Chương trước
Chương sau

Oành!
Đạo Quang Kiếm Ảnh ngưng tụ lại trở thành cự kiếm, sau khi ba cái pháp bảo hộ thể của Nam Cung Sóc nổ tung, nó tiếp tục đánh lên người Nam Cung Sóc, tạo nên một tiếng nổ rung trời.
Nhưng mà uy lực của cự kiếm lúc này đã giảm đến chỉ còn ba mười phần trăm so với uy lực trước kia, cho nên là sau khi đụng đến cự kiếm rồi nổ như thế, Nam Cung Sóc cũng chẳng có thương tích gì.
Thế nhưng lại bị chấn động, cả người mang kiếm lùi về sau mấy bước.
Toàn bộ đều kinh sợ!
Mọi người câm như hến.
Trong mắt tất cả mọi người là một sự kinh ngạc, khiếp sợ, chấn động vô cùng. Hoảng sợ, đủ cái loại phức tạp không tin được.
Đặc biệt là Nam Cung Cẩn, miệng há hốc to đến mức có thể nhét có một quả dưa hấu vào, vẻ mặt còn khoa trương hơn lúc người thường nhìn thấy quỷ vậy.
Anh ta thực sự không thể tin được, tu vi của thái tông còn cao hơn của Diệp Thiên hai kỳ, tung ra cả đại chiêu luôn rồi nhưng lại vẫn thua thảm hại đến thế!
Họ Diệp thế mà vẫn ngồi yên trên cầm đài, chẳng thèm nhúc nhích một tí nào!
Trong bụng anh ta như có hàng vạn con ngựa trúng tên, rít gào mãi không ngớt, cảm giác như tam quan mất hết rồi. Ngũ quan cũng hủy hết, không nhận ra được thế giới này nữa rồi.
Đây là thế giới tu tiên của cảnh giới thứ nhất của tầng trời thứ nhất sao?
Anh ta hoàn toàn bế tắc rồi.
Mà đám người vây xem lúc này lại như ong vỡ tổ.
“Khó tin quá! Thật sự quá là khó tin rồi! Cậu Diệp còn chẳng dịch chuyển một bước nào, vậy mà chỉ đánh hai ca khúc thôi mà đã đánh thái tổ nhà Nam Cung cao hơn cậu ta hai kỳ thảm hại thế sao?”
“Lợi hại! Quá là lợi hại! Thật sự là không phải người mà! Nào có người nào thấp hơn hai kỳ lại có thể chẳng động đậy gì mà đánh bại người cao hơn hai kỳ đâu!”
“Hèn chi mà cậu Diệp vẫn chẳng sợ hãi gì, hóa ra là cậu chẳng có sợ hãi gì thật!”
“…”
Đủ thứ loại âm thanh kinh hoàng ùn ùn kéo đến, vang vọng cả một nơi, khiến cho cả thành đều kinh động, nhao nhao chạy đến nhà họ Lăng gần đó xem chuyện.
“Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy?”
Cả người Từ Ngạn Bân đều bối rối, giống như là vừa thi trượt vậy, vô cùng thất vọng.
“Ồ ồ ồ!!!”
Người nhà họ Lăng bây giờ đang sôi trào.
Từng người một đều vui vẻ sôi nổi, còn kích động hơn cả khi người mê bóng đá thấy đội bóng mình ủng hộ đá vào lười, sự kích động trên mặt khó có thể dùng lời mà diễn tả được.
“Trời ơi! Con không có nằm mơ chứ cha? Cậu Diệp đánh bại cả thái tông nhà Nam Cung ư?” Vẻ mặt của Lăng Tố Như vừa mờ mịt vừa khiếp sợ, như là đang ở trong mộng vậy.
“Tố Như, con không có nằm mơ, đây là sự thật, cậu Diệp đã đánh bại thái tông nhà Nam Cung!” Ông chủ Lăng vui mừng đến mức nước mắt cũng chảy ra, còn vui mừng kích động hơn cả khi ông có con nữa.
Có nghĩa là, nhà họ Lăng có thể cứu được, không bị tai họa ngập đầu rồi!
“Ông chủ Lăng, hai nghìn tỷ ông bỏ ra mua báu vật không chỉ cứu ông, cứu cô Lăng, mà còn cứu cả nhà họ Lăng nữa!” Lý Nam Kiệt không khỏi bạo gan mà cảm thán.
“Xin hãy giải thích?” Ông chủ Lăng có hơi mơ hồ và khó hiểu, cái này với hai trăm triệu thì liên quan gì?
“Ha ha!” Lý Nam Kiệt cười nói: “Cậu Diệp có nói rồi, đàn Di Âm Hỗn Độn là từ tay cậu ta mà ra, bên trong đó có giấu chín loại huyền cơ, mỗi một bài đàn là một loại huyền cơ khác, mà cậu Diệp đánh bại thái tông nhà Nam Cung được không phải là do hai ca khúc từ Di Ân Hỗn Độn sao?”
“Đúng thế!”
Ông chủ Lăng bỗng vỗ trán một cái: “Lúc ca khúc thứ nhất vang lên, âm thanh hỗn độn đã ùn ùn phóng ra Đao Quang Kiếm Ảnh, mà cự kiếm đã đánh bại thái tông Nam Cung lại là do Đao Quang Kiếm Ảnh ngưng tụ thành.”
“Lúc khúc thứ hai vang lên, nhà họ Lăng đã bị đại trận bao vây, chắc chắc cũng là do tác dụng của âm thanh hỗn độn.”
“Nghe cậu nói như vậy thì thật quả nhiên là tôi đã bỏ ra hai nghìn tỷ để đổi lấy bình yên của nhà họ Lăng rồi.”
“Hưởng quá nhiều lợi! Lần mua bán này hưởng lợi quá trời! Ha ha ha!!!”
Ông chủ Lăng cười toe toét, cả nhà họ Lăng từ trên xuống dưới cũng thoải mái cười theo.
“Anh Nam Cung này, ba cái pháp bảo hộ thể của anh đều bị đâm cháy rồi à?” Lúc này, thái tổ nhà họ Khương yếu ớt hỏi.
Nam Cung Sóc gật đầu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Đều bị hủy cả rồi, tất cả đều đã bị hủy dưới một chiêu này.”
Thái tổ nhà họ Khương, thành chủ, các loại Tiên Tôn không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh, tất cả đều bị kinh động.
Nếu như nói là Nam Cung Sóc sơ suất, bị chém một kiếm trên trận pháp rồi dẫn đến bị Diệp Thiên thả cự kiếm do Đạo Quang Kiếm Ảnh hình thành, do đó bị nổ lùi lại mấy bước thì còn có thể hiểu được.
Nhưng cả ba cái pháp bảo hộ thể đều nát bét thì lại làm người khác cảm thấy rất khó hiểu.
“Thằng nhóc này chỉ là tu vi Thái Hư Tiểu Thành hậu kỳ mà thôi, anh Nam Cung là Thái HưĐại Thành trung kỳ, cao hơn cậu ta cả hai kỳ, ba cái bảo pháp hộ thể còn là hai cái tứ đoạn một cái ngũ đoạn, nếu như cậu ta cao đẳng cấp thần binh, thì một chiêu có thể phá ngay ba cái bảo pháp hộ thể kia thì còn hiểu được, có thể là cự kiếm kia cũng không thật sự có tính thần binh mà là do năng lượng tụ lại thành cự kiếm, như thế mà cũng có thể đánh hư ba cái pháp bảo hộ thể của anh Nam Cung, vậy thì là do lực công kích của thằng nhóc kia quá lớn rồi đó?” Thái tổ nhà họ Khương khó tin được mà nói.
“Còn do tôi đã khinh người nữa.” Nam Cung Sóc nói: “Tôi còn tưởng rằng sau khi cậu ta chém tôi một kiếm thì sẽ dùng tu vi để che chở lấy pháp bảo hộ thể để làm cho khả năng phòng ngự của pháp bảo hộ thể tăng thêm thì nhất định sẽ chịu được công kích của cự kiếm của cậu ta.”
“Ai ngờ, vậy mà lại thăng trận trên không, mà lại thăng được một pháp trận phòng ngự đáng sợ đến thế, ngay cả kiếm pháp Thái Thanh thứ chín của tôi cũng chém không được, tôi thật sự bất ngờ.”
“Vì thế tôi đã quên mất phải che chở lấy pháp bảo hộ thể, thế nên mới thua thảm hại như thế, thật sự là xấu hổ quá đi!”
Đùa chứ, Di Âm Hỗn Độn là do lúc Diệp Thiên thái hư kỳ viên mãn tạo nên, chín ca khúc cũng là kiệt tác của Diệp Thiên lúc thái hư kỳ viên mãn, cho nên là chín ca khúc có ẩn chưa tu vi của Diệp Thiên lúc thái hư kỳ viên mãn.
Nói cách khác, thăng trận trên không, tương đương với lúc thành trận của Diệp Thiên lúc thái hư kỳ viên mãn, tuy là nhất niệm thành trận pháp phòng ngự không cao. Thế nhưng mà thái hư kỳ viên mãn Tiên Tôn nhất niệm thành trận, Nam Cung Sóc chỉ là Thái Hư Cảnh Đại Thành trung kỳ, dù cho là dùng đại chiêu cũng chẳng thế phá vỡ nhất chiêu, trừ khi là có tu vi thái hư đỉnh phong phóng đại chiêu thì còn có thể phá được.
Cùng một lý do, Đao Quang Kiếm Ảnh, cũng tương tự với lúc Diệp Thiên thời thái hư kỳ viên mãn, nhất niệm ngưng tụ thành uy lực vũ kiếm quyết, tuy là uy lực không lớn, nhưng cũng đủ để đanh cả một người đại Tiên Tôn thành trung kỳ.
Cũng may Nam Cung Sóc có ba cái pháp bảo hộ thể trong người, nếu không thì đã phải chết dưới một chiêu này rồi.
Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Thiên không cố kỵ.
Hắn hiện giờ có tu vi thấp. Dùng Di Âm Hỗn Độn thì sẽ mạnh hơn kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm nhiều, nếu như tu vi đạt tới viên mãn thì dùng kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm còn mạnh hơn cá âm thanh hỗn độn nữa.
Bởi vì trong Di Âm Hỗn Độn có chín thứ ý niệm của Diệp Thiên viên mãn, dùng chín ca khúc là không sợ những thứ Tiên Tôn này.
“Vậy kế tiếp phải làm sao đây? Chiến đấu hay là bỏ cuộc?” Thành chủ hỏi.
Nam Cung Sóc trầm tư một hồi, thốt ra một từ: “Chiến đấu!”
Sau đó nói: “Các anh liên thủ với nhau, rồi phá vỡ phòng ngự với tôi, đối mặt với công kích của cậu ta. Mọi người mà không muốn đối đầu chính diện thì dùng tiên pháp để suy yếu công kích, tôi sẽ tấn công cậu ta, thừa cơ hội thì giết.”
Đám Tiên Tôn gật đầu, cảm thấy có lý.
“Tất cả Tiên Tôn đều ở đây, chúng ta cùng nhau công kích pháp trận, giúp anh Nam Cung phá vỡ pháp trận!” Thái tổ nhà họ Khương hô lên.
Một giây tiếp theo!
Thái tổ nhà họ Khương, thái tông nhà họ Bảo, lão tổ nhà họ Mạnh, thành chủ, và hai vị nhà Nam Cung, cùng với mấy vị Tiên Tôn đến xem vui vừa động tay một cái là tiến hành tấn công pháp trận cho tan tành.
Nam Cung Sóc lại giơ cự kiếm lên, đợi lúc pháp trận bị đánh bể lại chém một kiếm xuống.
“Bây giờ có nhiều Tiên Tôn liên thủ vậy thì chắc là cậu Diệp này bị đánh bại rồi nhỉ?”
Ngay lúc này, trong lòng rất nhiều người đều có suy nghĩ này.
Cùng lúc đó, tinh thần của Nam Cung Sóc lại phấn chấn lên, mà trái tim của người nhà họ Lăng lại bị treo lên.
“Thật sự không biết tự lượng sức mình, tôn thượng có thể phán tử hình bọn họ.” Lâm Bá Thiên nói.
Diệp Thiên gật đầu, Di Âm Hỗn Độn lại vang lên ca khúc cố nhược kim thang.
Ca khúc vang lên, pháp trận đang tan nát bị củng cố. Với thực lực của những Tiên Tôn này thì muốn phá vỡ pháp trận thì có hơi khó khăn.
Kết quả là, hắn đứng lên, ra khỏi cầm đài, gọi kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm. Thần niệm một cái, ngay tại một chỗ trong pháp trận không có công kích mà mở cửa sổ ra, cả người mang theo kiếm bay ra ngoài, cả Di Âm Hỗn Độncũng bay theo.
“Ha ha!”
Thấy Diệp Thiên ra ngoài, nhóm Tiên Tôn dừng lại việc công kích pháp trận, không nhịn được mà cười vang.
“Thằng nhóc, cuối cùng thì cậu cũng ló đầu ra, ở đây không có pháp trận phòng vệ, cậu xong đời rồi!” Nam Cung Sóc vui mừng khôn xiết, mau chóng giơ cao cự kiếm chém về phía Diệp Thiên.
“Mấy người mới xong đời.”
Diệp Thiên nói, rồi lại điều khiển Di Âm Hỗn Độn, đánh cố nhược kim thang, khóa lại tất cả Tiên Tôn trong trận pháp.
“Ha ha, cậu đang tự mua dây buộc mình sao?” Nam Cung Sóc chém cự kiếm xuống, một bên cười to.
“Sai rồi.” Diệp Thiên thản nhiên nói: “Là đóng cửa đánh chó cơ!”
Dứt lời, hắn thay đổi ca khúc, ca khúc tên là: Mê hoặc lòng người!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.