“Ha ha.” Thái tông nhà Nam Cung không hề tức giận, có chút ý muốn cười: “Không biết tiểu hữu đó là ai, tu vi như thế nào, có lai lịch như thế nào mà dám kiêu ngạo như vậy?” Ông ta cũng không vội vàng ra tay, chỉ thăm dò kĩ đối phương, dù sao ông ta cũng hiểu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Huống hồ tuổi còn nhỏ, dám nói những lời hùng hồn như này, không chỉ đơn giản là thiếu niên kiêu ngạo, chắc chắn có chỗ dựa lớn, không thì là kẻ ngốc hoặc là kẻ điên. Nhưng hiển nhiên, có thể khiến một vị Tiên Tôn có căn cơ thâm sâu khó lường ra tay bảo vệ, nhất định không phải là kẻ ngốc hay kẻ điên, nếu không Tiên Tôn cũng không đi theo một kẻ ngốc hay kẻ điên. Có thể tu luyện được Thái Hư Cảnh, đều là thiên tài của thiên tài, bọn họ đều đi theo những người có lai lịch lớn. Vì vậy, ông ta có thể chắc chắn, người trẻ tuổi này nhất định có lai lịch hùng hậu. “Ông không cần thăm dò tôi, ông có hai sự lựa chọn. Phục, thì đem theo người của ông về nhà, từ đây về sau không được đụng đến nhà họ Lăng, không phục, chúng ta liền đấu một trận, xem thực lực ai mạnh hơn.” "Nhưng mà, bổn tọa đã tha cho các người hai lần rồi, một lần tha cho vãn bối của nhà các người, lần thứ hai, tha cho một vị Tiên Tôn của nhà các người, chuyện gì cũng không quá ba lần, lần thứ ba, bổn tọa sẽ không nương tay nữa.” “Suy nghĩ cho kĩ, có nên vì chuyện này mà lấy việc diệt môn làm cái giá phải trả.” Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh đều sợ hãi. “Vị họ Diệp này thật phách lối.” “Không biết hắn ta lấy đâu ra khí phách, đối diện với Thái tông nhà họ Nam Cung mà dám có thái độ sắt đá như vậy, thật sự không hiểu được, là do vị hộ vệ Lâm đó rất lợi hại sao?” “Lẽ nào, thực lực của hộ vệLâm đã đạt đến Đỉnh Cảnh, có thể áp trụ được cao thủ số một Thiên Quý Tinh, vì vậy cậu ta mới kiêu căng như vậy?” "..." Vô số lời bàn tán, đều đang phân tích và đoán xem tại sao Diệp Thiên lại tỏ vẻ như không có gì. Bị một tên nhóc uy hiếp cảnh cáo, thái tông nhà Nam Cung vô cùng phẫn nộ, nhưng Diệp Thiên càng bình thản, ông ta càng cảm thấy bất an. Ông ta cảm thấy bản thân mình không nhìn thấu được người trẻ tuổi này. Có vẻ như người trẻ tuổi này bằng tuổi với Nam Cung Cẩn, nhưng lời nói bình tĩnh, không biết còn kiêu ngạo gấp mấy lần Nam Cung Cẩn. Thế lực của Nam Cung Cẩn cũng vô cùng lớn. Được hậu thuân bởi thế gia Tiên Tôn và Thanh Vân Tông, nhưng lúc gặp chuyện cũng không tỏ bình thản đến mức này. “Đúng là một thiếu niên đầy mị lực.” Trong lòng ông ta thầm nghĩ, sau đó Thần Niệm truyền đến một âm thanh cho Nam Cung Huyền Minh: “Đến phủ Thành Chủ, để Thành Chủ đưa kính chiếu tiên cho chúng ta mượn, tôi phải xem xem hộ vệ này có tu vi như thế nào, mà khiến ông ta kiêu ngạo điên cuồng như vậy, không coi nhà Nam Cung chúng ta ra gì.” Kính chiếu tiên không phải là pháp bảo, cũng không phải thần binh, là một đạo cụ có thể nhìn lén được tu vi của tu sĩ. Thiên Quý Tinh tiềm tàng rất nhiều đá khí trường, rất nhiều vị tu sĩ có những hòn đá tương tự như vậy, thấy ai không thuận mắt, muốn đánh ai, hoặc muốn cướp bảo bối từ tay người khác, có thể dùng đá khí trường để phán đoán thực lực của đối phương. Bởi vì giảm đi sự phát sinh của các hiện tượng này, có tu sĩ đi nghiên cứu xem làm cách nào nhìn thấu được thực lực của đối phương, vì vậy phát minh ra kính chiếu tiên, có thể thông qua kính chiếu tiên để soi ra sức mạnh thật sự của một vị tu sĩ. Kính chiếu tiên phân ra thành ba cấp. Sơ cấp sẽ chiếu ra những vị tu sĩ dưới cấp Chiếu Hóa Thần. Trung cấp chiếu ra tu sĩchân tiên và Tiên Vương... Cao cấp có thể chiếu ra tu sĩ có tu vi ngang Tiên Tôn. Cái kính này thật sự rất linh nghiệm, có thể soi ra đúng tám chín phần, rất ít sai lệch. Nếu như đã không dò ra được nguyên căn, vậy chiếu ra thực lực của bọn họ, đánh không được thì diệt trừ, ông ta không tin lai lịch của Diệp Thiên mạnh hơn nhà Nam Cung. Nếu như đánh không lại, thì chỉ có thể rút lui mà thôi. “Được thôi, thái tông, vãn bối đi lấy kính chiếu tiên.” Nam Cung Huyền Minh đáp lại truyền âm của Thần Niệm. Sau đó rời đi như một cơn gió. Ông ta vừa rời đi, lão tổ nhà Nam Cung liền mang bốn vị Tiên Tôn đến. Lúc này, khiến cho mọi người đều nóng lòng. “Trời ạ! Thái tổ Khương Gia, Thái tổ Bảo Gia, Thái tổ Hạ Gia, bốn vị Tiên Tôn cao quý của thành Vũ Lăng đã được mời tới đây rồi!” “Mẹ ơi! Thái tổ Nam Cung là Thái Hư Cảnh trung kỳ, thái tổ Khương Gia là Thái Hư Cảnh sơ kỳ, thái tổ Bảo Gia, lão tổ Mạnh Gia, lão tổ Hạ Gia, đều là những người luyện Thái Hư Cảnh hậu kỳ, năm vị Tiên Tôn liên thủ, là đội hình mạnh nhất Vũ Lăng rồi.” “Tôi có một dự cảm vô cùng mãnh liệt, cậu Diệp và hộ pháp của hắn ta sắp đi đời rồi, với một đội hình lớn mạnh như này, tôi không tin vị Lâm hộ pháp đó có thể chống lại được.” "..." Đến cả người của nhà họ Lăng, lúc này cũng có tâm trạng kinh sợ. “Nhiều cao thủ như vậy đến giúp nhà họ Nam Cung, Lâm hộ pháp thực lực mỏng manh, nên ứng phó như thế nào đây?” “Phiền phức lớn rồi, phiền phức lớn rồi đây, năm vị Tiên Tôn lợi hại nhất thành Vũ Lăng đều đến rồi, làm sao đánh thắng bọn họ được?” “Nhà họ Lăng lần này rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi, một khi Lâm hộ pháp bị đánh bại, không ai dám tưởng tượng ra nhà Nam Cung sẽ báo thù nhà họ Lăng như thế nào?” Rất nhanh, lão tổ của nhà họ Nam Cung dẫn bốn vị Tiên Tôn đến trước mặt thái công nhà Nam Cung, bốn người liền hành lễ với thái công nhà Nam Cung trước, sau đó Thái tổ Khương Gia hỏi: “Anh Nam Cung, nghe nói có người xem thường nhà Nam Cung chúng ta, giết chết mười tám vị hộ pháp của nhà Nam Cung, không biết là kẻ nào mà lại hung hãn như vậy?” Thái Công Nam Cung mỉm cười, chỉ về phía Lâm Bá Thiên: “Người là do hắn ta giết, cũng có chút thực lực, Tiên Tônnhập môn thua trước mặt hắn ta một chiêu, chỉ biết hắn ta họ Lâm, không biết tên thật.” Sau đó, lại chỉ về hướng Diệp Thiên: “Vị này là chủ nhân của vị họ Lâm kia, họ Diệp, nghe nói là một đại nguyên soái hộ quốc của một hành tinh nào đó.” “Tuổi còn trẻ như vậy đã làm đại nguyên soái hộ quốc, còn có Tiên Tôn bảo vệ, xem ra không phải dựa vào bản lĩnh mà dựa vào phúc của tổ tiên, bằng không còn trẻ như vậy, có thể gánh vác được chức đại nguyên soái hộ quốc sao?” Thái tổ Khương Gia phán đoán sau khi đánh giá một lượt Diệp Thiên. “Tôi cũng cho là như vậy.” Thái tổ Bảo Gia, thái tổ Mạnh Gia, thái tổ Hạ Gia, ba vị Tiên Tôn đều gật đầu. Lúc này, Diệp Thiên nhàn nhạt nói: “Mọi người đều đến đông đủ rồi đúng không? Rốt cuộc là đánh nhau hay là hòa giải đây? Nghĩ kĩ rồi đưa ra quyết định, đừng làm lãng phí thời gian của bổn tọa.” Diệp Thiên muốn nhanh chóng sử dụng Thất Khiếu Linh Lung Tâm để tăng cường tu vi. Mà những người này cứ kéo kéo đẩy đẩy, do do dự dự, đánh nhau thì không dám, không đánh nhau thì không cam lòng, người trợ giúp cũng đã gọi đến, mà vẫn còn bộ dạng sợ sệt như vậy, khiến hắn cảm thấy đang lãng phí thời gian của mình. Hắn có rất nhiều việc để làm đó. Phải dùng Thất Khiếu Linh Lung Tâm điều chế đan dược nâng cao tu vi, còn phải nhanh chóng thu nhập nguyên liệu chế bùa tăng tốc cao cấp, phải về nhanh mới được, một đống chuyện còn chưa làm, cứ ngồi không ở đây, hắn cũng thấy mất kiên nhẫn. “Hừ!” Nam Cung Cẩn tức giận lên, lạnh lùng nói: “Sẽ khiến cho anh chết thảm, đừng vội, chốc nữa anh sẽ hối hận vì dám đắc tội nhà Nam Cung chúng tôi.” “Hỗn xược!” Lâm Bá Thiên hét lên và chĩa kiếm về phía Nam Cung Cẩn. Nhìn thấy tình hình này, Thái tổ Nam Cung đưa ra một trượng. Ầm! Lưỡi đao và nắm đấm va chạm nhau ở trên không trung nổ tung, làm chấn động cả một bầu trời. Phụt! Nam Cung Cẩn phun ra một ngụm máu tươi. Chỉ cảm thấy quá nguy hiểm, nếu như thái tổ không kịp thời ra tay, e là anh ta đã bị thanh kiếm đó phanh thây. “Cẩn,con lùi về sau,trận chiến giữa những người cường giả rất dễ dàng lấy mạng của con.” Nam Cung Sóc nhàn nhạt nói. “Vâng, thái công.” Nam Cung Cẩn lùi về phía sau quan sát. “Chúng ta cũng lùi về sau đi.” Không biết ai nói một câu, người của nhà họ Lăng cũng dần dần lùi về phía sau. Rất nhanh sau đó, trên chỗ để đàn chỉ còn mỗi Diệp Thiên, phía bên ngoài chỉ còn Lâm Bá Thiên. Vào lúc này, một âm thanh náo loạn vang lên. “Thành chủ đến rồi!” Mọi người nhìn thấy Nam Cung Huyền Minh dẫn theo thành chủ và một đám người của thành chủ phủ đến đây. “Thành chủ!” Nam Cung Sóc và bốn vị Tiên Tôn, cuộn tay hành lễ. “Haha.” Thành chủ cười xua tay: “Năm vị tiền bối không cần đa lễ.” Tuy ông ta là thành chủ. Nhưng vì tu vi so với năm người này có khoảng cách rất lớn, ông ta chỉ có một chút tu vi của Thái Hư Tiểu Thành, cũng được xưng là thành chủ, bằng không năm vị Tiên Tôn mới không đi theo ông ta. “Kính chiếu tiên mang đến chưa?” Nam Cung Sóc hỏi. “Mang đến rồi lão hầu gia.” Thành chủ nói, lấy ra một chiếc gương tinh xảo. Danh xưng lão hầu gia của Nam Cung Sóc là do ông ta là người nhà Nam Cung đầu tiên phong hầu, sau này ông ta chăm chỉ tu luyện, hầu tước truyền cho các thế hệ sau của nhà Nam Cung, đời này truyền đời khác, đã truyền qua mười mấy đời rồi. “Hóa ra nhà Nam Cung cứ chậm chạp không động thủ, là đang đợi thành chủ mang kính chiếu tiên đến chiếu tu vi của đối phương!” Mọi người xung quanh đều hiểu ra tất cả. “Kính chiếu tiên?” Diệp Thiên với Lâm Bá Thần cực kì tò mò, kính chiếu yêu thì bọn họ biết còn kính chiếu tiên là lần đầu nghe nhắc đến đó. Lúc này, Nam Cung Sóc dặn thành chủ: “Chiếu thử xem, chiếu từ trong ra ngoài, xem hai người này rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?” “Được, lão hầu gia.” Thành chủ trả lời, liền lấy kính chiếu tiên ra đối diện Lâm Bá Thiên, sau đó khóe miệng nhếch lên, kích hoạt cái gương. Trong chốc lát, mặt kính của kính chiếu tiên phát ra một tầng ánh sáng bình thường, chiếu ra chín loại thần sáng khác nhau, bao trùm cả cơ thể của Lâm Bá Thiên. Chín chuỗi ánh sáng này không có lực sát thương, cũng không có tác dụng phụ nào cả. Sau khi Lâm Bá Thiên bị chín chuỗi ánh sáng bao trùm. Một giây sau, trong kính phát ra một âm thanh. “Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậu kỳ 28% kinh nghiệm.” Con mẹ nó! Lâm Bá Thiên và Diệp Thiên kinh ngạc. Đừng nói, cái kính này thật sự tiên tiến, lại có thể soi ra được giá trị kinh nghiệm chuẩn xác. Đây là điểm hai người họ không ngờ tới được. “Hahaha!!!” Soi ra tu vi của Lâm Bá Thiên, Nam Cung Sóc và các vị Tiên Tôn cười một trận lớn. “Tôi còn nghĩ cậu ta lợi hại đến đâu, hóa ra chỉ là Tiên Tôn luyện thành Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậu kỳ, sớm biết như vậy, tôi sẽ không do dự lâu như vậy.” Nam Cung Sóc cười đến đỏ cả mặt. Lâm Bá Thiên cau mày, tuy rằng ông ta không nhìn ra được tu vi của Nam Cung Sóc, nhưng từ lời của Nam Cung Sóc thì ông ta biết được, tu vi của ông ta nhất định vượt trên Thái Hư Cảnh Tiểu Thành, nếu không ông ta sẽ không nói ra những lời này. “Chiếu tên nhóc đó.” Nam Cung Sóc chỉ về phía Diệp Thiên, sau khi biết được tu vi của Lâm Bá Thiên, xưng hô của ông ta đối với Diệp Thiên từ tiểu hữu thành tên nhóc. “Được ạ.” Thành chủ lấy gương chuyển về hướng Diệp Thiên. “Thái Hư Cảnh Tiểu Thành hậu kỳ 68% kinh nghiệm.” Soi ra đươc kết quả này, khiến cho Nam Cung Sóc và tất cả vị Tiên Tôn cùng tất cả mọi người xung quanh đều há mồm kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Thiên trong phút chốc thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]