Chương trước
Chương sau

Bùm bùm bùm bùm.
Nguồn năng lượng dày đặc nổ tung trên trận địa phòng ngự, nhưng nó hoàn toàn không thể làm nổ tung được thế trận phòng thủ đó.
“Không phá được thế phòng ngự thì hãy tấn công kiếm của hắn ta để tránh hắn lại dùng kiếm chém bổn vương. Thiên Tà Đại Pháp của bổn vương sắp hoàn thành rồi.” Đạp Thiên Tà Vương hét lên.
Vào lúc này, thần hồn của ông ta không bị ảnh hưởng bởi Di Âm Hỗn Độn nên lỗ đen sau đầu ông ta càng lúc càng lớn nhanh với tốc độ gấp đôi lúc trước. Bóng tối tràn ngập khiến cho người ta có cảm giác như nó có thể nuốt chửng mọi thứ.
Nghe vậy, lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình nhìn nhau. Lão tổ Chính Đình lập tức khống chế chuông vàng và nện vào thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm đang đâm thẳng lên trời.
Ngay sau đó.
Bùm.
Chuông vàng nện mạnh vào Kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm tạo ra một tiếng nổ chói tai. Chỉ thấy chuông vàng bị vỡ thành nhiều mảnh, còn thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm vẫn hiên ngang đứng vững.
“A, chuông Thôn Thiên của tôi.”
Lão tổ Chính Đình hét lên một tiếng kêu thảm thiết, suýt nữa hai mắt nổ tung.
“Trời ơi, chuông Thôn Thiên của tôi chính là pháp bảo cấp bảy tối cao. Tại sao lại vỡ nát như vậy được chứ?”
“Thật kinh khủng. Thật đáng sợ. Thần binh này của Diệp Bắc này thật đáng sợ mà.”
“Thần binh này phải có bao nhiêu cấp bậc mới có thể khiến cho một pháp bảo cấp bảy vừa chạm vào đã tan vỡ như vậy chứ?”
Mọi người đều khiếp sợ không thôi.
“Tôi không tin thần binh kiếm trảm thiên cấp tám của lão tổ này sẽ không mạnh bằng thần binh của cậu.”
Vừa dứt lời, lão tổ Bình Minh đã nhảy dựng lên rồi ông ta dồn hết sức lực chém mạnh về phía thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm.
Keng.
Một âm thanh giòn giã chói tai vang lên.
Chỉ thấy thanh kiếm trảm thiên bị đánh văng ra, mặc dù nó không bị gãy nhưng trên thân kiếm lại bị nứt một đường dài.
“Điều này...”
Lão tổ Bình Minh sửng sốt.
“Của cậu ta là thần binh cấp chín à?”
Cái gì?
Thần binh cấp chín sao?
Đám người Tử Dục tông chủ cũng bị chấn động mạnh.
Mặc dù ông ta đã nghi ngờ thần binh của Diệp Thiên là thần binh cấp chín từ lâu nhưng sau khi xác nhận lại thì ông ta vẫn bị vô cùng kinh ngạc.
“Đừng sợ. Tuyệt kỹ của cậu ta còn chưa hoàn thành, tuyệt kỹ của bổn vương này đã hoàn thành rồi. Các ngươi lui ra ngoài để cho bổn vương đánh tan xác cậu ta.”
Đột nhiên Đạp Thiên Tà Vương hét lên.
Nghe vậy, lão tổ Bình Minh và lão tổ Chính Đình cùng bốn vị Tiên Tôn đều tản ra.
Tử Dục tông chủ và các trưởng lão lại một lần nữa dựng lên một lớp phòng thủ nữa để tránh giết hại những người trên đài Đan Long.
“Oắt con, hãy nếm thử sự lợi hại của Thiên Tà Đại Pháp của bổn vương đây.”
Đạp Thiên Tà Vương hét lên, dùng tiên pháp đẩy hố đen khổng lồ to bằng mặt trăng ra ngoài.
Ầm, ầm, ầm.
Mọi người chỉ nhìn thấy lỗ đen khổng lồ đó bay ra một cách dũng mãnh, mang theo sức mạnh như những ngôi sao nổ tung mà đánh vào lớp phòng thủ vững chắc của Diệp Thiên.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn long trời lở đất vang lên, trong chớp mắt trận địa phòng thủ kiên cố đã bị nổ tung. Ngay cả bốn trạng thái kết giới xung quanh Diệp Thiên cũng bị đánh tan tành.
Tuy nhiên, sau khi phá vỡ trận địa phòng thủ kiên cố và bốn trạng thái kết giới thì sức mạnh của Thiên Tà Đại Pháp đã bị suy yếu đi bảy mươi phần trăm và ba mươi phần trăm sức mạnh còn lại không thể phá vỡ được thếphòng ngự được tạo thành bởi pháp bảo bảo vệ cơ thể.
Có điều nó cũng đánh bay Diệp Thiên văng ra hơn mười vạn bước.
“Ha ha.”
Đạp Thiên Tà Vương cười vang nói: “Thế phòng ngự căn bản đã bị phá vỡ, nhanh chóng hợp lực tấn công để đánh nổ tung lớp phòng ngự cuối cùng của cậu ta. Chắc chắn cậu ta sẽ phải chết.”
Vừa dứt lời thì Đạp Thiên Tà Vương, lão tổ Bình Minh, lão tổ Chính Đình là ba vị cao thủ đứng đầu trong Thái Hư Đỉnh cùng nhau tung ra những cú đấm bay về phía Diệp Thiên.
Thấy vậy không khí toàn hiện trường sôi lên sùng sục.
“Cú đấm của ba vị Tiên Tôn này có đủ để làm nổ tung lớp phòng thủ cuối cùng của cậu Diệp không?”
“Đó là điều chắc chắn. Ba cú đấm này đấm vào cậu Diệp sẽ phá vỡ thế phòng ngự của anh ta, thậm chí có thể làm nổ tung cơ thể của anh ta nữa.”
“Xem ra ngày nay năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu Diệp rồi.”
“...”
Còn Thượng Quan Quỳnh Dao, Diệp Lam Duyên và Lan Lăng Vương đều hét lên sợ hãi.
“Diệp Bắc. Mau tránh ra đi.”
“Ha ha.”
Lạc Tuấn Tú cười nói: “Vô ích thôi. Diệp Bắc chết chắc rồi. Nhất định anh ta chết chắc rồi. Ha ha ha.”
Ngay khi mọi người nghĩ rằng Diệp Thiên sẽ bị nổ tung.
Thì một giọng nói đột ngột vang lên như tiếng sấm sét.
“Phá hủy không giới hạn, chém.”
Đó là giọng nói của Diệp Thiên.
Vào lúc này, thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm không còn bay vút lên nữa. Mọi người chỉ thấy Diệp Thiên nhảy lên, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước mặt lão tổ Chính Đình.
Thanh kiếm này với sức mạnh cuồn cuộn vô biên đã xé nát không gian và hủy diệt hết tất thảy mọi thứ dưới lưỡi kiếm của nó.
“Không.”
Lão tổ Chính Đình ở trong phạm vi của thanh kiếm chém tới đã trợn trừng hai mắt. Khi thanh kiếm chém về phía ông ta thì ông ta đã cảm thấy toàn thân bị bao phủ bởi cảm giác chết chóc và sợ hãi tột độ. Có một khối lực mạnh mẽ qua trên người ông ta, giống như bầu trời đang đè nặng trên đôi vai khiến cho ông ta khó có thể nhúc nhích.
“Cứu tôi với! Mau cứu tôi với.”
Ông ta sợ đến mức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Lão tổ Bình Minh và Đạp Thiên Tà Vương đang định kéo lão tổ Chính Đình ra, nhưng khi họ đến gần thì bị uy lực quá lớn của thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm phát ra khiến họ sợ hãi mà lùi lại.
“Trời ơi, thật là khủng khiếp.”
Đạp Thiên Tà Vương sợ hãi, lập tức né tránh.
“Cậu Diệp, Thượng Thanh Tông của chúng tôi phục rồi. Thu kiếm lại đi. Cậu mau thu kiếm lại đi.”
Lão tổ Bình Minh sợ hãi hét lên.
Ông ta không thể tưởng tượng được là thanh kiếm này dừng lại trên người lão tổ Chính Đình thì nó sẽ mang đến một cảm giác bị hủy diệt đáng sợ đến như vậy.
“Thu kiếm sao?”
Diệp Thiên lạnh lùng: “Ông không biết bát nước đã hắt đi rồi sẽ khó hốt lại hay sao?”
“Không thu được nữa. Bây giờ hàng phục cũng đã muộn rồi. Tất cả các ngươi chỉ như những con kiến run rẩy dưới lưỡi kiếm của tôi mà thôi.”
Dứt lời.
Thanh kiếm khổng lồ chọc trời chém vào đầu của lão tổ Chính Đình.
Ầm.
Lớp phòng ngự được hình thành bởi sự ngưng tụ của ba loại pháp bảo bảo vệ cơ thể ngay lập tức bị chém đứt. Những mảnh vỡ và quần áo bắn tung tóe khắp nơi.
Ngay sau đó.
Soạt.
Thanh kiếm khổng lồ chém xuống pháp thân của lão tổ Chính Đình chém thân thể của ông ta làm thành hai mảnh và bị uy lực của thanh kiếm làm cho vỡ tung thành từng mảnh nhỏ.
Cuối cùng.
Bùm.
Thanh kiếm khổng lồ chém vào thành cổ Thiên Thánh.
Rầm rầm, đoàng đoàng.
Thanh kiếm có thể san bằng một hẻm núi rộng mười vạn dặm, nghiền nát một nửa thành cổ Thiên Thánh trong chốc lát, kéo dài vô tận sự hủy diệt của nó với bất cứ nơi nào nó từng đi qua.
Trong nháy mắt, một hẻm núi kéo dài mấy vạn ki lô mét đã có không biết bao nhiêu người đã bị chết dưới thanh kiếm này.
Khe núi cứ bị nứt toác ra, vô số tu sĩ muốn ngăn cản sự nứt toác ấy nhưng đều bị nổ tan tành.
Thậm chí một số Tiên Tôn muốn ngăn cản sự nứt toác của ngọn núi nhưng cơ thể họ cũng bị xé ra thành nhiều mảnh.
Thế như chẻ tre, không thể ngăn cản.
Vào lúc này, có một sự im lặng chết chóc bao trùm trên đài Đan Long.
Như nhấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều biến thành tượng. Trong ánh mắt họ đều là sự kinh ngạc, kinh dị, kinh hãi, kinh hoảng và nhiều loại hình biểu cảm phức tạp khác.
Đặc biệt là Đạp Thiên Tà Vương, lão tổ Bình Minh và Tử Dục tông chủ. Ánh mắt của ba người này đều sắp nổ tung nhìn về phía Diệp Thiên đang cúi người trên không trung, hai tay cầm kiếm. Ánh mắt ba người họ kinh hãi trừng lớn.
Đây là loại đại thuật gì vậy?
Tại sao nó lại chống lại ý trời như vậy?
Chỉ một nhát kiếm mà đã chém nát lão tổ Chính Đình thành không khí và không hề chừa lại chút thần hồn nào.
Lão tổ Chính Đình đã đạt đến đỉnh cao tu luyện, ngay cả Tà Hoàng cũng không thể giết ông ta chỉ bằng một nhát kiếm.
Chẳng lẽ... hắn so với Tà Hoàng còn lợi hại hơn sao?
Nghĩ đến đây, cả ba người họ đều bàng hoàng.
“Trời ạ. Diệp Bắc này có phải quá đáng sợ rồi không?”
Sau ba mươi giây im lặng chết chóc, một người nào đó trên đài Đan Long đã run rẩy thốt ra một câu như vậy.
Trong lúc này toàn bộ những người có mặt đều hoảng sợ.
“Đó không phải là người. Diệp Bắc không phải là người nữa.”
“Chỉ một nhát kiếm đã giết chết lão tổ Chính Đình chỉ trong một giây, tôi sợ rằng thực lực của anh ta đã có thể so với Tà Hoàng rồi.”
“Thật không ngờ. Thật sự không ngờ cậu Diệp lại kinh khủng như vậy. Cậu ta là thần tiên trên trời phái xuống tiêu diệt Tà Linh giáo phải không?”
“...”
“Da, da, da.”
Thượng Quan Quỳnh Dao đã hồi phụ tinh thần trở lại liền nhảy cẫng lên đầy phấn khích.
“Chaa ơi, Diệp Lam Duyên ơi. Diệp Bắc thắng rồi. Diệp Bắc đã giết chết lão tổ Chính Đình đáng ghét rồi. Diệp Bắc quá tuyệt vời. Con yêu một người chồng mạnh mẽ như vậy.”
“Ha ha ha.” Lan Lăng Vương bật cười khi nghe được câu nói đó: “Đây làm gì gọi là lợi hại, chuyện nàychính là làm trái lại ý trời. Cha nghi ngờ hắn không phải người đến từ cõi trần, mà chính là người từ trên trời phái xuống. Ở địa giới làm gì có thanh niên nào lại đạt trình độ cao siêu đến như vậy chứ?”
“Có thật không?”
Thượng Quan Quỳnh Dao vô cùng sung sướng: “Vậy chẳng phải con gái sắp được gả về trời rồi à?”
“Ha ha ha.”
Lan Lăng Vương cười một cách sung sướng.
“Lạc Tuấn Tú, vừa rồi anh còn dám sai người đánh tôi. Lát nữa người chồng Diệp Bắc của tôi sẽ xuống đây, để xem tôi bảo anh ấy giết hết đám người các ngươi như thế nào đây.” Thượng Quan Quỳnh Dao tự đắc nói.
Phù phù phù phù.
Lạc Tuấn Tú, công chúa Bình Dương và đám vương tử nghe thấy điều này thì hai chân của họ đều mềm nhũn ra. Tất cả đều ngồi phịch xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Bây giờ đến lượt hai người rồi.”
Lúc này, giọng nói của Diệp Thiên lại vang lên.
Chỉ thấy hắn cầm kiếm và từ từ đứng dậy.
Khi nghe điều này, lão tổ Bình Minh và Đạp Thiên Tà Vương đều chấn động.
Ngay sau đó.
Lão tổ Bình Minh lo lắng hét lên một tiếng: “Tông chủ, mau dùng bảo vật Bảo Giám Thiên Địa phá vỡ thế phòng ngự của cậu ta.”
Lý do khiến Diệp Thiên đáng sợ là vì sự đáng sợ này nằm ở khả năng phòng thủ và khả năng dùng chiêu thức lớn của hắn.
Nếu phá vỡ thế phòng ngự khiến hắn không thể thực hiện được những chiêu thức lớn thì bọn họ có thể có cơ hội đánh bại Diệp Thiên. Cho dù có thất bại thì cũng không bị hắn giết trong giây lát.
Diệp Thiên đã vui mừng khôn xiết khi nghe được điều này.
Ngay lập tức, hắn đột ngột quay lại và dùng kiếm chém về phía lão tổ Bình Minh.
Nếu hắn tấn công lão tổ Bình Minh, uy hiếp đến sự sống chết của ông ta thì tông chủ sẽ càng nhanh chóng lấy ra Bảo Giám Thiên Địa.
“Rút lui, nhanh chóng rút lui.”
Đạp Thiên Tà Vương đã bị Diệp Thiên dọa cho sợ đến mức vỡ mật, nên đã không dám chơi với hắn nữa. Ông ta chạy thục mạng, để lại cục diện rối rắm này cho Thượng Thanh Tông dọn dẹp xử lý.
Diệp Thiên cũng không thèm đếm xỉa đến bọn họ, sớm muộn gì cũng phải xử lý tên Tà Hoàng nên hắn có hàng tá cơ hội để xử lý tên Đạp Thiên Tà Vương này. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải cầm chân lão tổ Bình Minh để ông ta không trốn trở lại Thượng Thanh Tông. Nếu hắn đi đuổi theo Đạp Thiên Tà Vương thì nhất định lão tổ Bình Minh và đám người tông chủ sẽ trốn về Thượng Thanh Tông. Lúc đó sẽ không lấy được Bảo Giám Thiên Địa nữa.
“Cậu Diệp, bổn tọa sai rồi. Cậu có thể dừng ở đây được không?” Tông chủ thực sự không chắc chắn rằng ông ta có thể giết chết Diệp Thiên bằng Bảo Giám Thiên Địa hay không, dù sao ông ta chỉ là mở hai lớp khóa thần chú bí mật mà thôi.
“Không thể dừng lại.” Diệp Thiên hét lớn: “Mấy người phải trả giá.”
Tông chủ nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi quát: “Vậy phải xem cậu có năng lực đó hay không đã.”
Dứt lời ông ta liền hét lớn: “Bảo Giám Thiên Địa.”
Vừa dứt lời thì một tia sáng bắn ra từ vòng không gian của ông ta.
Ngay sau đó.
Mọi người nhìn thấy một chiếc gương bát quái có tám mặt và hai mặt đều là gương, một mặt màu xanh da trời và mặt kia là màu vàng đất. Hai bên cạnh viền của chiếc gương được khảm ba trăm sáu mươi viên đá quý với nhiều màu sắc vô cùng lóa mắt.
Vật này là Bảo Giám Thiên Địa rồi.
Chỉ nhìn thấy Tử Dục tông chủ đang ôm Bảo Giám Thiên Địa bằng cả hai tay, ông ta hướng mặt màu vàng đất nhắm thẳng vào Diệp Thiên hét lên: “Phá.”
Trong chớp mắt, ký hiệu trên mặt gương lóe lên rồi một luồng sáng vàng rực từ mặt gương bắn ra đánh vào Diệp Thiên nhanh như tốc độ ánh sáng.
“Ha ha ha.”
Diệp Thiên ngừng tấn công lão tổ Bình Minh, ngẩng đầu cười nói: “Được tắm mình trong ánh sáng của Bảo Giám Thiên Địa mà trong lòng tràn đầy hoài niệm.”
“Cậu, cậu, cậu... Tại sao lại không hề hấn gì?” Tử Dục tông chủ sợ hãi hỏi.
Phải biết một điều rằng khi ánh sáng địa quang này bắn ra thì ngay cả Tà Hoàng cũng còn bị thiêu đốt đến mức la to lên, thân thể bốc khói nghi ngút.
Nhưng còn Diệp Thiên thì sao?
Tại sao hắn không hề hấn gì vậy?
Điều này là vô lý.
Nhưng ngay sau đó, ông ta đã nghe được câu trả lời của Diệp Thiên: “Bảo Giám Thiên Địa chính là do bổn tọa tạo ra, ánh sáng địa quang vừa chiếu vào thì nó lập tức nhận ra thần hồn của bổn tọa. Nó biết bổn tọa chính là chủ nhân của nó, sao lại có thể làm bổn tọa bị thương được chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.