Lặng!
Bầu không khí trong khoang thuyền trở nên lặng ngắt như tờ!
Ánh mắt mọi người tập trung lên người Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên, kinh hãi, hoảng sợ, hoảng hốt, lo lắng, tựa như người họ đang nhìn là ác quỷ.
Đặc biệt là Diệp Tuấn Kỳ và một đám người họ Diệp kinh ngạc tới độ con mắt sắp rơi ra luôn rồi, biểu cảm trên mặt có thể nói là hoảng sợ muốn chết, trong lòng, từng cơn sóng lớn nổi lên, cuồn cuộn không ngừng.
Kẻ điên! Người này đích xác là kẻ điên! Trong lòng họ không ngừng gào thét.
"Mày…!"
Ước chừng mười giây sau, Lạc Tuấn Tú mới rít từ kẽ răng ra được một chữ. Nhưng không chờ anh ta nói tiếp, Diệp Thiên đã rút tay về, nhìn thẳng vào mắt Lạc Tuấn Tú, hỏi: "Hai trăm tỷ đủ xài không? Không đủ thì để tôi đánh chết luôn hai người hầu còn lại của anh, rồi bồi thường thêm cho anh hai trăm tỷ, thấy thế nào?"
"Mẹ kiếp!"
Lạc Tuấn Tú còn chưa mở miệng, hai tên người hầu đứng đằng sau anh ta vội vàng lủi sang một bên trốn đi thật xa, tựa như chuột thấy mèo vậy, lá gan của họ bị lời Diệp Thiên nói dọa cho mất tiêu rồi.
"Mẹ nó!"
Rốt cục Lạc Tuấn Tú bị chọc giận, ngực anh ta phập phồng kịch liệt, tay nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng răng rắc, trong đôi mắt hoa đào thâm thúy như ngôi sao bùng lên ngọn lửa cuồng nộ, thậm chí khí huyết toàn thân cũng sôi trào, từ cơ thể anh ta tỏa ra từng đợt sóng nhiệt khiến cho nhiệt độ trong khoang thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046707/chuong-1042.html