Chương trước
Chương sau

Diệp Thiên đã sống mấy chục vạn năm, đây là lần đầu nghe nói Trái Đất còn có truyền thuyết.
Đương nhiên Trái đất có rất nhiều truyền thuyết nhưng đều là người Trái Đất nghĩ ra. Mấy cái Tam Thanh Tứ Ngự gì gì đó, nơi nào có nền văn minh được dựng nên thì nơi đó đều sẽ có truyền thuyết. Vậy nên Địa Cầu có truyền thuyết về Tam Thanh Tứ Ngự, Diệp Thiên cũng không thấy có gì kỳ lạ. Coi như là Thiên Hoang truyền đến Côn Hư, rồi lại truyền đến Trái Đất thôi.
Nhưng Tô Thiên Phục là một người đến từ Tử Vi Tinh lại biết truyền thuyết liên quan đến Trái Đất, chuyện này làm hắn không thể không cảm thấy kỳ quái.
Phải nói là trước khi hắn đến Địa Cầu này thì hắn hoàn toàn chưa từng nghe nói qua về hành tinh này. Nhìn từ phản ứng của Tiên Tôn Huyền Cực có thể thấy rằng, dù đã sống ba bốn trăm vạn năm nhưng cũng chưa từng nghe nói về Trái Đất.
"Được, vậy thì tôi kể cho mấy người nghe chuyện sư phụ đã kể cho tôi.”
Tô Thiên Phục khẽ nâng cằm lên, bộ dạng ngạo kiều.
Diệp Thiên cũng cảm thấy hứng thú, không còn vội trở về, lập tức dừng lại bên trên truyền tống trận, sau đó vểnh tai lên nghe.
“Sư phụ cô Sử Đông Lai biết cái rắm gì chứ!” Triệu Thương Thiên khinh thường cười một tiếng.
“Đúng vậy”. Lâm Bá Thiên cũng nói: “Ngay cả Tiên Tôn Huyền Cực cũng không biết, ông ta thì biết cái gì, bịa ra mấy cái chuyện lịch sử lừa người à?”
"Ai bảo thế hả?” Tô Thiên Phục bất mãn đáp lại.
Diệp Thiên cười cười: “Để cho cô ấy nói một chút đi, đến cùng là gì thì truyền tống đến lại nói tiếp.”
Triệu Thương Thiên và Lâm Bá Thiên liền ngậm miệng lại.
Cuối cùng, Tô Thiên Phục nói:
“Sư phụ tôi nói, Bàn Cổ khai thiên lập địa đã chia Hỗn Độn thành hai phần, tất cả vũ trụ được gọi chung là Địa, Thiên chính là bầu trời ở trên đỉnh đầu chúng ta, không nhìn thấy tận cùng.”
“Đúng vậy.”
Cả đám người gật đầu, Lâm Bá Thiên nói: “Những chuyện này chúng tôi đều biết cô nói vào trọng điểm đi.”
"Muốn trọng điểm thì nói trọng điểm.”Tô Thiên Phục hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Những tinh cầu khác đều là do bụi đất sau khi khai thiên lập địa hợp thành, chuyện này mọi người hẳn là cũng biết. Nhưng mọi người lại không biết rằng, Trái Đất chính là do Bảo Địa Thư của Hỗn Độn biến thành.”
“Địa Thư biến thành?” Mọi người đều nhất thời kinh ngạc.
“Là Địa Thư của Địa Tiên Chi Tổ - Trấn Nguyên Tử đại tiên sao?” Tiên Tôn Huyền Cực hiếu kỳ hỏi.
“Đúng vậy!” Tô Thiên Phục gật đầu tới tấp: “Lúc thiên địa sơ khai, có Thiên Thư và Địa Thư, Thiên Thư ở trên trời, Địa Thư dưới mặt đất. Mà Trái Đất chính là sau khi Đại Địa bị nghiền vụn thành vô số hạt bụi nhỏ, Địa Thư bị bay ra khỏi Tử Vi Tinh rồi tạo ra Trái Đất.”
“Giống như Tam Thanh Tứ Ngự, Nữ Oa nương nương hay Như Lai vân vân, đều sinh ra từ Trái Đất."
“Có thể nói, Thánh nhân sinh ra từ Trái Đất còn nhiều hơn cả những người sinh ra từ Tử Vi Tinh nữa!”
“Mãi cho đến khi Địa Thư bị Trấn Nguyên Tử đại tiên lấy đi, linh khí trên Trái Đất khô cạn, tất cả sinh linh trên Trái Đất đều rời khỏi nơi đó.”
“Cắt.” Nghe đến đây, Triệu Thương Thiên cười nhạo: “Cô đều là nghe lời càn rỡ của sư phụ cô, làm sao ông ta biết Chư Thiên, Thần Phật đều xuất phát từ Trái Đất hả?”
"Hơn nữa, không phải nói Trái Đất là do Địa Thư biến thành sao? Sao Địa Thư đã bị Trấn Nguyên Tử đại tiên lấy đi rồi mà Trái Đất vẫn còn đây thôi?”
“Toàn là những lời ba hoa tự bịa, chẳng có gì đáng tin cả.” Dương Đỉnh Thiên cũng không nhịn được mà nói.
“Ai bảo là ba hoa bịa đặt hả!” Tô Thiên Phục cong cong khóe miệng, chắc hẳn đã hơi bực mình.
“Vậy cô có gì chứng minh sư phụ cô không bịa đặt không?” Lâm Bá Thiên trợn mắt nói.
“Sư tổ của Sử Đông Lai là Kim Tiên?”
Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, thậm chí cả Diệp Thiên đều vò đầu.
“Đây là sự thật.”
Tiên Tôn Huyền Cực gật đầu, nói: “Sư phụ của Sử Đông Lai tên là Huyền Phi Tử, là đệ tử thứ ba của Đạo Nguyên Tử đạo nhân.”
“Bốn trăm ba mươi vạn năm trước, khi lão phu vẫn còn là một tiểu tu sĩ Luyện Khí, Đạo Nguyên Tử đạo nhân đã phá vỡ tầng Kim Tiên, phi thăng lên Thiên Giới, trở thành Đại Năng thứ ba phi thăng lên Thiên Giới của Tử Vi Tinh trong suốt một ngàn vạn năm nay.”
"Về phần Đạo Nguyên Tử có trở về giảng đạo hay không thì lão phu cũng không biết. Nhưng lão phu cho rằng Sử Đông Lai không hề bịa đặt, ông ta cũng không đến mức bịa đặt ra loại chuyện như vậy để lừa gạt đồ đệ mình.”
“Vậy Địa Thư kia đã bị lấy mất, Trái Đất làm sao vẫn còn tồn tại được?” Lâm Bá Thiên hỏi.
Tiên Tôn Huyền Cực nghĩ ngợi, đáp: “Nếu như ta đoán không nhầm thì chắc hẳn lúc Địa Thư bị lấy ra, bên ngoài vẫn còn một lớp đất đá, lại thêm việc bị những hành tinh nhỏ khác va chạm vào nên mới khiến cho tầng đất đá ngày càng nhiều. Vì vậy Địa Thư bị lấy đi nhưng Trái Đất vẫn không bị lấy mất theo, mà chỉ là Địa Thư trong lõi Trái Đất bị lấy đi thôi. Vậy nên chắc hẳn Trái Đất là rỗng ruột.”
“Nghe có lý thật!”
Mấy người Diệp Thiên khẽ gật đầu.
“Tôi không nói điêu chứ?” Tô Thiên Phục ngạo nghễ hỏi.
“Hừ”. Lâm Bá Thiên khẽ nói: “Có nói điêu hay không, trước tiên cứ để tôi đào hố xem Trái Đất có phải rỗng ruột hay không rồi hẵng nói.”
Lâm Bá Thiên là người nóng tính, nói là làm luôn, lập tức xuống khỏi lưng thú, tìm một chỗ ở ngay trên chỗ đó rồi bắt đầu đào. Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên cũng xuống đào giúp một tay.
Diệp Thiên cũng không ngăn lại. Trái Đất là một hành tinh nhỏ, Tiên Vương chỉ dùng một đao đã có thể bổ ra, Lâm Bá Thiên là Tiên Tôn, đào xuyên qua Trái Đất cũng đơn giản thôi.
“Bích Nhãn Kim Lân Thú, thu hết đất vào trong nhẫn không gian, đào đến lòng đất rồi thì lấp đất trả về.” Diệp Thiên ném ra một chiếc nhẫn không gian.
Bích Nhãn Kim Lân Thú vang lên một tiếng rồi thu hết tất cả đất được đào ra vào trong không gian.
Khoảng ba phút sau.
“Tôn Thượng! Có biến!”
Trong hố vọng ra giọng nói của Lâm Bá Thiên.
Mấy người Diệp Thiên hứng thú, lập tức để Xích Nhãn Kim Mao Hống nhảy vào bên trong động sâu năm nghìn mét.
“Tôn Thượng nhìn xem, đây là xương thú, ôi bà nó to quá!” Lâm Bá Thiên chỉ vào xương thú trên mặt đất nói.
Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên đang đào sang hai bên, xem xem con yêu thú này rốt cuộc to lớn đến mức nào mà xương cốt lại to hơn cây cột như vậy.
Shh!
Diệp Thiên và Tiên Tôn Huyền Cực đến gần nhìn đều hít ngược vào một hơi.
"Đây chính là bảo bối tốt đó!"
Hai người gần như đồng thời kêu lên.
Hai người bọn họ đều là người trong nghề luyện khí, nhìn thấy bộ xương thú này liền biết được đây là vật liệu tốt để chế tạo pháp bảo thần binh.
Chỉ thấy xương thú này trắng sáng như ngà, bóng loáng trơn nhẵn, so với mã nào cực phẩm còn sáng mượt hơn nhiều, còn tản ra từng tia bạch khí nữa.
“Ôi mẹ ơi!”
Sau khi đào được hết đầu đuôi xương thú, Lâm Bá Thiên bị dọa kêu lên: “Con này từ đầu đến đuôi phải đến một nghìn dặm mất! Ngoại trừ yêu thú lớn nhất - Côn (Côn Bằng, một yêu thú ở biển, xuất phát từ Sơn Hải Kinh) thì không còn yêu thú nào có thể lớn như vậy được. Nhưng đây rõ ràng là yêu thú trên lục địa có bốn chân chứ không phải Côn.”
Diệp Thiên nhìn mãnh thú Xích Nhãn Kim Mao Hống rồi lại nhìn bộ xương thú trên mặt đất, rõ ràng là con kiến so với con voi mà!
“Xích Nhãn Kim Mao Hống, bình thường cơ thể mi lớn như thế nào?” Diệp Thiên hỏi, yêu thú có thể biến to nhỏ tùy ý, nhưng lúc chết thường trở về nguyên dạng.
“Không to bằng một phần một triệu nó.” Xích Nhãn Kim Mao Hống trả lời.
Shhh!
Diệp Thiên hít sâu một hơi.
“Xích Nhãn Kim Mao Hống là yêu thú hồng hoang mà chỉ bằng một phần một triệu nó, có thể thấy được con yêu thú này chắc hẳn là Hỗn Độn cự thú.”
“Có lẽ là vậy.”Tiên Tôn Huyền Cực nói: “Chắc hẳn đã chết sau khi khai thiên lập địa, sau đó bị Địa Thư và đất đá đánh văng ra, lại bị những tinh cầu khác va chạm vào mà bị đất đá vùi lấp.”
Diệp Thiên khẽ gật đầu, thu từng mảnh xương thú vào trong nhẫn không gian, Tiên Tôn Huyền Cực cũng nhanh tay giành lấy. Sau khi thu dọn xong, hai người Diệp Thiên bay ra khỏi hang động, để lại mấy người Lâm Bá Thiên tiếp tục đào.
“Khó trách khoa học kỹ thuật của Trái Đất chỉ đào được hố sâu nhất hơn mười nghìn mét. Thì ra là vì dưới năm trăm nghìn mét phía dưới nữa lại nóng như vậy. May mà tôi là tu sĩ, chứ nếu là người phàm chắc đã bay hơi thành không khí mất rồi.” Sau khi trở lại mặt đất, Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên gật gật đầu: "Chuyện này nói rõ, dưới bề mặt Trái Đất vẫn còn rất nhiều thứ chưa bị thăm dò, phát hiện.”
Khoảng mười phút sau nữa, phía dưới lại truyền lên âm thanh.
“Tôn Thượng nhìn này, đào được dưới hố Địa tủy thạch của Bảo Giám Thiên Địa mà người muốn chế tạo này!”
Diệp Thiên lập tức nhảy xuống, động đã đào sâu đến hơn hai triệu mét.
“Quả thật là Địa Tủy Thạch!”
Hai mắt Diệp Thiên tỏa sáng, đây là loại đá cực kì cứng rắn, kể cả có lấy tu vi của Diệp Thiên cũng không thể nào đập vớ tảng đá này được.
Nhưng cái hố này lại bị tảng đá chặn lại, đành phải đào ra xung quanh. Nhưng nó thật sự quá lớn, muốn lấy hết cả khối đá này ra thật sự rất khó. Nếu có lấy ra sợ rằng cả đất nước cũng bị sụt xuống theo mất!
“Trước tiên đừng đào.”
Diệp Thiên hô ba người bọn họ dừng lại, nói: “Quá lớn, cả tảng đá này không thể lấy ra được. Từ từ nung một cái hố xuyên qua mới được, hoặc là chuyển sang hướng khác đào đi.”
“Vậy nên trước tiên cứ dừng lại đã, cùng bản tọa về nhà, có thời gian chúng ta lại đến nghiên cứu sau.”
Ba người đồng ý, cùng Diệp Thiên trở lại mặt đất. Sau đó, Diệp Thiên đặt một phong ấn bên ngoài cửa hang để phòng có người rơi xuống.
Sau đó trèo lên trên lưng thú, đi về hướng Tuyết Thần Tông.
Hiện tại, linh khí của Trái Đất càng ngày càng nhiều, đã nồng đậm được như Thủy Lam Tinh rồi. Khắp nơi đều có thể nhìn thấy tu sĩ bay lượn.
Rất nhanh họ đã đến Giang Thành.
Gần đến Tuyết Thần Tông đã nghe thấy một tiếng reo lên:
“Ba Ba! Anh A Bảo! Chị Đóa Đóa! Mọi người trở về rồi ye!”
“Ha ha!”
Diệp Thiên phất tay nói: “Nữu Nữu, ba đưa chị và anh trai con về rồi đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.