ phái người đến trái đất để điều tra, nếu làm không tốt sẽ bại lộ cả sào huyệt của tôn thượng.”
“Ừ.” Diệp Thiên gật đầu, hơi đăm chiêu nói: “Xem ra phải từ Thiên Quyền Tinh tiến vào thế giới ngân hà trung tâm vũ trụ rồi sau đó mới tiến vào Tử Vi Tinh thôi.”
Mọi người đều gật đầu, đồng ý với câu nói này.
“Trước tiên hãy dùng đá Nữ Oa luyện để nâng cao trình độ tu luyện, đề phòng có người phá phong ấn tiến vào trái đất, sau đó sẽ đánh không lại.” Diệp Thiên phất tay.
“Đúng.”
Mọi người lui ra rồi mỗi người tự tìm một nơi để tu luyện.
Diệp Thiên bỏ ra hai ngày nuông chiều tất cả mấy người vợ, sau đó hắn cũng kêu mấy người vợ và các con đi tu luyện. Bản thân hắn cũng tìm một nơi thanh tịnh để tu luyện.
Hiệu quả luyện tập với đá Nữ Oa cực kỳ nhanh chóng, vẻn vẹn chỉ mất ba năm. Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên đều khôi phục lại trạng thái ban đầu, họ bị vướng vào giai đoạn bình cảnh Thái Hư Đại Thành trung kỳ, trong khi Lâm Bá Thiên bị mắc kẹt ở đại thànhhậu kỳ.
Trước khi trải qua thời kỳ bình cảnh họ bứt phá lên rất nhanh.
Cũng giống như một bài toán, biết đáp án là có thể nhanh chóng làm được. Còn việc luyện tập nếu gặp thời kỳ bình cảnh thì sẽ rất khó khăn để đột phá, cũng giống như không giải được một bài toán đánh đố quá khó vậy.
Vì vậy sau hai năm nữa, họ vẫn không vượt qua được thời kỳ bình cảnh.
Quốc Trượng Gia lại càng thê thảm hơn, ngay cả một cân đá Nữ Oa cũng chưa dùng đến đã bị mắc kẹt thời kỳ bình cảnh trong giai đoạn hậu kỳ của Thái Hư Đỉnh Phong mà không thể hoàn thành chu đáo được.
Nhưng đối với Quốc Trượng Gia mà nói thì điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Từ sau khi nhập Thái Hư đã bị đã kẹt ở thời kỳ tiểu bình cảnh ít nhất hàng vạn năm, còn thời kỳ đại bình cảnh thì đã mắc hàng trăm nghìn năm.
Hiện giờ ông ta đang ở giai đoạn hậu kỳ Thái Hư Cảnh nhập viên mãn, đây là một nút thắt lớn. Ông ta ước tính rằng bản thân sẽ bị mắc kẹt trong ít nhất hai trăm ngàn năm.
Cho nên ông ta cũng không lộ ra vẻ thất vọng, chỉ là có điều nhìn thấy rất nhiều đá Nữ Oa như vậy mà không luyện được thì có hơi tiếc nuối.
Còn Diệp Thiên và Huyền Cực Tiên Tôn thì việc nâng cao trình độ tu luyện của bọn họ trong năm năm qua giống như đang ngồi trên máy bay vậy, tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Huyền Cực Tiên Tôn đã bước vào giai đoạn đầu của Thái Hư Đỉnh Phong. Diệp Thiên đã bước vào giai đoạn đầu của Thái Hư Viên Mãn.
Hai người đều đã từng trải qua những cảnh giới này, cho nên tốc độ đột phá thời kỳ bình cảnh rất nhanh. Kinh nghiệm của đá Nữ Oa cũng nhanh nên đương nhiên trình độ tu luyện cũng được nâng cao.
Vào ngày này, Tuyết Thần Tông được trang trí theo phong cách có chuyện vui mừng với đèn lồng đỏ treo cao và toàn bộ chiến hạm Tinh Không được giăng đèn kết hoa và dán đầy chữ hỉ.
Đúng vậy, ba người con trai của Diệp Thiên sắp kết hôn.
Vào ngày này, tất cả mọi người đều ngừng tu luyện và toàn bộ Tuyết ThầnTông đều tràn ngập tiếng cười và tiếng hoan hô.
“Ồ. Anh cả, anh hai, anh ba sắp kết hôn rồi.”
Các con của Diệp Thiên vui vẻ chạy nhảy tung tăng.
Người vui nhất là Tần Chí Thành.
Sau khi A Bảo và Lạc Lạckết hôn thì sẽ sinh con. Nhà họ Tần lại sắp có thêm một đứa bé, làm sao mà không vui được.
Đương nhiên, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm cũng như Hoàng Phủ Thường cũng rất vui vẻ, họ mặc quần áo cũng rất khác ngày thường. Con cái sắp kết hôn, có ba mẹ nào mà không vui.
“Thế nào lão đầu? Trình độ tu luyện đã được nâng cao, đệ tử của ông cũng sắp chính thức trở thành con dâu của tôi rồi. Ông có vui không?”
Sau bữa trưa, khi đang đi dạo trên boong tàu, Diệp Thiên vỗ vai Huyền Cực Tiên Tôn và mỉm cười hỏi.
“Đương nhiên trình độ tu luyện của bản thân được nâng cao thì phải vui rồi. Đồ đệ gả cho A Bảo, lão phu cũng rất vui. Nhưng đồ đệ trở thành con dâu của cậu thì lão phu không vui lắm. Cậu chính là một nhân vật nguy hiểm nên lão phu sợ đồ đệ đoản mệnh.” Huyền Cực Tiên Tôn nói xong thì liếc mắt nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên sa sầm nét mặt: “Lão đầu, hôm nay là ngày vui mà lại nói những lời xui xẻo như vậy à. Cẩn thận tôi nhổ râu của ông đó.”
Huyền Cực Tiên Tôn hừm một tiếng rồi không thèm nói chuyện với Diệp Thiên nữa mà chạy đến chơi với Tiểu Khả Doanh và Đóa Đóa.
“Huyền Cực Tiên Tôn này nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng. Trong ngày vui trọng đại mà lại nói những lời xui xẻo như vậy, vì đánh không lại ông ta nên tôi bỏ qua chứ nếu không tôi sẽ xử lý ông ta gọn rồi.” Lâm Bá Thiên nói.
“Ông ta chính là loại người như vậy, đừng để ý tới ông ta làm gì.”
Diệp Thiên khoát tay rồi cùng với Quốc Trượng Gia, Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên vừa đi dạo vừa nói chuyện.
Bốn người họ quyết định đợi đám cưới kết thúc thì sẽ lập tức rời khỏi trái đất để huấn luyện đại quân. Dù sao họ cũng đang vướng vào thời kỳ bình cảnh mà bọn họ không biết bao nhiêu vạn năm mới có thể đột phá, cho nên bọn họ sẽ không lãng phí thời gian vào việc này. Chuyện luyện tập đại quân vẫn quan trọng hơn.
Hơn nữa, ba mươi sáu người Quốc Trượng Gia bọn họ đã đợi ở Địa Vương Tinh hơn một nghìn năm. Với sự giúp đỡ của họ thì Địa Vương Tinh đã được thống nhất và họ còn huấn luyện hơn một nghìn tỷ quân. Họ đã kéo một nghìn tỷ quân lên đóng quân ở thiên lộ của Thiên Quyền Tinh và Thiên Quý Tinh.
Hai cánh cổng này rất quan trọng và không thể bị đột phá, phàm là những ai từ thiên lộ đi xuống sẽ bị bắt sống.
Dù sao thì Diệp Thiên thống nhất sáu ngôi sao, động tĩnh quá lớn. Một khi ai đó từ thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ đi xuống thì sẽ bạn có thể nghe thấy những sự tích của Diệp Bắc ở khắp mọi nơi.
Bất cứ ai biết một chút về Diệp Bắc Minh đều có thể đoán rằng Diệp Bắc có thể chính là Diệp Bắc Minh.
Bây giờ hắn đang chuẩn bị phản công nên hắn không được phép phạm bất cứ sai lầm nào, để tránh chim chưa kịp bay mà đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
“Được, vậy sau khi hôn lễ kết thúc mọi người hãy trở về trước. Còn tôi sẽ ở lại trái đất tu luyện đến đại viên mãn và sẽ không đi những nơi khác nữa.” Diệp Thiên nói.
Trước khi hắn đi ra ngoài, chính là để trình độ tu luyện được tăng lên. Bây giờ đã có đủ đá Nữ Oa để hắn tu luyện thành đại viên mãn rồi nên anh ta cũng lười ra ngoài.
“Như vậy là tốt nhất.” Quốc Trượng Gia gật đầu.
“Nhớ ra sức chiêu binh nhiều vào.” Diệp Thiên không quên dặn dò: “Có một câu nói cổ rất đúng, đó là Hàn Tín điểm binh lính càng nhiều càng tốt. Chúng ta phải tuyển thêm càng nhiều càng tốt.”
“Lần phản công này không giống như lần trước công kích tiên đế Huyền Quang, chỉ là đối phó một môn phái mà lại là một môn phái yếu nhất. Không cần quá nhiều lực lượng, có thể vừa đánh vừa phát triển lực lượng.”
“Lần này chúng ta sẽ phải đối mặt với hàng trăm tỷ binh sĩ của bảy giáo phái lớn. Tuy rằng lực lượng chúng ta đã huấn luyện rất mạnh nhưng cũng không thể thấp hơn ba mươi nghìn tỷ. Nếu không một khi chúng ta đối mặt với quân địch đông đảo như vậy, mà kẻ địch lại toàn là cao thủ thì cơ hội chiến thắng của chúng ta sẽ rất nhỏ.”
Hắn chết trước khi từ biệt thầy, câu nói này như gai nhọn cứa vào tim hắn khiến hắn phải chuẩn bị đầy đủ trước khi phản kích. Có như vậy mới tránh được sự ứng nghiệm của câu nói này.
“Yên tâm đi tôn thượng, nếu chiêu binh ở lục đại tinh tú chưa đủ thì chúng ta có thể đến tinh vực của Địa Vương Tinh để phát triển thêm. Tôi có thể bảo đảm trong vòng một trăm năm tôi sẽ huấn luyện hết một đội quân ba mươi tỷ binh lính. Thậm chí có thể nhiều hơn.” Quốc Trượng Gia vỗ ngực cam đoan.
“Tốt nhất là như vậy. Chú ý an toàn hơn nữa, nhân tiện chế tạo thêm chiến hạm Tinh Không, có thể vận chuyển toàn bộ đại quân đến thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ.” Diệp Thiên vỗ vai bọn họ.
“Dạ.”
Bốn người đáp lại đầy vẻ hùng hồn.
“Đúng rồi.”
Đột nhiên Diệp Thiên như nhớ ra điều gì. Hắn lấy ra một viên Thánh Quả Đại Đạo đưa cho Quốc Trượng Gia rồi nói: “Bổn tọa đột nhiên nhớ ra năm đó khi hái Thánh Quả Đại Đạo thì có một vị tu sĩ sau khi ăn xong đã trực tiếp lĩnh hội Đại Đạo thiên lôi kiếp.”
“Quốc Trượng đang vướng vào thời kỳ bình cảnh, có thể thử một cái xem có thể đột phá hay không, nếu làm tốt thì coi như không uổng phí. Dù sao, tác dụng phản kích của thứ này đối với chúng ta cũng không có tác dụng gì nhiều. Lãng phí thì lãng phí vậy.”
“Vậy thuộc hạ thử xem.”
Quốc Trượng Gia cầm lấy thánh quả Đại Đạo đưa vào miệng.
Khi vào bụng chưa được bao lâu sau.
“Hả?”
Đột nhiên hai mắt ông ta sáng lên và lập tức bay vút lên không trung của Tuyết Thần Tông.
Ngay sau đó.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả đất trời.
Mọi người chỉ nhìn thấy trên người Quốc Trượng Gia phóng lên bầu trời chín tia ánh sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào chín tầng trời cao.
Ngay sau đó mọi người nghe thấy giọng nói cực kỳ vui mừng của Quốc Trượng Gia vang lên.
“Đột phá, cuối cùng cũng đột phá rồi. Cuối cùng ta cũng đạt tới Thái Hư Viên Mãn rồi. Ha ha haha.”
“Nó thực sự rất hiệu quả.”
Hai mắt Diệp Thiên sáng lên lộ ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Vậy chẳng phải có thể chia tất cả thánh quả Đại Đạo cho những thuộc hạ đang vướng phải thời kỳ bình cảnh ăn, như vậy có thể giúp họ tiết kiệm được mấy vạn năm đột phá hay sao?
Nghĩ vậy, Diệp Thiên nhìn về phía Lâm Bá Thiên và ba người họ, hình như họ cũng đã từng ăn rồi. Nhưng để kiểm tra xem có hiệu quả hay không, hắnvẫn cho Lâm Bá Thiên một viên. Kết quả là ăn xong thì không có tác dụng gì.
“Thật đáng tiếc, nếu lúc đó tôi không ăn nó thì bây giờ có thể vượt qua thời kỳ bình cảnh và vươn tiến vào Đỉnh Phong rồi.” Lâm Bá Thiên nói đầy vẻ tiếc nuối.
“Nếu hồi đó anh không ăn nó, anh đã bị Sử Đông Lai giết chết rồi.” Triệu Thương Thiên nói.
“Ha ha.”
Lâm Bá Thiên bật cười: “Đúng vậy, hồi đó tôi không ăn thì sẽ không thể kéo dài thời gian với Sử Đông Lai lâu như vậy. Nếu không kéo dài thời gian cho tôn thượng thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Xem ra năm đó ăn vẫn tốt hơn ăn bây giờ.”
Diệp Thiên gật đầu.
Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên đã ăn Thánh Quả Đại Đạo và cả hai đều ăn chúng trong điều kiện rất tồi tệ, vì vậy không có lý do gì họ sẽ tị nạnh là họ đã ăn trước.
Buổi tối đã tới.
Đoàng, đoàng, đùng.
Tiếng pháo vang dội khắp Giang Thành.
Rất nhiều những người nổi tiếng và các quan chức giàu có từ khắp nơi trên thế giới đến Tuyết Thần Tông để chung vui.
Trên bàn tay có hàng vạn bàn tiệc, hàng trăm nghìn người đến dự đám cưới vô cùng sôi động và hoành tráng.
Đồng thời cùng lúc đó ở Nam Mỹ, tại cổng dịch chuyển.
Bùm bùm bùm bùm.
Một âm thanh chói tai phát ra từ cánh cổng, thu hút rất nhiều người dân Brazil đến xem.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Có ai đó từ Tử Vi Tinh muốn vào phải không?”
“Chẳng lẽ họ lại muốn đi mua áo yếm và các vật dụng khác nữa sao?”
“...”
Những người vây xung quanh xem đang nghị luận.
Khoảng nửa giờ sau.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn.
Phong ấn của cánh cổng bị nổ tung và có hàng chục bóng người lao vào.
Sau đó, một giọng nói giận dữ vang lên.
“Là ai đã cài đặt phong ấn vậy? Ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.