“Tôn thượng, ông lão này là người của tiên đế Thái Hòa, ông ta nói ông ta đã đưa tôn thượng xuống quặng mỏ, thụ hạ nghi ngờ ông ta sẽ lừa tôn thượng nên đã bắt ông ta lại.”
Sau khi nghe thấy lời đại tướng Thành Quyền nói, đại tướng Long Tương lập tức vội vàng lên giải thích.
“Ông làm vậy rất đúng, cẩn thận luôn lo lắng là điều cần thiết!”
Diệp Thiên vỗ lên vai của đại tướng Long Tương sau đó đi về phía đại tướng Thành Quyền, hắn giải dây trói tiên trên người cho đại tướng Thành Quyền, sau đó nói: “Bổn tọa đã biết chuyện ông đã diệt khẩu hai thần tướng của đế quốc Thiên Sư, nhưng lại không đi báo tin tức, làm thế rất tốt.”
“Nói đi, muốn bổn tọa thưởng gì cho ông?”
Hóa thân Thiên Đạo đã nói với hắn, cho nên hắn rất rõ ràng, nếu không đã qua hơn một năm rồi đại tướng Thành Quyền mà đi báo tin tức bảy vị tiên đế chắc chắn kịp đến đây rồi, nhưng không có bất kỳ ai đến tìm giết hắn cả.
Vậy nên có thể thấy hơn một năm qua, đại tướng Thành Quyền vẫn luôn giữ miệng kín như bưng, không hề thổ lộ ra nửa chữ nào cả, đây là điều khiến cho hắn rất bất ngờ, cũng là điều xứng đáng để được hắn tuyên dương.
Dù cho đại tướng Thành Quyền làm thế vì bất kỳ mục đích nào, đối với hắn mà nói việc cần cảm ơn thì nhất định phải cảm ơn. Nhưng hắn cũng không dễ dàng đi cảm ơn một người, chỉ có thể dùng cách ban thưởng để thay thế.
“Cảm tạ tiên đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046755/chuong-1090.html