Chương trước
Chương sau

Cái gì?
Diệp Bắc chưa chết sao?
Nghe thấy âm thanh đó đột nhiên vang lên, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, họ ngẩng đầu nhìn thì thấy một khoảng không bất tận tối tăm bỗng nhiên trở nên sáng sủa hơn.
Sau đó, mọi người nhìn thấy từ trong khoảng không đó hai bóng dáng quen thuộc.
Hai nhân bóng dáng đó phải của ai khác, đó chính là Diệp Bắc và Đạp Thiên Tà Vương.
Lúc này, Đạp Thiên Tà Vương đang ngự trị trên bầu trời, mọi người dường như có thể đoán ra được rằng ông ta làm vậy để tránh bị thương bởi vụ nổ, vì vậy khi vụ nổ xảy ra, ông ta đã bay lên cao tránh xa trung tâm vụ nổ, để tránh việc vì giết một tên địch mà phe mình chết tám trăm.
Còn Diệp Bắc thì đứng ở trung tâm của vụ nổ vừa rồi.
Hắn không hề bị tổn hại gì cả, thậm chí quần áo của hắn vẫn còn nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu bị hư hại.
Ở bên cạnh hắn còn có một chiếc đàn cổ tinh xảo đang lơ lửng.
“Chuyện này làm sao có thể chứ?”
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên vẫn còn nguyên vẹn, con mắt của Đạp Thiên Tà Vương suýt chút nữa thì rơi ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Ông ta không thể tin vào mắt mình được nữa, ông ta nghĩ mình bị hoa mắt rồi, cố gắng dụi thêm vài cái.
“Trời ơi! Đây là đúng là một kỳ tích!”
Bình Minh lão tổ vô cùng bất ngờ, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
“Hàng phòng ngự này thực sự quá mạnh rồi!”
Chính Đình lão tổ, tông chủ Tử Dục, các trưởng lão và những người khác đều phải thốt lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bất ngờ đến mức không thể tin được.
“Cái này...”
Đám người Lạc Tuấn Tú thấy Diệp Thiên không những không chết mà còn không hề bị thương, tất cả đều tỏ ra bất ngờ, trước mắt chỉ toàn tro bụi.
“Giỏi quá!”
Thượng Quan Quỳnh Dao, Diệp Lam Duyên và tất cả những người họ Diệp khác đều hét lên như điên vậy, so với những người làm công ăn lương bình thường tự dưng trúng số vài tỷ đồng thì họ còn vui mừng hơn nhiều.
“Lam Duyên! Diệp Bắc chưa chết! Chồng của chúng ta, Diệp Bắc chưa chết! Tốt quá rồi, Lam Duyên!” Thượng Quan Quỳnh Dao không giấu được sự phấn khích, hét lên với Diệp Lam Duyên.
“Ừ!” Diệp Lam Duyên cũng vui vẻ gật đầu: “Quận chúa Quỳnh Dao có thể sinh con với Diệp Bắc được rồi!”
“Cô cũng có thể làm được mà, cô gái ngốc!” Thượng Quan Quỳnh Dao mỉm cười.
Diệp Lam Duyên che miệng cười vui vẻ.
“Ha ha!”
Lan Lăng Vương cũng rất vui mừng: “Con rể Diệp Bắc của ta thật lợi hại quá! Quá lợi hại luôn! Vụ nổ lớn như vậy mà lại không hề bị thương tồn gì, trên đời làm sao có thể tìm được một người con rể nào lợi hại như vậy được nữa chứ!”
Ông ta vô cùng vui vẻ và cảm thấy tự hào vì có một người con rể như vậy.
“Thằng nhóc, làm thế nào mà cậu không hề bị tổn thương một chút nào vậy?” Cuối cùng Đạp Thiên Tà Vương cũng không nhịn được hỏi, một vụ nổ kinh khủng như vậy, ngoại trừ Tà Hoàng ra, thì không thể có người khác trong tinh vực này có thể chịu đựng được.
Diệp Thiên không bị vụ nổ giết chết, thì còn có thể bình thường, nhưng vụ nổ không hề gây thương tích cho hắn, thì hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Cho dù ông ta có là Đạp Thiên Tà Vương đi chăng nữa, nếu như ở giữa một vụ nổ mạnh như vậy, có khả năng ông ta sẽ bị thương rất nặng.
“Bổn tọa là người mà ông có thể tùy tiện gọi là thằng nhóc được hay sao hả?” Diệp Thiên bực bội trả lời.
Tất nhiên, hắn đã kịp thời sử dụng khiên bảo vệ để bảo vệ bản thân mình, sau đó cùng cương khí hộ thể hình thành một lớp pháp bảo hộ thể phòng thủ vững chắc.
Sau khi sáu mươi khối địa sát châu nổ tung, lớp phòng thủ kiên cố cũng biến mất, sức mạnh bộc phá cũng bị làm cho suy yếu, do đó cương khí hộ thể tiếp tục phòng ngự, chống đỡ những mảnh vỡ còn lại, nên không có thương tích.
Nếu không có lớp phòng thủ kiên cố đó ngăn cản, thì vụ nổ đó đã làm cho pháp bảo hộ thể tám đoạn của hắn đã bị vỡ tan tành rồi.
Dù cho không phá vỡ được pháp bảo hộ thể thì cơ thể hắn nhất định cũng sẽ bị thương nặng, nếu là bảy mươi hai khối đồng thời phát nổ thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn ngược lại.
Đạp Thiên Tà Vương: “...”
Anh ta không biết phải nói gì nữa.
“Bây giờ, đã đến lúc bổn tọa phải tính sổ với ông rồi!”
Diệp Thiên lạnh lùng nói, vừa niệm thần chú, Di Âm Hỗn Độn lập tức phát ra giai điệu mê hoặc lòng người, dưới sự điều khiển của hắn, Di Âm Hỗn Độn phát ra những âm thanh hỗn loạn, tất cả đều hướng về phía Đạp Thiên Tà Vương.
“Tên khốn! Đây là giai điệu gì vậy? Có giỏi thì đừng có làm ảnh hưởng đến tinh thần của bổn vương như vậy!”
Đạp Thiên Tà Vương cũng là một cao thủ, tuy rằng âm thanh của tiếng đàn có thể làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần của ông ta, nhưng ông ta không hề bị nó mê hoặc, cũng không lộ ra vẻ đau khổ, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu.
Để cho giai điệu đó quấy nhiễu Đạp Thiên Tà Vương, Diệp Thiên lập tức nhảy lên, bay cao hàng nghìn mét trên bầu trời, cầm kiếm hướng về phía Đạp Thiên Tà Vương.
“Thằng nhóc! Có gan thì thử ngừng tiếng đàn lại xem!”
Đạp Thiên Tà Vương vừa né đòn của Diệp Thiên vừa hét lên.
“Nếu ngừng tiếng đàn lại, chắc chắn ông sẽ không phải đối thủ của tôi, vốn dĩ bổn tọa muốn tha mạng cho ông, nhưng ông dám làm nổ bổn tọa, thì hôm nay bổn tọa nhất định phải chém chết ông!”
Diệp Thiên vô cùng tức giận, nếu không phải hắn dùng Di Âm Hỗn Độn kịp thời, thì pháp bảo hộ thể đã bị làm cho nổ tung rồi, khi quay về hắn sẽ không giải thích được với lão già đó, với tính khí của lão già nhất định sẽ không buông tha cho hắn trong một thời gian dài.
Mất đi Đồ Tiên Đao, lại không có bảy mươi hai địa sát châu, hơn nữa còn làm mất pháp bảo hộ thể, bị tiếng đàn kia quấy nhiễu, Đạp Thiên Tà Vương lúc này đang ở trong tình thế rất tệ. Chỉ với một vài chiêu thức ngắn, ông ta đã bị Diệp Thiên chém trúng, gây ra vài vết thương.
“Hữu Sử! Bảo vệ trước sau đi! Tam trưởng lão! Mau trợ giúp bổn vương, đập vỡ cây đàn đó cho bổn vương ngay!”
Đạp Thiên Tà Vương kích động hét lên.
Chẳng bao lâu sau, bốn vị Tiên Tôn của Đạp Thiên Tà Vương nghe thấy tiếng hét của ông ta, tất cả đều xông ra sử dụng tiên pháp tấn công cây đàn tạo ra Di Âm Hỗn Độn.
Nhưng lại không hề có tác dụng, không thể đập vỡ nó.
“Không được rồi Tà Vương, không thể đập nó được!” Hữu Sử hét lên.
“Bốn người các người, ngăn Diệp Bắc lại, để bổn vương có thời gian để thi triển Thiên Tà Đại Pháp!” Đạp Thiên Tà Vương hét lên.
“Vâng!”
Bốn vị Tiên Tôn cắn răng xông lên, thi triển tiên pháp, lao về phía Diệp Thiên.
Chưa kể, bốn vị Tiên Tôn này đều là những nhân vật khá lợi hại.
Hữu Sử và Tả Sứ có thực lực ngang nhau, hai vị hộ pháp kia cũng không kém bọn họ nhiều lắm, trưởng lão cũng đang nằm trong đoạn đầu của Tiên Tôn.
Bốn người họ hợp sức muốn ngăn Diệp Thiên lại.
“Vậy bổn tọa sẽ trừng phạt bốn người các người trước, sau đó sẽ xử lý lão tà vật kia sau.” Diệp Thiên ngừng đánh với Đạp Thiên Tà Vương, chuyển hướng sang bốn vị Tiên Tôn kia.
Di Âm Hỗn Độn vẫn tiếp tục đối phó với Đạp Thiên Tà Vương, không hề gây hại cho người khác.
Bởi vì giai điệu đó chỉ tập trung vào một người, mới có thể đạt được hiệu ứng mê hoặc tốt hơn, khi tinh thần bị ảnh hưởng, ngay cả khi Đạp Thiên Tà Vương thi triển đại thuật thì cũng khó mà có thể tiến hành được.
“Chém!”
Diệp Thiên lướt trên không trung, dùng kiếm hướng về phía Hữu Sử, sau đó dùng pháp bảo hộ thể chém Hữu Sử làm đôi.
Tiếp đó còn hai vị hộ pháp và một trưởng lão, ba người bọn họ có tu vi thấp, có thể dễ dàng đối phó hơn, họ lập tức bị Diệp Thiên chém ngang người.
Ngay lúc Diệp Thiên sử dụng thân pháp làm nổ tung bốn người họ, thì tông chủ Tử Dục đột nhiên hét lớn: “Hai vị lão tổ, mau ngăn cản hành động của nó lại đi, nếu không cơn thịnh nộ của Tà Vương sẽ hủy diệt thế giới mất, mọi người trên thế giới này sẽ phải chịu khó khăn.”
“Được!”
Bình Minh và Chính Đình lão tổ lập tức nhảy vọt lên, tấn công Diệp Thiên!
“Hả?”
Diệp Thiên cau mày: “Như thế này là muốn ra tay với tôi đó sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.