Chương trước
Chương sau

“Chỗ này bán bùa tăng tốc hời thật, con bà nó, lần trước đi Thượng Thanh Tông mua ba tấm bùa tăng tốc sơ cấp tốn mất mười lăm cân đá Nữ Oa, lấy số đá đó mua ở đây được những bảy tấm lận đó!”
“Đúng đó, Thượng Thanh Tông rất hố người mua, mà ở đây mua bùa tăng tốc cao cấp còn được tặng ba tấm bùa tăng tốc sơ cấp nữa!”
“Vẫn là chỗ này hời hơn, sau này không cần đi mua bùa tăng tốc của Thượng Thanh Tông nữa, chỗ đó đúng là hố cha người ta mà, lần trước tôi còn đi lãng phí bốn mươi cân đá Nữ Oa mua hai tấm bùa tăng tốc trung cấp.”
“....”
Đi đến bên ngoài phủ thành chủ Diệp Thiên đã nghe được những lời như nói Thượng Thanh Tông hố cha người ta, nơi này bán hời hơn vân vân, hơn nữa người ra vào phủ thành chủ lại nối liền không dứt, làm ăn không tệ.
“Trời đất! Người ra vào phủ thành chủ so với lúc trước ở Thượng Thanh Tông nhiều hơn không phải chỉ một ít nha!” Thượng Quan Quỳnh Dao kinh ngạc nói.
“Nhiều thật!” Diệp Lam Duyên cũng nói: “Thượng Thanh Tông vừa mở bán ba ngày đầu người đến cũng rất nhiều, nhưng phủ thành chủ mở bán mười ngày vẫn đông như thế, không biết mười ngày này phủ thành chủ thu về được bao nhiêu đá Nữ Oa nữa.”
“Hừ!”
Thượng Quan Quỳnh Dao thở phì phò nói: “Diệp Bắc, anh dù sao cũng không sợ trời không sợ đất, đi vào đoạt hết số đá Nữ Oa của bọn họ đi coi bọn họ có còn dám cướp mối làm ăn của anh nữa không.”
Đương nhiên, âm thanh cô ta rất nhỏ, còn mở tường cách âm nếu không bị người ta nghe được thì không tốt lắm.
“Không sao cả.” Diệp Thiên cười một tiếng: “Nếu làm ăn tốt như vậy thì để bọn họ bán thêm một ít thời gian, chờ người ra vào phủ thành chủ tản bớt lại đến cũng không muộn, vậy cũng có thể cướp nhiều hơn một ít.”
“Đúng vậy!”
Thượng Quan Quỳnh Dao cười nói: “Diệp Bắc, anh thông minh quá, dù sao cũng là cướp vậy thì để nuôi mập rồi cướp thịt sẽ nhiều hơn nha!”
“Ha ha!”
Diệp Thiên thoải mái cười nói: “Chúng ta đi dạo một vòng thành Thiên Thạc đi, so với thành cổ Thiên Thánh có vẻ đẹp hơn rất nhiều, xong rồi đi tìm một khách sạn trú lại.”
“Được nha được nha!”
Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên cũng rất vui vẻ. Hiếm khi phu quân có thời gian rảnh cùng phu quân đi dạo phố thật tốt biết bao.
Thế là, mối người một bên kéo Diệp Thiên đi dạo trên đường chính thành Thiên Thạc phồn hoa.
“Thấy không Diệp Bắc, cái cung điện khổng lồ đằng kia là hoàng cung Long Tượng đế quốc đó, thành Thiên Thạc chính là hoàng đô của Long Tượng đế quốc đó.” Đi dạo một lúc, vòng qua vài con phố, Thượng Quan Quỳnh Dao chỉ hướng vào một cung điện nói.
“Thì ra là hoàng đô, khó trách phồn hoa như thế.” Diệp Thiên nói, hắn đã đi xuyên khắp vũ trụ, vốn đi ra từ cửa bắc thế giới tinh hà trung ương vũ trụ, cửa tây này hắn chưa từng tới.
Đương nhiên, hắn cũng không biết đi bậy đi bạ thế nào mà vào luôn đất tiên rồi.
Vũ trụ quá lớn, thiên lộ võng giăng khắp nơi, hắn cũng không biết đất tiên ở phía bắc hay phía tây thế giới tinh hà trung tâm vũ trụ.
Dù sao thì có bay cao hơn nữa cũng không thể nhìn bao quát được hết vũ trụ.
Mà thiên lộ võng, cũng không phải đường thẳng, cong cong lượn lượng, đi vài vòng là không biết mình ở hướng nào luôn.
Tất nhiên, chỉ cần nhớ kỹ tinh cầu đã từng đi qua thì có đi xa hơn nữa cũng có thể quay về, có điều hơi mất thời gian thôi.
Không ai có bản đồ toàn bộ vũ trụ cả.
Nên nói chung là, tu sĩ thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ không thế nào đi ra ngoài, mà tu sĩ ngoại giới cũng không dễ dàng tiến vào thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ.
Vàothế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ phải có chứng minh thư, tu sĩ ngoại giới không cho vào.
Đương nhiên nếu có thể lấy ra thứ tốt thì có thế vào.
Nhưng người bình thường cũng không nở bỏ thứ tốt chỉ để vào thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ chơi một vòng, làm vậy rất không đáng.
Có điều cũng có nhưng rất ít.
“Quỳnh Dao, xem ra em đã từng tới chỗ này, có chỗ nào chơi vui không?” Diệp Thiên hiếm khi được nhàn nhã đi dạo, tò mò hỏi.
Dĩ nhiên mang theo hai cô gái, cái chỗ chơi đùa đó không gì ngoài chỗ trăng hoa.
“Em nghĩ đã.”
Thượng Quan Quỳnh Dao nâng cằm suy nghĩ.
Suy nghĩ hồi lâu, cô bĩu môi một cái: “Lần trước em cùng cha đến đây, cũng không có được đi nhiều chỗ, hình như cũng không có chỗ nào chơi, em cùng cha phải đi tham gia đấu giá.”
“Đấu giá?” Diệp Thiên lòng hiếu kỳ: “Có gì trong đó?”
“Rất nhiều kỳ trân dị bảo như mấy loại thiên tài địa bảo hiếm gặp, tài nguyên tu luyện khó tìm, còn có mấy cái pháp bảo thần binh các loại.” Thượng Quan Quỳnh Dao nói.
“Ồ!”
Diệp Thiên hứng thú: “Vậy đi Thượng Bảo Đường dạo một vòng.”
Thế là ba người kéo đến Thượng Bảo Đường.
Tiến vào Thượng Bảo Đường, nhìn thoáng qua, Thượng Bảo Đường này như cái tiệm đồ cổ vậy, bám đủ thứ đan dược, bùa chú, thần binh pháp bảo vân vân.
Có điều bán lấy tiền cũng không phải đồ tốt lắm, Thương Quan Quỳnh Dao nói với Diệp Thiên thứ tốt ở phòng đấu giá lầu sáu.
Vì vậy, đám người Diệp Thiên đi lên phòng đấu giá lầu sáu.
Đi đến lầu sáu vừa tiến vào phòng đấu giá đã nghe được âm thanh kêu giá ồn ào, chỗ này là hội đấu giá, đi vào lúc nào cũng được, không cần hẹn trước, dù sao thì anh có tiền anh nhìn trúng cái gì thì tham gia đấu giá, đấu thắng thì ra ngoài thanh toán.
Đương nhiên, nếu không có tiền mà dám kêu bậy, bể ra chuyện trả không nổi sẽ bị đánh chết tại chỗ.
“Tiếp đến vật đấu giá là một cái yếm đến từ một người đi ra từ tinh cầu Trái đất. Phụ nữ ở đó cũng mặc cái này, mặc vào vô cùng đầy đặn, giá khởi điểm một ngàn, bắt đầu đấu giá!”
Diệp Thiên nhìn một lát đột nhiên nghe được lời này, chân mày nhíu chặt nhìn về phái đài đấu giá.
Chỉ thấy trên đài đấu giá để một cái cái hộp họa tiết da báo trên đó.
Vừa nhìn thấy nó, trong lòng Diệp Thiên dâng lên một dự cảm xấu.
Vật ở Trái đất mà xuất hiện ở đây, có thể nghĩ được Trái đất còn xuất hiện thông lộ hoặc cửa khẩu truyền tống dẫn đến tinh cầu khác.
Hơn nữa không phải tinh vực ở xa, mà là tinh vực xung quanh.
“Lần này phiền phức rồi, vợ mình chắc không sao đâu chứ?”
Trong lòng Diệp Thiên bất an.
“Xem ra mình phải lấy được cái này rồi hỏi nguồn gốc của nó từ đầu, phải tìm ra nơi đó mới được.”
Diệp Thiên suy nghĩ trong lòng.
“Mẹ nó! Đồ tốt nha!”
“Cho vợ tôi mặc chắc chắn rất đẹp!”
“Người Trái đất thông minh quá đi, lại nghĩ ra được loại đồ này, thật thú vị nha, tôi phải mua về cho tình nhân nhỏ của tôi mặc mới được!”
Cả phòng vang lên đủ loại bình luận.
Đương nhiên, giá cũng được kêu lên rất nhanh.
“Trăm bảy mươi triệu!”
“Ba trăm bốn mươi triệu!”
“Bốn trăm hai mươi triệu!”
“...”
“Diệp Bắc, anh mua cái này cho em mặc thử xem thế nào đi.” Thượng Quan Quỳnh Dao tò mò.
“Anh cũng đang có ý đó.”
Diệp Thiên nhoẻn miệng cười, lại ra một cái giá trên trời.
“Một tỷ!”
Hắn không thiếu tiền, mục đích của hắn là muốn biết thứ đồ chơi này là từ nơi nào đến được Thiên Quyền Tinh.
Giá tiền này nhất thời đã dọa rất nhiều người, đều đưa ánh mắt như gặp quỷ nhìn Diệp Thiên.
Có cần phải xài tiền thế kia không hả, bao nhiêu đó chỉ để mua một cái yếm?
“Mẹ nó!”
Hàng trước có một thanh niên cắn răng kêu: “Một tỷ năm!”
Diệp Thiên lại kêu giá: “Nghìn bảy tỷ!”
Nhất thời toàn trường yên tĩnh, ánh mắt tập trung lên người Diệp Thiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.