Chương trước
Chương sau

Tim là bộ phận quan trọng của cơ thể con người, trái tim của một người tốt hay xấu thường bị nhận định rằng con người đó tốt hay xấu theo.
Chẳng hạn như đây là người tốt, đây là người xấu. Người này có trái tim rất tốt, người này có trái tim rất xấu, vân vân.
Thực ra, tính tốt xấu của một người là do tâm hồn quyết định chứ không phải do trái tim. Linh hồn là công cụ chính để thao túng con người và linh hồn muốn làm gì thì nó sẽ truyền đến não và não chịu trách nhiệm về hành động của người đó sẽ làm điều tốt hay điều xấu.
Còn tim, nó chỉ là cơ quan tạo máu, không thể quyết định được con người làm điều tốt hay làm điều xấu.
Vì vậy chỉ cần tâm hồn không thay đổi, cho dù trái tim có thay đổi thì tính cách con người cũng không thay đổi.
Diệp Thiên chính là ví dụ điển hình nhất.
Linh hồn của hắn không thay đổi nhưng cơ thể của hắn đã thay đổi. Trái tim và bộ não của hắn đã thay đổi, nhưng hắn vẫn có tính cách như trước đây không hề thay đổi.
Vì thế việc cấy ghép trái tim cho Lăng Tố Như cũng sẽ không làm thay đổi tính cách của cô ta.
Tuy nhiên, trái tim của cô ta chính là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, nó khá thông minh và cực kỳ có linh tính. Đồng thời nó có một lực hấp dẫn siêu phàm mang theo bên người. Nếu không có Thất Khiếu Linh Lung Tâm thì những thứ này sẽ biến mất và cô ta không khác gì những người bình thường.
Nếu không phải là Thất Khiếu Linh Lung Tâm mà tùy tiện thay đổi trái tim sẽ không ảnh hưởng gì nhưng đối với Lăng Tố Như thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng.
Có điều Diệp Thiên lại không quan tâm đến chuyện này, từ trước đến nay những người làm vua luôn dùng mọi cách để đạt được mục đích của mình, họ không quan tâm đến nỗi khổ của người khác, được và mất của người khác và lợi ích của người khác...
Thùng thùng thùng.
Diệp Thiên cầm lấy một chiếc hộp và gõ cửa phòng của Lăng Tố Như.
Lăng Tố Như vừa mở cửa phòng thấy Diệp Thiên thì hơi kinh ngạc, ngay sau đó cô cúi đầu thẹn thùng hỏi: “Cậu Diệp, có chuyện gì... có chuyện gì không?”
“Tôi có thể đi vào được không?” Diệp Thiên thản nhiên hỏi.
“Hả?” Lăng Tố Như sửng sốt rồi liên tục gật đầu nói có thể và mở rộng cửa mời Diệp Thiên vào, sau đó đóng cửa lại. Trái tim bé nhỏ của cô ta đập thình thịch.
“Có phải là cậu Diệp thấy gần đây mình ăn canh gân rồng hầm đã có chút phản ứng nên muốn tìm mình để thử xem hiệu quả như thế nào phải không?”
Vừa nghĩ đến đó thì cô ta lại cảm thấy khuôn mặt càng nóng bừng bừng.
Diệp Thiên đặt cái hộp lên bàn, sau đó đi tới bên giường ngồi xuống mép giường rồi vẫy tay ra hiệu với Lăng Tố Như: “Lại đây.”
Cơ thể mềm mại của Lăng Tố Như bị chấn động dữ dội. Đột nhiên, cô ta căng thẳng lên đến cực điểm.
Nhưng đó là sự căng thẳng chứa đầy mong đợi và khao khát.
Cô ta thuận miệng đáp lại rồi cất bước ngọc đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên. Cô ta căng thẳng đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, nhìn cô ta ngoan ngoãn như một con chim phượng hoàng nhỏ.
Diệp Thiên cười tủm tỉm, ôm lấy thân thể thanh tú của cô ta vào lòng.
Thân thể mỏng manh của Lăng Tố Như đột nhiên run lên, cô ta không giãy giụa và cũng không phản kháng mà tựa vào trong vòng tay của Diệp Thiên tận hưởng cảm giác ngọt ngào đó rồi bắt đầu phun châu nhả ngọc: “Cậu Diệp, Tố Như đợi ngày này đã lâu lắm rồi. Có thể được lâm hạnh cùng cậu là phúc khí của Tố Như. Tố Như nguyện dốc hết sức để hầu hạ cậu.”
Sau đó, thân thể mỏng manh của cô ta rời ra khỏi vòng tay của Diệp Thiên, cô ta đỏ mặt nói: “Để Tố Như cởi áo cho cậu.”
“Cô hiểu lầm rồi Tố Như à.” Diệp Thiên khẽ mỉm cười.
“Hả?” Thân thể mềm mại của Lăng Tố Như như bị chấn động. Cô ta cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh vào mặt, vô cùng sững sờ nói: “Cậu đến tìm Tố Như không phải là muốn cùng Tố Như...”
Nói xong thì đôi má của cô ta đỏ rực lên như mặt trời.
“Tôi đến tìm cô là muốn đổi cho cô một trái tim.” Diệp Thiên nhìn cô ta, nói một cách nghiêm túc và trịnh trọng.
Lăng Tố Như nghe thấy những lời này chợt im bặt.
Một lúc sau, đôi mắt xinh đẹp của cô ta đỏ lên và hỏi: “Có phải cậu ghét trái tim của Tố Như nên muốn đổi cho Tố Như một trái tim mới sạch sẽ hơn không?”
Cô ta không nghĩ trái tim của cô ta có vấn đề, ít nhất cô ta đối với Diệp Thiên là thật lòng và chân thành.
“Không.” Diệp Thiên lắc đầu, kéo cô ta vào trong lòng và nói thật: “Trái tim của cô rất tốt, là một trái tim tốt hiếm có giữa hàng triệu trái tim.”
“Vậy tại sao cậu lại muốn đổi tim cho Tố Như?” Cô không hiểu.
“Bởi vì tôi muốn dùng nó làm vị thuốc dẫn, có thể giảm bớt mấy vạn năm tu luyện.” Diệp Thiên nói.
Lăng Tố Như sững sờ.
Trái tim của cô ta lại có tác dụng lớn như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cô ta nghiêm túc nói: “Nếu là như vậy thì cậu cứ lấy đi. Chỉ cần có lợi cho cậu thì cho dù Tố Như có trả giá bằng sinh mệnh cũng không tiếc.”
“Có điều...” Cô ta xoay xoay tay ngượng ngùng nói: “Cậu có thể lấy đi lần đầu tiên của Tố Như trước khi cậu lấy tim có được không?”
Diệp Thiên cười tủm tỉm: “Không vội, sau khi thay đổi trái tim xong thì cô muốn bao nhiêu lần đều được.”
“Có thật không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tố Như nhấp nháy.
Diệp Thiên gật đầu đầy vẻ chắc nịch.
Lăng Tố Như nhoẻn miệng cười nói: “Vậy cậu thay tim cho tôi đi.”
“Được.” Diệp Thiên vui vẻ cười nói rồi bảo Lăng Tố Như nằm sấp trên giường, sau đó gây mê cho cô ta bằng cách châm cứu và bắt đầu rạch một đường sau lưng cô ta.
Phải mất hai canh giờ mới thay tim thành công, các mạch máu và mọi thứ đã được kết nối với nhau và không để lại bát cứ vết thương nào.
Diệp Thiên cũng chưa đánh thức cô ta tỉnh lại vội mà đưa Thất Khiếu Linh Lung Tâm đến phòng thuốc và ném vào lò luyện thuốc.
Trong chớp mắt những tia sáng đầy màu sắc tỏa ra từ lò luyện thuốc, xuyên qua các bức tường và mái nhà rồi tỏa sáng và đi thẳng đến chín tầng trời cao.
Giữa những tia sáng đầy màu sắc, một mùi thơm nồng nàn của thuốc tỏa ra khiến các loại thần thú may mắn bay lượn trên nóc nhà của nhà họ Lăng.
“Trời ơi, mùi thuốc thơm quá.”
“Có phải cậu Diệp đang luyện thuốc không?”
“Đây là luyện thuốc gì mà lại thu hút nhiều thần thú may mắn đến như vậy? Thật sự là thần kỳ quá đi.”
“...”
Hàng trăm người dân của thành phố Vũ Lăng đều xôn xao bàn tán.
Lúc này, bên ngoài thành phố Vũ Lăng có ba bóng đen xuyên qua khoảng không rồi nhắm thẳng hướng thành phố Vũ Lăng mà vụt đến.
“Tả Sứ đại nhân, nhìn kìa.” Đột nhiên một người đàn ông mặc đồ đen dừng lại và chỉ vào nơi có ánh sáng sặc sỡ đang chiếu lên.
Hai người áo đen kia cũng dừng lại và nhìn sang. Người mặc áo đen ở giữa đột nhiên cau mày: “Là ai đang luyện thuốc mà mùi thơm ngào ngạt như vậy nhỉ? Xa xa như vậy mà cũng có thể ngửi được, lại còn thu hút rất nhiều thần thú may mắn đến nữa chứ?”
“Mặc kệ đi Tả Sứ.” Một người đàn ông mặc áo đen khác nói: “Dù sao thì lần này chúng ta đến Vũ Lăng là để đoạt lấy cây Di Âm Hỗn Độn của tên Diệp Thiên kia để làm quà mừng thọ ba trăm vạn tuổi của Tà Hoàng. Vậy mà ở Vũ Lăng lại có người luyện được loại thuốc thần kỳ này thì chúng ta cũng tiện thể cướp luôn để đem đến cho Tà Hoàng xem đó là loại thuốc thần tiên kỳ diệu gì.”
“Ừ.”
Tả Sứ gật đầu: “Ông nói đúng, một viên thuốc có mùi thơm hấp dẫn như vậy thì hẳn là thuốc chữa bách bệnh. Nhất định phải giành lấy cho bằng được.”
Dứt lời ông ta vung tay lên: “Vào thành.”
Cả ba ngay lập tức bay vào.
Chẳng bao lâu họ đã tiến vào thành phố Vũ Lăng và đáp xuống một con phố nhộn nhịp.
“Không hay rồi, là người của Tà Linh giáo.”
Có người nhìn thấy hình đầu lâu hai con dao trên áo choàng đen và hình ngọn lửa đỏ trên trán của ba người họ thì đã đoán ra được lai lịch của ba người đó thì kêu lên đầy vẻ thất thanh.
Đột nhiên, cả con phố rơi vào cảnh hoảng loạn.
“Trời ơi, chạy mau.”
“Tà Linh giáo giết người không chớp mắt, bọn họ cực kỳ hung ác. Hễ bọn họ xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ gặp tai họa, nếu không chạy trốn thì sẽ chết đó.”
“Sao những tên sát thần này không ở Thiên Khu Tinh mà lại chạy tới Thiên Quý Tinh làm gì không biết.”
“...”
Người đi đường hoảng sợ la hét, lần lượt chạy tán loạn. Những cửa hàng đang mở cửa liền đóng cửa. Những người mua sắm thì chạy đi, ngay cả quầy hàng đang bày bán cũng không dám bán nữa. Chỉ trong chốc lát, con phố vốn dĩ sầm uất giờ đây đã vắng bóng người ngoại trừ ba người mặc áo choàng đen.
“Một lũ hèn nhát.”
Một người đàn ông mặc áo choàng đen cười lạnh lùng rồi duỗi thẳng một tay về phía cửa hàng gần đó.
Đột nhiên, một không khí đen kịt bao trùm khắp cửa hàng.
Bùm bùm bùm bùm.
Cửa hàng nổ tung ra từng mảnh, những người trốn trong cửa hàng lại la hét ầm ĩ.
Người mặc áo choàng đen đột nhiên đánh ra một chưởng thì mấy chục người kia bị lôi kéo lại ngã nhào trước mặt ba người họ. Đám người khóc lóc thảm thiết cầu xin tha mạng.
“Bản sử hỏi các người, có phải trong tay tên Diệp Thiên kia có một cây đàn Di Âm Hỗn Độn rất lợi hại không? Nó có thể khiến người chết sống lại, có thể hình thành pháp trận và có thể mê hoặc lòng người có đúng không?” Tả Sứ hỏi.
Trong hơn tám mươi ngày qua, chuyện Diệp Thiên đã sử dụng Di Âm Hỗn Độn giết hơn mấy chục vị Tiên Tôn đã lan truyền khắp Thiên Quý Tinh từ lâu. Các tu sĩ của Thiên Quý Tinh cũng đã lan truyền tin tức đến các ngôi sao khác như Thiên Khu Tinh và Thiên Khôi Tinh.
“Đúng đúng đúng.”
Có người gật đầu lia lịa nói: “Cây đàn Di Âm Hỗn Độn kia vốn chỉ là một cây đàn bình thường, được chủ nhà họ Lăng bỏ ra tiền tỷ để mua nó về. Nhưng không ngờ khi vào tay cậu Diệp thì nó đã trở thành một pháp bảo vô cùng lợi hại. Nghe nói là một pháp bảo có bảy tám cấp gì đó.”
Ba người mặc áo choàng đen nghe xong thì ánh mắt sáng lên.
“Vậy tên Diệp Thiên kia bây giờ đang ở đâu, hắn còn ở Vũ Lăng không?” Tả Sứ hỏi lại.
“Vẫn còn ở, vẫn còn ở.” Người đàn ông kia vội vàng nói rồi giơ ngón tay về hướng nhà họ Lăng: “Nơi có ánh sáng rực rỡ chiếu sáng là nhà họ Lăng. Diệp Thiên đang ở trong nhà họ Lăng đó. Nghe nói rằng ánh sáng rực rỡ đó phát ra là do Diệp Thiên đang luyện thuốc.”
“Ồ.”
Cả ba người lại sáng mắt lên nhìn nhau và phá lên cười.
“Hóa ra là cùng một người. Vậy thì tốt.”
Tả Sứ đắc ý nói to rồi phất tay dẫn hai người mặc áo choàng đen đi tới nơi có ánh sáng rực rỡ.
Lúc này, trong phòng luyện thuốc của nhà họ Lăng.
“Tôn Thượng, Thánh Hư Đan thật thần kỳ. Nó tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, thật sự là tuyệt phẩm trong các loại thuốc.” Lâm Bá Thiên không khỏi khen nức nở khi ngửi thấy mùi thơm nồng nàn của thuốc.
“Đúng vậy.”
Diệp Thiên gật đầu: “Lúc đầu bổn tọa luyện thuốc cũng không nghĩ rằng nó lại thần kỳ như thế. Xem như bổn tọa cũng mở rộng tầm mắt rồi.”
“Ha ha.” Lâm Bá Thiên cười nói: “Viên thuốc sắp hoàn thành rồi. Nếu như tôn thượng ăn vào thì trình độ tu luyện lại tăng lên cấp độ cao hơn, vậy ngày phản công Tử Vi Tinh không còn xa nữa rồi.”
“Ừ.”
Trên mặt Diệp Thiên tràn đầy vẻ vui mừng.
Nhưng ngay vào lúc này.
Bùm.
Mái của phòng chứa thuốc sụp đổ và ba bóng đen đáp xuống, một trong số họ sà xuống và nắm lấy nắp lò.
“Láo xược. Kẻ trộm thuốc từ đâu tới.”
Diệp Thiên hét lên rồi vọt tới. Hắn chưởng một chưởng tới người trộm thuốc.
“Muốn chết hả?”
Tả Sứ đại nhân đang nắm chặt nắp lò, ông ta liền thay đổi sắc mặt trở nên lạnh lùng rồi không vội mở nắp lò mà đột nhiên đánh ra một chưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.