“Quân sư mau đứng dậy đi!”
Diệp Thiên vội vàng cúi người đỡ quân sư dậy, nhưng quân sư có tu vi cao hơn hắn, ông không muốn đúng dậy hắn căn bản không thể đỡ dậy được.
“Tôn thượng mà không đáp ứng tôi, tôi nhất định sẽ quỳ tới khi nào đồng ý mới dậy!” Thái độ của quân sư thành khẩn, kiên quyết nói.
“Bổn tọa đáp ứng quân sư, ngày sau nếu ra trận không thuận lợi nhất định sẽ không chết trận, quay trở lại nơi trùng sinh, tuyệt đối không vi phạm ý nguyện của quân sư!” Diệp Thiên nói như chém đinh chặt sắt.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”
Lúc này quân sư mới thở phào một hơi, đứng dậy vui mừng nói: “Chỉ cần quân thượng có thể ra trận không thuận lợi sẽ quay lại nơi trùng sinh thì hẳn vẫn còn cách để thay đổi thế cục.”
“Cách gì?” Diệp Thiên hỏi.
Quân sư lắc đầu: “Quẻ tượng hiện rõ từ đâu tới thì quay lại nơi đó mới là “Cát”. Tôi cũng đã hỏi cùng biết tận, nhưng thiên cơ không thể tiết lộ, dù có đi con đường nào cũng đều là “hung”. Tôn thượng nhất định phải ghi nhớ chuyện này.”
Diệp Thiên nghiêm túc gật đầu.
Quẻ tượng của quân sư rất linh nghiệm, hắn không khỏi lo lắng.
Nhưng ra trận khẳng định phải ra, nếu như thật sự như lời quân sư nói, ra trận không thuận lợi thì sẽ quay lại. Dù sao núi xanh cũng không sợ thiếu củi đốt.
“Ha ha!”
Thấy Diệp Thiên đồng ý, quân sư cười nói: “Tôn thượng có thể đồng ý thì tôi yên tâm rồi. Nói thật là từ sau khi tôn thượng ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046696/chuong-1031.html