"Sư phụ!" Nhưng nhìn thấy một đạo sĩ đi ra từ hư không, Nam Cung Cẩn ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi tèm lem: "Sư phụ, thầy nhất định phải làm chủ cho đệ tử!" "Đứng dậy nói chuyện." Ông lão dừng lại trên không trung, nhìn xuống Nam Cung Cẩn, nhàn nhạt thốt ra bốn chữ, vẻ mặt có chút không vui, giống như là đang cảm thấy bất mãn vì Nam Cung Cẩn làm gián đoạn việc tu luyện của mình. "Hu hu..." Nam Cung Cẩn lau nước mắt, đứng dậy nói: "Sư phụ, đệ tử xuống núi rèn luyện, xảy ra xung đột với người khác, đám người theo hầu bị đánh chết. Vì vậy, đệ tử tìm đến người nhà để trả thù. Không ngờ, kẻ đó lại là một kẻ bất lương độc ác, đã giết chết cả ba vị tổ tiên của nhà đệ tử! Hu hu... Sư phụ, thầy phải giúp con báo thù cho các tổ tiên của nhà họ Nam Cung!" Xít! Nghe vậy, ông lão hít một hơi lạnh, nhíu mày, nói với vẻ không tin tưởng: "Thái tông Nam Cung Sóc nhà con đã bị giết chết?" “Đúng vậy, thưa sư phụ, thái tông của nhà con chết vô cùng thê thảm!” Nam Cung Cẩn khóc lóc thảm thiết. Lông mày của ông lão càng nhíu lại sâu hơn, tức thì hỏi: "Con đã đắc tội đến thế lực kinh khủng nào? Tu vi của thái tông con không chênh lệch lắm so với sư phụ mà." Nam Cung Cẩn tức giận đến không kìm nổi mà nói: "Người đó họ Diệp, cậu ta đến từ ngoài tinh vực, là một đại nguyên soái hộ quốc ở bên ngoài tinh vực. Thoạt nhìn còn trẻ hơn đệ tử. Sau đó, con đã kiểm chứng tiên cảnh rồi, sư phụ, thầy đoán xem thế nào?" “Như thế nào?” Đạo sĩ ngạc nhiên nghi ngờ. Nam Cung Cẩn run rẩy nói: "Không thể ngờ được, cậu ta còn trẻ hơn đệ tử nhưng cảnh giới lại đạt đến Tiên TônTiểu Thành hậu kỳ..." "Cái gì?" Đạo sĩ hết sức kinh hãi: "Một người trẻ tuổi hơn con mà lại đạt đến Tiên TônTiểu Thành hậu kỳ. Sao có thể như vậy được chứ?" Ông ta cảm thấy cực kỳ khó tin. Thiên Quý Tinh có ba nghìn Tiên Tôn, người nào người nấy chẳng phải là mấy ông già thành tinh đã sống mấy triệu năm, nào có ai trẻ tuổi như thế chứ? Dù cho tố chất của người đó có tốt đến đâu, dù cho tu vi của người đó có thể tiến bộ nhanh đến đâu, thì chưa đến mấy trăm ngàn năm cũng không thể tiến vào thái hư. Mà người đã tu hành mấy trăm ngàn năm, tuyệt đối không thể vẫn là một chàng trai trẻ tuổi. “Đó là sự thật, sư phụ!” Nam Cung Cẩn nói với tâm trạng phẫn nộ: “Cậu ta không chỉ đạt đến Tiên TônTiểu Thành hậu kỳ mà còn có thể dùng sức lực của bản thân giết chết hai vị đại thành, năm vị tiểu thành, bốn vị Tiên Tôn nhập môn, thái tông con Thái Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ. Tất cả đều chết thảm trong tay cậu ta." "Sao có thể như thế được?" Đạo sĩ quả thật không thể tin vào tai mình: "Con có xác định cậu ta là Tiên TônTiểu Thành hậu kỳ không?" “Xác định chắc chắn!” Nam Cung Cẩn nói chắc như đinh đóng cột: “Chủ thành đã dùng kính chiếu tiên kiểm tra. Lúc đầu còn nghĩ rằng kính chiếu tiên mất tác dụng, nhưng sau khi kiểm tra vài vị tiên, tất cả kết quả đều vô cùng chính xác không có sai sót gì. Đến khi kiểm chứng tên họ Diệp một lần nữa thì vẫn cho kết quả là Tiên TônTiểu Thành hậu kỳ. Cho nên kết luận cậu ta là Tiên TônTiểu Thành hậu kỳ rất chắc chắn. Ai ngờ cậu ta lại kinh khủng như vậy, còn có thể giết chết cả Tiên Tôn đại thành.” Nghe thế, đạo sĩ lâm vào im lặng, vẻ mặt cực kỳ nặng nề nghiêm trọng. Sau đó lại hỏi: "Vậy con làm thế nào mà sống sót trở về?" “Là do bùa hộ mệnh mà đạo tôn Vô Danh đã tặng cho đệ tử phát huy tác dụng, nếu không đệ tử đã không còn sống mà quay về.” Nam Cung Cẩn lại lau nước mắt. "Thì ra là vậy!" Đạo sĩ gật đầu: "Đạo tôn Vô Danh thật đúng là tính toán như thần. Mấy chục năm trước đã có thể tính ra tử kiếp của con, cho con một lá bùa hộ mệnh, quả thật bảo vệ được cái mạng nhỏ của con." Nam Cung Cẩn gật đầu: "Sư phụ, thầy hãy nói với tông chủ để tông chủ phái cao thủ xuống núi giúp đệ tử báo thù rửa hận đi sư phụ!" “Không vội.” Đạo sĩ lắc đầu: “Ngày đó, khi đạo tôn Vô Danh đưa bùa hộ mệnh cho con đã từng nói, nếu như sau này bùa hộ mệnh bị hủy thì lập tức đi gặp ông ta. Bây giờ bùa hộ mệnh đã bị hủy, trước tiên sư phụ đưa con đi gặp ông ta đã. Xem xem ông ta nói như thế nào rồi lại quyết định sau." Nam Cung Cẩn gật đầu nói được, sau đó được đạo sĩ mang theo phóng nhanh về một hướng mà đi. Một giờ sau, hai thầy trò đi vào sâu trong một ngọn núi lớn, đến một ngôi nhà tranh. Chỉ thấy bên ngoài ngôi nhà tranh là một ông lão ăn mặc như một tiều phu đang ngồi trên mặt đất, thong thả phe phẩy chiếc quạt hương bồ. "Ha ha!" Khi nhìn thấy thầy trò Nam Cung Cẩn tới, ông lão mỉm cười đứng dậy nói: "Sáng sớm hôm nay, bên ngoài nhà của lão có một đám chim hỉ thước líu ra líu ríu, nhao nhao ầm ĩ phá hỏng sự thanh bình của lão. Lão ra khỏi nhà xua đuổi chúng thì nhìn thấy những con chim hỉ thước tạo thành một quẻ tượng liền bấm chỉ tay tính toán. Biết được hôm nay sẽ có người quen cũ đến nhà, thế là đã sớm chuẩn bị trà nước và hoa quả chờ người quen cũ đến gõ cửa nhà. Mời vào!" Ông ta dùng quạt hương bồ chỉ về phía cửa ngôi nhà tranh. “Đạo tôn Vô Danh quả là tính toán tài tình số một trong thiên hạ, đệ tử Lý Huyền Vân vô cùng bái phục!” Đạo sĩ cúi đầu hành lễ, sau đó bước vào ngôi nhà tranh với Nam Cung Cẩn và ngồi xuống giữa tiếng cười của ông lão. “Đến đây đi, đạo hữu Huyền Vân, nếm thử loại hồng trà được pha từ Vân Vụ Mao Phong mà lão đã hái trên núi năm ngoái đi, bình phẩm xem hương vị của nó như thế nào.” Ông lão rót một tách trà đỏ tươi, đẩy tới trước mặt Lý Huyền Vân. “Ha ha, hồng trà do chính tay đạo tôn Vô Danh pha, nhất định đệ tử phải nếm thử.” Lý Huyền Vân nâng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó giơ ngón tay cái lên, tấm tắc khen ngợi một phen. Nhất thời trong căn phòng tràn ngập tiếng cười. Sau một hồi tán gẫu, Lý Huyền Vân nói vào chủ đề chính: "Đạo tôn Vô Danh, năm đó ông từng nói khi nào bùa hộ mệnh bị hủy thì lên núi tìm ông. Bây giờ bùa hộ mệnh ông đưa cho đệ tử tôi đã bị hủy, xin hỏi đạo tôn, tiếp theo chúng tôi phải làm như thế nào đây?" Ông lão cười ha ha, duỗi tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một túi gấm: "Người ta thường nói, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Đạo hữu chỉ cần đưa túi gấm này cho người đó. Đọc xong, người đó sẽ cho lão chút mặt mũi, tha mạng cho đệ tử của ông." Nam Cung Cẩn nghe thấy thế, cảm xúc của anh ta đột nhiên trở nên kích động: "Ý của đạo tôn Vô Danh có nghĩa là tôi không thể báo thù của tôi?" "Cậu còn muốn sống trên đời này thì phải buông bỏ hận thù, từ nay về sau chuyên tâm tu luyện. Nếu cậu lại khiêu khích người đó, nhất định sẽ phải chết. Nếu không phải người đó nể mặt lão đây, cậu đã là người chết rồi.” Ông lão nghiêm túc và trịnh trọng nói. Xít! Lý Huyền Vân hít một hơi lạnh: "Đạo tôn Vô Danh ở ẩn trong rừng núi, làm sao có thể biết được chuyện ở bên ngoài? Hình như ông còn biết được kẻ sát hại tổ tiên của đệ tử tôi?" Ông lão vuốt râu cười nói: "Lão đây dùng một ngón tay có thể tính ra chuyện lớn của thiên hạ, một quẻ có thể tính ra giang sơn muôn đời. Thế thì làm sao lão có thể không biết được chút chuyện nhỏ này?" Nói đến đây, ông ta nhìn Nam Cung Cẩn: "Người đó đã cho nhà họ Nam Cung của cậu hai cơ hội. Đó là do các cậu không biết trân trọng, cứ phải trở thành kẻ thù của người đó để rồi cuối cùng nhà họ Nam Cung của cậu mới bị "chặt đầu", đúng không?" "Tôi..." Nam Cung Cẩn nhất thời không nói nên lời. Ông lão nhìn Lý Huyền Vân. Lại nói: "Đệ tử của ông không phải là đèn cạn dầu. Nếu không muốn bị cậu ta liên lụy, thì hoặc giết chết cậu ta, hoặc là giam cầm cậu ta vĩnh viễn. Nếu không sớm muộn gì tính mạng già nua của ông cũng sẽ bị chôn vùi trong tay cậu ta." Nói đến đây, ông ta đứng dậy xua tay: "Về đi, nếu lần sau còn muốn có cơ hội đến uống trà của lão thì cứ làm như lời lão, đưa túi gấm cho người đó, tôn kính nhưng không thể đến gần hoặc không được đến gần với người đó, đừng khiêu khích người đó, nếu không sẽ khó giữ tính mạng." Lý Huyền Vân trầm tư vài giây, sau đó chắp tay cúi đầu: "Cảm tạ đạo tôn Vô Danh đã chỉ điểm sai lầm, đệ tử biết phải làm như thế nào rồi." Dứt lời, ánh mắt ông ta trở nên lạnh lẽo, ông ta ấn bàn tay to của mình lên đầu Nam Cung Cẩn, thôi động tiên pháp, không cho Nam Cung Cẩn cơ hội phản ứng, trực tiếp thúc giục anh ta vào trong không khí. Sau đó, một tay áo phất qua. Ông lão nhìn thấy cảnh này thì sững sờ mất mấy giây rồi mới mở miệng: "Chặt đứt mầm tai hoạ mới là bảo vệ gốc rễ sinh mệnh của ông. Đi đi! Hãy nhớ lời lão đã nói." "Vâng, đạo tôn Vô Danh, đệ tử ắt sẽ ghi khắc lời nói của đạo tôn." Lý Huyền Vân lại hành lễ chào rồi mang theo túi gấm đi xuống núi. ... Lúc này, nhà họ Lăng. "Tôn thượng, tên nhóc kia bỏ chạy đã hơn một ngày rồi. Theo lý mà nói thì quân sư ắt hẳn phải ở đây. Tại sao lúc này quân sư vẫn chưa đến?" Lâm Bá Thiên vừa sắp xếp lại các dược liệu vừa nói. Diệp Thiên sẽ sử dụng Thất Khiếu Linh Lung Tâm để luyện thuốc nâng cao tu vi của mình. Dược liệu đã chuẩn bị xong, đang nhóm lửa trong lò. "Quân sư này là chúa lải nhải, ai biết ông ta đang suy nghĩ gì. Cho dù không tới thì đợi đến khi luyện thuốc xong, bổn tọa cũng sẽ đích thân đến môn phái Thanh Vân tìm ông ta, cũng không sợ ông ta không ra gặp bổn tọa.” Diệp Thiên nói. “Cũng đúng.” Lâm Bá Thiên gật đầu: “Quân sư này từ trước đến nay luôn kỳ quái. Năm đó tôn thượng đi tìm ông ta để hỗ trợ bá nghiệp. Sống chết gì ông ta cũng không chịu xuống núi, tôn thượng đi ba lần đều bị ông ta từ chối thẳng thừng. Cuối cùng phải trực tiếp kéo ông ta xuống núi thì lúc này ông ta mới đồng ý. Xem ra quân sư vẫn là kẻ ăn cứng mà không ăn mềm. Nếu ngày luyện thuốc thành công mà ông ta không xuống núi, chúng ta phải đi kéo ông ta xuống núi xem ông ta có thể an nhàn được hay không. Đến khi xuống núi, ông ta sẽ bắt đầu lải nhải không ngừng, bày mưu tính kế đủ kiểu. Chắc hẳn tôn thượng lại bị ông ta làm đau đầu. Ha ha!" Diệp Thiên nở nụ cười: "Ông nói như thế, bổn tọa lại hoài niệm đến tiếng thì thà thì thầm của quân sư. Nói đến cũng trách bổn tọa, nếu năm đó tôi nghe lời quân sư thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này." Dứt lời, gương mặt Diệp Thiên lộ vẻ thương cảm. Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trên chín tầng trời. "Xin hỏi vị nào là cậu Diệp?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]