Lăng Tố Như sợ ngây người, vừa hoài nghi, vừa khiếp sợ, vui sướng, kích động nhìn vào đôi mắt đẹp của Diệp Thiên, có quá nhiều cảm xúc phức tạp hiện lên trên khuôn mặt.
Cô ta nhớ rằng bị bạch hổ cắn phải hai chân, rất đau đớn, nhưng vì không muốn để cho Diệp Thiên cảm thấy bản thân là một người yếu đuối, cô ta đã cắn môi nhịn lại, muốn đưa đan dược cho Diệp Thiên.
Kết quả đột nhiên lại bị kéo một cái, cô ta cảm giác được mình bị kéo rơi xuống cực nhanh, nên đã ném viên đan dược đi, muốn từ biệt với Diệp Thiên, kết quả lời còn chưa nói hết đã bị bạch hổ nuốt vào bụng, một hơi nuốt sạch.
Sau cơn đau nhức kịch liệt, cô ta biết mình đã chết rồi, rất nhanh sau đó cô ta mất đi ý thức.
Nhưng không ngờ rằng, thế mà cô ta lại được sống lại không tổn hại, một vết thương trên người cũng không có.
Cô ta còn cho rằng mình đã đến một thế giới khác, nhưng vừa quét mắt nhìn đã thấy người đàn ông mình muốn nhìn thấy nhất là cậu Diệp đang ở đây.
Cô ta khó lòng mà kìm lại sự kích động và vui sướng trong thâm tâm nên đã không nhịn được mà kêu ra tiếng như vậy.
“Đúng vậy Tố Như.”
Nhìn thấy bộ dạng thiên chân vô tà của cô ta, khóe miệng của Diệp Thiên khẽ giương lên một độ cong, mỉm cười nói: “Cô chưa chết, cũng không phải đang nằm mơ, tôi đã giúp cô sống lại rồi.”
“Hu hu…”
Biết rằng mình chưa chết cũng không phải đang nằm mơ, mà là được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046702/chuong-1037.html