Chương trước
Chương sau

Cái gì!
Đạp Thiên Tà Vương của Tà Linh giáo cho người đến tàn sát thành cổ Thiên Thánh sao?
Toàn bộ mọi người đều ngây ngốc, tất cả như chết lặng.
Ngay cả trưởng lão Tôn Long Thịnh đang động thủ với Diệp Thiên, cũng giật mình sửng sốt, dừng lại ở trên không?
“Không hay rồi!”
Sắc mặt của Lan Lăng Vương cũng thay đổi.
“Nhanh.” Ông ta hối thúc Tôn Long Thịnh: “Mau phái người đi báo cáo với tông chủ.”
Tôn Long Thịnh biết được chuyện này thật sự rất quan trọng và gấp rút cho nên lập tức phân phó: “Lưu chấp sự, mau đi bẩm báo cho tông chủ.”
“Vâng!”
Có một vị chấp sự bay đến đài Đan Lonh, mở pháp trận sau đó tiến vào.
Nếu như không phát sinh chuyện ngoài ý muốn này, Diệp Thiên nhất định sẽ phá vỡ pháp trận này, đi tìm tông chủ của Thượng Thanh Tông.
Nhưng mà hiện tại người của Tà Linh giáo đến tận đây, theo những gì hắn biết, Tà Linh giáo có hai vị Tà Vương, đều là tu vi Thái Hư Cảnh sơ kỳ.
Nếu như hắn chạy đến đó, cái vị Đạp Thiên Tà Vương đuổi đến đây, không nói đến Thượng Quan Quỳnh Dao, đến Diệp Lam Duyên cũng không sống nổi.
Vì vậy hắn không thể đi vào. Hắn phải bảo vệ Diệp Lam Duyên, đây là bảo bối của hắn, có thể gia tăng tu vi, không thể để cô ta chết được.
Huống hồ có người đi bẩm báo cho tông chủ, lỡ như tông chủ đi ra ngoài, đó không phải càng tốt sao?
Rất nhanh sau đó, liền có một thân ảnh, toàn thân đầy vết thương rơi xuống đài Đan Long.
“Ngũ trưỡng lão, Lan Lăng Vương, Đạp Thiên Tà Vương của Tà Linh giáo cho người đánh giết vào thành cổ, mau cho người bẩm báo tông chủ cho người đối kháng đi.”
Người này không là ai khác, chính là thành chủ.
“Thành chủ chớ lòng nóng vội, tôi đã cho người đi bẩm báo tông chủ rồi.” Tôn Long Thịnh nói.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Thành chủ chốc lát thấy yên lòng.
Tà Vương đương nhiên rất đáng sợ, nhưng chỉ có một. Còn dựa vào thực lựa của cả Thượng Thanh Tông, cũng có thể áp chế lại được.
Nhiều giây sau, hàng trăm bóng đen xuất hiện trên đầu đài Đan Long.
Mọi người ở đó bỗng chốc kinh hoảng.
“Trời ơi, Tà Linh giáo thật sự kéo đến đây rồi!”
“Còn tông chủ của Thượng Thanh Tông còn chưa cho người ra đây, nếu như bọn họ động thủ, chúng ta nên làm sao đây?”
“Có khi nào giết chết hết chúng ta không?”
“...”
Tôn Long Thịnhcũng lớn gan, ngẩng đầu lên nhìn vị mặc áo choàng màu đen, cười nói: “Đạp Thiên Tà Vương, người mang những người ngựa này đến đây, không lẽ là đến tấn công Thượng Thanh Tông của chúng tôi chứ?”
“Nếu như đúng là như vậy thì có phải ông quá coi thường Thượng Thanh Tông chúng tôi rồi không?”
Buồn cười, Thượng Thanh Tông cũng có hai vị cao thủ cấp cao của Thái Hư Cảnh đỉnh cấp sơ kỳ, nếu như không có Tà Hoàng, Thượng Thanh Tông thật sự không sợ Tà Linh giáo.
“Hừ.” Đạp Thiên Tà Vương liếc nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Ông Long Thịnh, bổn vương không phải đến công kích Thượng Thanh Tông các người, mà đến để cảnh cáo Thượng Thanh Tông.”
“Ồ!” Tôn Long Thịnh hỏi: “Thượng Thanh Tông của chúng tôi còn chưa có đắc tội đến Tà Linh giáo, tại sao lại cảnh cáo chúng tôi?”
“Còn nói không đắc tội.” Đạp Thiên Tà Vương phẫn nộ nói: “Tả Sứ của Tà Linh giáo bọn tôi cùng với Tả Hữu hộ pháp, bị một người tên họ Diệp đánh chết, chúng tôi gần đây đang xử lí những người họ Diệp, Thượng Thanh Tông của các người lẽ nào không biết sao?”
“Biết chứ, tôi cũng tức giận thay cho các người, nhưng cậu Diệp không phải là người của Thượng Thanh Tông chúng tôi, ông chạy đến đây cảnh cáo chúng tôi làm gì?” Tôn Long Thịnh hỏi.
“Hừ!” Đạp Thiên Tà Vương tức giận nói: “Thượng Thanh Tông các người biết chúng tôi đang lùng sục những người họ Diệp, nhưng trong thông cáo thu nhận đệ tử lại chiêu mộ cả những người họ Diệp. Đây không phải là chống đối lại với Tà Linh giáo chúng tôi sao?”
“Hóa ra là như vậy.” Tôn Long Thịnh cười nói: “Tông chủ chúng tôi cho rằng, ai làm người đó chịu, nếu như trong phạm vi của một tộc, thì còn có thể, nhưng mà nếu như liên lụy đến tất cả họ Diệp, thì phạm vi quá lớn rồi.”
"Trong thành cổ Thiên Thánh, có ít nhất hàng nghìn hàng vạn người họ Diệp, trong số các đệ tử của chúng tôi, cũng có trên một nghìn người họ Diệp, lẽ nào chỉ vì một cậu Diệp đó,Tà Linh giáo liền đem tất cả người trong toàn thành cổ Thiên Thánh, toàn bộ Thượng Thanh Tông, chỉ cần ai họ Diệp, đều giết chết hết sao?”
“Đúng!”
Đạp Thiên Tà Vương dõng dạc nói: “Những người họ Diệp trong Thượng Thanh Tông, chúng tôi có thể không giết, nhưng những người trong thành cổ Thiên Thánh tham gia cuộc thi tuyển chọn đệ tử của Thượng Thanh Tông đều phải giết hết.”
“Nghe nói cuộc tuyển chọn này, có rất nhiều người họ Diệp từ những ngôi sao khTà Hoàngn tham gia, giao hết bọn họ ra đây, sau khi bổn vương giết hết đám người đó sẽ rời đi, nếu không đừng trách bổn vương giết hết tất cả những người trên đài Đan Lonh!”
Lời này vừa thốt ra, trong chốc làm khiến cho tất cả mọi người hoảng sợ.
“Kẻ đáng chết họ Diệp kia, mau đi ra cho Tà Linh giáo giết, đừng liên lụy chúng tôi.”
“Thật là một đám xui xẻo, tự dưng chạy đến đây làm gì, tức chết!”
“...”
Hơn một vạn người họ Diệp ở đó, toàn thân run rẩy, mồ hôi rơi xuống đầm đìa.
Bọn họ nghĩ rằng, Thượng Thanh Tông là một nơi tốt để lánh nạn, nên mới tham gia cuộc tuyển chọn, có thể vào được Thượng Thanh Tông thì an toàn rồi.
Không ngờ mũi của Tà Linh giáo nhạy như vậy, cuộc tuyển chọn còn chưa bắt đầu thì đã chạy đến đòi giết những người họ Diệp
Bọn họ sợ Thượng Thanh Tông giao bọn họ ra, vậy thì chết chắc rồi.
“Diệp Bắc, làm sao đây?” Diệp Lam Duyên run rẩy nói: “Em còn muốn cùng anh sống hết cả cuộc đời này, em không muốn chết như vậy, chúng ta sẽ chết sao Diệp Bắc.”
“Sẽ không đâu Lam Duyên.” Diệp Thiên ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô ta, nói: “Anh đã hứa sẽ bảo vệ em thì sẽ bảo vệ được em, không cho phép ai đụng đến một cọng tóc của em.”
Diệp Lam Duyên nghe xong, trong lòng cảm thấy yên tâm, không sợ hãi nữa.
“Đạp Thiên Tà Vương, ông quá đáng lắm rồi đó.” Lan Lăng Vương phẫn nộ nói: “Đây là Thượng Thanh Tông, không phải Tà Linh giáo các người, Thanh Thượng Tông quyết định, chứ không phải Tà Linh giáo, ông muốn để cho Tà Linh giáo bị các môn phái khác sỉ nhục sao, đừng có hòng, Thanh Thượng Tông sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lí ngang ngược của ông.”
“Vậy sao?”
Đạp Thiên Tà cười lạnh nhìn Tôn Long Thịnh: “Lời của Lan Lăng Vương là lời ông muốn nói sao?”
“Đúng vậy!” Tôn Long Thịnh nói: “Thượng Thanh Tông của chúng tôi sẽ không vì sự uy hiếp của các người mà giao những người họ Diệp đó ra.”
Diệp Thiên nghe xong, cảm thấy lời tên này nói rất được, cũng xem như có nghĩa khí.
“Hahaha!”
Đạp Thiên Tà Vương điên cuồng cười: “Được thôi, được thôi, không sợ uy hiếp đúng không, vậy thì bổn vương sẽ khiến cho Thượng Thanh Tông các người hối hận!”
Dứt lời, ông ta đấm lên trời một chưởng.
Rầm!
Đột nhiên có một bàn tay lớn mang đầy sát khí, bao trùm cả đài Đan Long, những mảnh đen áp xuống , mặt trời bị che mất, điên cuồng áp xuống, hút sạch hết không khí trên đài Đan Long, khiến cho tất cả mọi người nhất thời không thể nào hít thở.
“Ngũ trưởng lão, chúng ta chống đỡ một lát.” Lan Lăng Vương nói và đồng thời cũng kích hoạt roi tiên, và áp chế lại một chưởng khổng lồ đang đè xuống.
“Được!”
Tôn Long Thịnh đáp lại, cây phất trần trong tay cũng hóa thành một cột trắng chắn trên đầu.
“Chỉ dựa vào hai con kiến các người, cùng bọn họ đi xuống địa ngục đi.” Đạp Thiên Tà Vương cười lớn, sau đó tiếp tục tung ra một chưởng, hai chưởng cùng đè xuống.
“Không hay rồi.”
Sắc mặt Lan Lăng Vương biến đổi: “Uy lực quá lớn, chúng ta sợ là không giữ được nữa.”
“Cố gắng gượng chút nữa, đợi tông chủ đến giải nguy.” Tôn Long Thịnh hét lên, dồn hết toàn lực chống lại một chưởng đó.
Vào lúc chưởng thứ hai gần đè xuống, Diệp Thiên lén lút búng một tay.
Bùm!
Làm nổ tung chưởng thứ nhất.
Hắn cảm thấy phải kéo dài thời gian, đợi tông chủ ra đây, nếu như giết hết tất cả những người Tà Linh giáo này, tông chủ không ra vậy thì phí công vô ích rồi.
“Hử? Có cao thủ ở đây.”
Đạp Thiên Tà Vương cau mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.