Hai người cùng một trình độ tu luyện giao chiến với nhau mà một khi pháp bảo phòng ngự của một bên bị phá vỡ thì tỷ lệ thắng ban đầu giữa hai bên là năm năm, bây giờ sẽ tăng lên một chín. Nói cách khác, Lâm Bá Thiên và Sử Đông Lai ở cùng một cấp độ tu luyện mà pháp bảo phòng ngự của Lâm Bá Thiên bị phá vỡ thì tỷ lệ Sử Đông Lai đánh bại Lâm Bá Thiên có thể nâng lên chín mươi phần trăm. Hơn nữa, căn cơ tu luyện của Sử Đông Lai lại mạnh hơn Lâm Bá Thiên một chút. Thêm vào đó, trước khi Sử Đông Lai ra tay thì Lâm Bá Thiên đã có một trận đại chiến và thể lực đã cạn kiệt. Vì vậy khi pháp bảo phòng ngự của Lâm Bá Thiên bị phá vỡ thì Sử Đông Lai sẽ đánh bại ông ta là điều chắc chắn chín mươi chín phần trăm. Thậm chí việc giết ông ta cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Do đó, Sử Đông Lai tin rằng ít nhất Lâm Bá Thiên sẽ bị giết trong vòng mười chiêu và nhiều nhất là trong vòng một trăm chiêu. Sau đó ông ta sẽ đoạt thủ cấp của Diệp Bắc Minh. Đây là lý do khiến ông ta cực kỳ phấn khích. Nhưng. Tuy rằng phòng ngự của Lâm Bá Thiên đã bị phá vỡ nhưng ông ta lại không hề bị thương. Trình độ tu luyện của Sử Đông Lai không thể phá vỡ pháp bảo phòng ngự của Lâm Bá Thiên, đồng thời còn khiến Sử Đông Lai bị thương nữa. Vì vậy, đối với Sử Đông Lai thì nó giống như hai cây roi quất vào ngọn núi khổng lồ mà thôi. Lâm Bá Thiên không sợ hãi, ngược lại ông ta bị chọc giận và hét lên: “Đến đây đi lão già hỗn tạp.” Dứt lời, Lâm Bá Thiên tiến hành tiên pháp biến hóa cây đao Huyền Thiên Yển Nguyệt rồi lao vào áp sát Sử Đông Lai. Ông ta dùng hết sức lực chém mạnh vào Sử Đông Lai. “Hừ.” Sử Đông Lai cũng là một kẻ to gan táo bạo, ông ta không sợ sự tấn công của Lâm Bá Thiên mà còn tiến hành tiên pháp cho hai cây roi, khiến cho hai cây roi bay vút lên. “Thử xem ai mạnh hơn.” Cây roi vàng trên tay trái của Sử Đông Lai quét về phía cây đại đao và cây roi vàng trên tay phải tiếp tục đập vào đầu Lâm Bá Thiên. Chỉ cần cây roi vàng bên tay trái chặn được cây đao của Lâm Bá Thiên thì cây roi vàng bên tay phải có thể làm nổ tung đầu Lâm Bá Thiên. Vào lúc này, những người bên phe Diệp Thiên đều thót tim như muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực. Bọn họ có thể tưởng tượng một khi Lâm Bá Thiên bị đánh bại và một khi họ bị mất đi chỗ dựa đắc lực này thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nói không chừng sau trận thua này chắc chắn mọi người sẽ bị Sử Đông Lai đày đọa cho thê thảm. Ngay vào thời điểm quan trọng này. “Hự.” Lâm Bá Thiên hét lên và cố gắng hết sức sử dụng toàn bộ kỹ năng của bản thân. Ngay sau đó. Keng. Cây đao Huyền Thiên Yển Nguyệt chém lên cây roi tiên, phát ra âm thanh vang vọng giống như tiếng chuông mà cách xa hàng chục tỷ ki lô mét vẫn có thể nghe thấy. Vào thời điểm âm thanh này vang lên, một lực va chạm cực lớn và đáng sợ nổ ra tại điểm va chạm của hai thần binh. Vì Sử Đông Lai đang ở trên một đường thẳng ngang với hai cây roi còn Lâm Bá Thiên và Huyền Thiên Yển Nguyệt đao lại ở trên một đường thẳng đứng nên làn sóng xung kích lao qua đầu Lâm Bá Thiên mà không ảnh hưởng đến ông ta. Tuy nhiên, làn sóng xung kích ập đến Sử Đông Lai và mọi người chỉ thấy khuôn mặt của ông ta chìm trong làn sóng xung kích. Cây roi vàng trên tay lại chịu một tác động kinh hoàng khiến ông ta mất thăng bằng, giống như một chiếc kim giây bay vút lên trời cao. Khi nhìn thấy điều này, Lâm Bá Thiên đã vui mừng khôn xiết. Mặc dù sau cú va chạm mạnh, ông ta đã đánh mất sự phòng ngự. Đôi cánh tay run lên như bị tê liệt và đau đớn nhưng ông ta vẫn bỏ qua cơn đau mà lập tức cầm đao lên và lợi dụng Sử Đông Lai vẫn còn đang rơi theo quán tính mà chém một nhát vào lưng Sử Đông Lai. Ầm. Cây đao này chém một nhát chắc nịch và tạo ra một tiếng nổ chói tai. Mọi người chỉ thấy thân pháp khổng lồ của Sử Đông Lai giống như một thiên thạch khổng lồ rơi xuống với tốc độ chóng mặt. Hơn nữa vẫn còn mấy mảnh vỡ rơi ra khỏi cơ thể ông ta và rõ ràng đó là pháp bảo bảo vệ cơ thể của ông ta đã bị chém nát dưới lưỡi đao này. Ngay sau đó. Lại một tiếng nổ lớn, Sử Đông Lai rơi mạnh xuống đất tạo thành một cái hố khổng lồ hình con người và nhiều trận hình đại quân rải rác hàng chục dặm. “Lão Lâm. Thật là tuyệt vời.” Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên không khỏi thốt lên. “Ô ô ô.” Đội quân mười mấy tỷ người đều thốt ra những tiếng hô đầy phấn chấn. “Thật tuyệt vời! Thật tuyệt vời.” Hoàng đế Hiên Viên kích động đến mức rơi lệ: “Vị thuộc hạ của Diệp đại soái này quả thật là do thần tiên trên trời sai xuống hạ phàm, uy lực vô cùng. Thật là giỏi quá. Với uy lực lớn như vậy, còn có tướng quân dũng mãnh như vậy nữa thì không lo sẽ thua trận này nữa.” “Lâm thần tướng uy phong.” Không biết vị đại thần nào đã hô to như vậy. “Lâm thần tướng uy phong.” “Lâm thần tướng uy phong.” “Lâm thần tướng uy phong.” Trong phút chốc đã có những tiếng hô đồng thanh vang lên. Lâm Bá Thiên không khỏi choáng váng trước thành tích chiến đấu này. Sau khi Sử Đông Lai rơi xuống đất thì Lâm Bá Thiên cũng cầm đao đáp xuống theo, mũi đao chĩa thẳng xuống dưới hố sâu hàng triệu mét. Ông ta phải phá nát thân pháp của Sử Đông Lai, sau đó thu thần hồn của Sử Đông Lai vào trong hồ lô thì mới có thể ăn mừng chiến thắng này được. Nếu không, theo ý kiến của ông thì đâyvẫn chưa phải là một chiến thắng. Dù sao thì vẫn còn nhiều điều chưa chắc chắn. Quả nhiên. Vào thời điểm cây đao Huyền Thiên Yển Nguyệt đâm vào hố sâu thì một luồng sáng chín màu sắc thần kì bắn ra từ dưới hố sâu hình người chỉ thẳng vào Lâm Bá Thiên đang sà xuống. “Không hay rồi.” Lâm Bá Thiên phản ứng nhanh chóng và ngay lập tức xoay người trên không, tránh một cú bắn từ một cây roi vàng. Ngay sau đó Sử Đông Lai bay ra khỏi hố và nắm lấy cây roi vàng trên tay. Trong khoảnh khắc, những tiếng hô đầy kích động của phe Diệp Thiên đột ngột dừng lại. “Lâm Bá Thiên, hóa ra bần đạo đã đánh giá thấp bản lĩnh của ông rồi.” Sử Đông Lai nghiêm mặt nói: “Cũng may, bần đạo có thêm hai pháp bảo phòng ngự cấp bảy liền thân. Một cái đã bị ông đánh gãy, vẫn còn một cái nữa. Nếu không thì thực sự đã chết dưới tay ông rồi.” Vừa rồi Lâm Bá Thiên gần như đã dốc hết toàn bộ sức lực. Nếu Sử Đông Lai không mang theo hai pháp bảo phòng ngự cấp bảy thì khi một cái bị đánh nát, với sức mạnh còn lại của cây đao đó sẽ khiến ông ta bị thương nặng. Cũng may có hai cái pháp bảo nên cái thứ hai dùng để chặn lực đánh uy lực của cây đao vì vậy cơ thể của ông ta không bị thương nặng mà pháp bảo thứ hai không bị đánh nát. “Không ngờ ông chỉ là một lão già hỗn tạp mà trên người có rất nhiều bảo bối như vậy.” Lâm Bá Thiên nheo mắt lại, theo lí bình thường mà nói thì nếu không phải người có quyền cao chức trọng thì sẽ không có được pháp bảo cấp bảy. Mà còn rất ít Tiên Tôn có tới hai loại pháp bảo, trong đó có một cái chống đỡ được cái chết nữa. Pháp bảo phòng ngự thuần túy cấp cao rất khó chế tạo, cực kỳ khó kiếm. “Ha ha.” Sử Đông Lai cười nói: “Với tư cách là thái sư của thái tử thì tất nhiên tiên đế Đạo Quang đã ban thưởng cho bần đạo. Ngoài cây roi Đả Tiên này còn có một pháp bảo phòng ngự cấp bảy. Chính là cái đã bị ông đánh nát, cho nên trên người bần đạo còn có một loại pháp bảo cấp bảy nữa.” “Còn pháp bảo phòng ngự của ông đã bị bần đạo đánh nát nên kế tiếp đây ông sẽ điên cuồng trả thù bần đạo.” Vừa dứt lời thì ông ta liền lấy ra một lá cờ phướn gọi hồn cắm vào trong hư không. Sử Đông Lai nhếch miệng lên, lá cờ phướn gọi hồn chuyển động và những lá bùa chú dày đặc được bay ra và di chuyển về phía Lâm Bá Thiên. “Không hay rồi.” Sắc mặt Lâm Bá Thiên đột ngột thay đổi. Pháp bảo cấp tám mà ông ta mang theo lúc trước là do Diệp Thiên đưa cho. Sau đó, Diệp Thiên đã tạo ra pháp bảo phòng ngự toàn cấp cho ông ta, vì vậy ông ta không đem pháp bảo cấp tám mà để nó vào trong nhẫn không gian. Mãi đến khi pháp bảo toàn cấp bị phá vỡ thì ông ta mới đến thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ đem theo pháp bảo cấp tám kia. Bây giờ pháp bảo cấp tám lại bị phá vỡ, Lâm Bá Thiên không có pháp khí phòng ngự nữa. Mà những bùa chú của lá cờ phướn này đánh ra có tính sát thương cao, một khi đánh trúng người ông ta thì chúng có thể khiến ông ta bị thương rất nặng. Trong trường hợp không có pháp khí bảo vệ thì rất nguy hiểm. Mặc dù Lâm Bá Thiên có thể ngăn cản Sử Đông Lai tấn công ông ta, nhưng nếu trong khi chống lại Sử Đông Lai thì Lâm Bá Thiên sẽ rất khó để ngăn chặn những bùa chú này. Nếu một số lượng lớn bùa chú đánh trúng Lâm Bá Thiên thì nó sẽ khiến ông ta bị thương nặng và khó tránh khỏi việc bị Sử Đông Lai giết chết. Mặc dù hồ lô Tử Kim có thể được sử dụng để chống lại các bùa chú của cờ phướn và hấp thụ tất cả các bùa chú đó, nhưng với nhiều bùa chú như vậy khi hấp thụ vào thì chúng sẽ giết hàng chục thần hồn bất tử trong hồ lô và sẽ rất lãng phí công sức để bắt chúng. Ngay khi Lâm Bá Thiên đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan và không biết tiếp theo phải làm gì thì đột nhiên Huyền Cực Tiên Tôn hét lên: “Tiêu Dao Vương, đưa pháp bảo phòng ngự của ông cho Lâm Bá Thiên và trở về lều chủ soái trung tâm.” “Được.” Vừa nghe xong, Tiêu Dao Vương lập tức cởi pháp bảo phòng ngự cấp tám ra khỏi người rồi nói to với Lâm Bá Thiên: “Lâm thần tướng, bắt lấy.” Nói xong, ông ta ném pháp bảo cấp tám cho Lâm Bá Thiên. “Ha ha.” Lâm Bá Thiên nhanh mắt và nhanh tay bắt được pháp bảo vào người. Thế là lập tức ông ta có một lực phòng ngự chắc chắn không cần phải tránh những bùa chú kia nữa mà cứ thế đứng trong khoảng không. Những lá bùa chú kia vừa đánh trúng Lâm Bá Thiên thì phát ra một tiếng nổ nhưng nó không thể phá vỡ hàng phòng thủ của ông ta. “Con mẹ nó.” Sử Đông Lai tức giận chửi đổng: “Bần đạo lại bất cẩn quên mất rằng năm đó Hỗn Thế Ma Vương có rất nhiều pháp bảo phòng ngự cao cấp.” “Đến đây đi lão già hỗn tạp.” Có pháp bảo trong người nên Lâm Bá Thiên dũng mãnh như một con hổ. Ngay lập tức ông ta tấn công Sử Đông Lai. “Đừng đắc ý quá sớm.” Sử Đông Lai hừ một tiếng, rồi ông ta khẽ mấp máy môi. Chẳng bao lâu, những bùa chú cờ phướn đằng sau ông ta không còn tấn công Lâm Bá Thiên nữa mà quay lại tấn công chính Sử Đông Lai để bổ sung cho ông ta sức mạnh thể chất để tấn công và phòng thủ. Với việc bổ sung các bùa chú của cờ phướn thì Sử Đông Lai ngay lập tức lao tới áp sát vào Lâm Bá Thiên, cả hai nhanh chóng triển khai một trận chiến kịch liệt. Lần này Lâm Bá Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng, Sử Đông Lai cũng thận trọng hơn nên hai người không hấp tấp như lúc nãy nữa. Mặc dù Lâm Bá Thiên đã bị đàn áp khắp nơi, nhưng cũng vẫn gắng gượng có thể chống đỡ được. Huyền Cực Tiên Tôn đã đưa cho ông ta viên thuốc để bổ sung thể lực. Phải công nhận Huyền Cực Tiên Tôn chính là một đệ tử được phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ và giỏi về cả ba phương diện luyện thuốc, chế tạo bùa chú, luyện vũ khí. Ông ta rất tinh thông mọi thứ. Trước kia Diệp Thiên đã theo ông ta học hỏi được không ít. Huyền Cực Tiên Tôn vẫn còn rất nhiều bảo bối trong không gian. Lâm Bá Thiên có ông ta làm hậu thuẫn thì sẽ không bị đánh bại, nhưng vì Huyền Cực Tiên Tôn phải kéo dài thời gian và không thể hỗ trợ Lâm Bá Thiên mạnh mẽ được nên mặc dù Lâm Bá Thiên không bị đánh bại, nhưng ông ta đã bị áp chế khắp nơi. Huyền Cực Tiên Tôn nghe Đóa Đóa nói thì đã hiểu được ý đồ của Diệp Thiên nên mới không cho Lâm Bá Thiên bùa hộ mệnh hỗ trợ, nếu không thì vẫn có hy vọng có thể đánh cho Sử Đông Lai chạy mất. Nhưng đó không phải là mục tiêu của họ mà đánh chết Sử Đông Lai mới là mục đích mà họ nhắm đến. Phải để Sử Đông Lai thấy được tia hy vọng rằng ông ta có thể giết chết được Lâm Bá Thiên, nhưng thực tế thì ông ta lại không thể giết được. Có như vậy mới kéo dài thời gian được. Chỉ có cách này mới có thể kéo dài thời gian cho đến khi hoàn thành viên thuốc Cửu Trùng Đạo Thể và có thể kéo dài cho đến khi Diệp Thiên đến sẽ giúp Lâm Bá Thiên xử lý Sử Đông Lai, loại bỏ hoàn toàn Sử Đông Lai. Quả nhiên hắn đã đạt được mục đích. Uớc chừng trận chiến này kéo dài hơn hai mươi ngày. Đã bảy bảy bốn mươi chín ngày kể từ khi tinh luyện viên thuốc Cửu Trùng Đạo Thể. “Đóa Đóa, đi mời ba con ra đi. Thuốc đã luyện thành rồi.” Khi Huyền Cực Tiên Tôn ngửi thấy mùi thơm của viên thuốc thì phấn khích nói. “Dạ.” Đóa Đóa vui vẻ chạy vào trong căn lều của tướng soái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]