Chương trước
Chương sau

Phù trú tăng tốc, là một loại phù chú cao cấp, so với phù chú chạy trốn còn khó chế tạo hơn, nguyên liệu chế tạo phù chú vô cùng phức tạp, chò dù có sẵn nguyên liệu thì tu sĩ cũng khó mà chế tạo được, chỉ có bậc thầy chế tạo mới có thể làm được mà thôi.
Ví dụ như Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, cũng không cách nào chế tạo được phù trú chạy trốn, thậm chí ngay cả luyện khí cũng không biết.
Kỹ thuật dù có chuyên môn, tu vi có cao chưa chắc đã biết nhiều.
Tu sĩ tu chính là tu vi, cũng giống như võ giả học là võ thuật vậy, cũng không phải chế tạo binh khí, luyện đan dược, chế tạo phù chú và các kỹ năng khác ngoiaf tu luyện.
Muốn học những thứ này, phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn phải có thiên phú, nếu như thiên phú kém, thì học một chút cấp thập cũng tạm được, cấp cao rất khó mà học.
Cho nên bình thường, phần lớn các tu sĩ không lãng phí thời gian vào những thú này, đều dành thời gian vào tu luyện, chỉ cần có thể nâng cao tu vi của bản thân, bản thân có đủ bản lĩnh, thì cần gì chứ?
Nếu như không có, chỉ có thể nói thực lực không đủ mạnh mà thôi. Bởi trong thế giới cá lớn nuốt cá bé nè, cái gì cũng có thể cướp đoạt được.
Thấy pháp bảo của ngươi rất tốt, sẽ cướp đoạt luôn pháp bảo của ngươi, thấy đan dược của ngươi hiệu quả, sẽ cướp đoạt luôn đan dược của ngươi.
Tóm lại có thực lực, cái gì cũng có thể đến cướp đoạt.
Tương tự như vậy, nếu thực lực không đủ mạnh mẽ, có nhiều bảo bối đi chăng nữa, cũng sẽ bị người khác cướp mất mà thôi.
Nhưng Diệp Thiên không giống vậy.
Anh ta trừ tu luyện ra, luyện đan, luyện khím chế tạo phù chú, phong ấn... Cái gì cũng học, hơn nữa còn tinh thông mọi thứ.
Đặc biệt là trong ba mảng nghề tay trái trọng yếu là luyện khí, luyện đan, chế tạo phù chú, đều có thành tựu đáng kinh ngạc, đủ sức đè bẹp bậc thầy luyện khí mạnh nhất, bậc thầy luyện đan mạnh nhất và bậc thầy chế tạo bùa chú mạnh nhất vào thời điểm đó, được gọi chung là 'quái vật'.
Con quái vật này không thể so bì với quái vậy được, mà là tài năng trên cả thiên tài, được gọi là quái vật.
Ở trên tầng luyện khí, bậc thầy luyện khí muốn luyện pháp bảo tối cao, phải mấy năm, mười mấy năm, thậm chí cả mấy trăm năm, mấy nghìn năm, mà anh ta chỉ cần mấy ngày, mấy chục ngày, mấy trăm ngày, ngày vài ngày.
Cũng giống như pháp bảo cấp đầy đủ tối cao, rất nhiều bậc thầy luyện khí không thể luyện ra, dù là bậc thầy luyện khí cao cấp có thể luyện, để luyện một món cũng phải mất một nghìn năm, hơn nữa tỉ lệ thành công chỉ có một phần một nghìn, rất nhiều người đang luyện đều bỏ dở.
Vậy Diệp Bắc Minh thì sao?
Đến cả một món pháp bảo tối cao toàn cấp, chỉ một nghìn ngày, tỷ lệ thành công cũng cao tới một phần mười.
Cho nên, khi ấy Diệp Bắc Minh ở Tử Vi Tinh có pháp bảo thần binh tôi cao nhiều nhất trong các tu sĩ, ngoài Vạn Hồn Huyết Ẩm, còn có Lò Luyện Vạn Vật, Chiến Giáp Thần Binh, Cảnh Càn Khôn Hộ Vệ, Thôn Phệ Tinh Không, Bảo Giám Thiên Địa, Hỗn Độn Di Âm, công bảy món pháp bảo thần binh vô thượng mãn cấp.
Bảy vị tiên đế trước kia, nhiều nhất cũng chỉ có ba món, cũng không bằng một nửa số lượng của anh ta, tất cả đều do chính anh ta luyện ra.
Chỉ vì Chiến Giáp Thần Binh và Cảnh Càn Khôn Hộ Vệ, đã bị nôt tung trước khi anh ta rơi xuống, cũng chính vì hai món pháp bảo phòng ngự bị nổ tung, mà anh ta độ kiếp thất bại.
Đan dược và phù chú anh luyện chế ra, càng làm cho Tử Vi Tinh nổi tiếng, cuộc đấu giá nào có đan dược và phù chú của Diệp Bắc Minh, đều cháy hàng.
Cho nên lão đạo mới bất ngờ, vậy mà Diệp Bắc Minh lại không có phù chú tăng tốc.
Trâu bò như vậy, làm sao lại có thể không có phù chú tăng tốc chứ?
Suy nghĩ kỹ chút, ở tinh cầu này tài nguyên thiếu thốn, cũng có thể hiểu tại sao lại không có phù chú tăng tốc.
"Sử Đông Lai, tại sao lại là ông?"
Ngay lúc lão đạo đang cười to, đột nhiên có âm thanh kinh ngạc kêu lên.
Lão đạo nghiêng đầu nhìn, thân thể không khỏi chấn động.
"Hỗn Thế Ma Vương, làm sao ông ta cũng ở đây?"
Đúng vậy, ông ta bị giật mình thật.
Vì Huyền Cực Tiên Tôn ở trong đại tiên tôn là bậc cao nhất, ở Tử Vi Tinh cũng xếp vào hàng đại cao thủ, cũng còn lâu Sử Đông Lai mới so được với.
Bất quá ông lại phát hiện, Huyền Cực Tiên Tôn cũng không phải tiên tôn nữa, chỉ trở thành một nửa bước tiên tôn thiên huyền cảnh đại viên mãn.
"Ha ha!"
Chắc chắn điểm này, Sử Đông Lai cười lên: "Hỗn Thế Ma Vương, tu vi của ông sao lại lùi bước như vậy, sao lại từ thái hư cuối cùng xuống cấp thành nửa thái hư?
Nhắc tới điều này Huyền Cực Tiên Tôn tức giận.
Còn không phải do Diệp Bắc Minh hại sao, trong chốc lát hủy mất triệu năm tu vi, mỗi ngày tâm trạng của ông ta đều khó chịu, bị Sử Đông Lai nói, như bị trọc sâu vào chỗ đau vậy.
"Không nhắc đến cũng được."
Huyền Cực Tiên Tôn xua xua tay, không muốn nói chuyện quá khứ đau buồn nữa, nghi ngờ hỏi: "Sử Đông Lai, làm sao ông lại đến Thủy Lam Tinh? Còn nữa, ông định làm gì?"
"A a." Sử Đông Lai cười ngượng ngùng, nói: "Không đến Thủy Lam Tinh, bần đạo còn tưởng rằng trên thế gian không còn Diệp Bắc Minh, nhưng sau khi đến mới biết, người này vẫn chưa chết."
"Cũng may câu ta tu vi đã không còn như trước, ông còn có Lâm Bá Thiên. Thực lực cũng không lớn như trước nữa."
"Cho nên, bần đạo quyết định thay trời hành đạo, diệt trừ Diệp Bắc Minh và Lâm Bá Thiên, giết chết hai tên này ở Diêu Lam Trung, để tránh tương lai cũng có ngày, hai tên này trở lại thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, máu tanh bùng lên, đến lúc đó không biết chết bao nhiêu người.
Nói đến đây, ông nhìn Huyền Cực Tiên Tôn, lại nghiêm túc nói: "Hỗn Thế Ma Vương, ông từ trước đến nay không tranh với đời, bần đạo cũng không so đo với ông, rời khỏi đây, tiếp tục làm Hỗn Thế Ma Vương của ông đi."
"Nếu như, ông không đi. Muốn hỗ trợ cùng với Diệp Bắc Minh, vậy bần đạo không ngại diết trừ cả ông đâu."
Những lời vừa nói ra, Hoàng Long đảo chủ, Kim Sơn đảo chủ, Côn Bằng đảo chủ và hơn trăm tiên tôn, tất cả đều kích động.
"Thật là trời không quên chúng ta đó!"
"Có một cao thủ như vậy giúp đỡ, chỉ cần ông ấy lôi kéo được Lâm Bá Thiên, chúng ta có thể diệt được đại quân của Diệp Bắc Minh, tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng."
"...."
Nói đùa chút thôi, một chiêu của lão đạo có thể hạ gục Lâm Bá Thiên, lời nói tự tin như vậy, chỉ cần người thông minh, đều biết lão đạo này là cao thủ cao cấp rồi.
Có lão đạo này hỗ trợ, đối với bọn họ mà nói chính là thần binh, thì tại sao phải lo lắng chứ?
"Sử Đông Lai, ông là người không cầu danh lợi, cần gì phải can thiệp vào cuộc tranh chấp đúng sai này chứ?" Huyền Cực Tiên Tôn nghiêm nghị nói.
Một ngàn năm trước, lúc ông ta tu vi chưa bị tổn thương, Sử Đông Lai thấy ông ấy, còn phải cung kính đại lễ, cung kính gọi một tiếng anh.
Khi đó ông ta ở thái hư cảnh đỉnh hậu kỳ, Sử Đông Lai chỉ có thái hư cảnh trung kỳ, ở trước mắt ông ta giống như con kiến hôi vậy, búng tay một cái là có thể giết chết.
Thời gian trôi qua, ông cũng không hy vọng Sử Đông Lai có thể cung kinh với ông ta, chỉ cần Sử Đông Lai niệm tình của ông ta, không tham dự vào cuộc tranh chấp đúng sai này.
Chó nên, ông ta mới khuyên Sử Đông Lai.
"Ha ha."
Sử Đông Lai ngửa đầu cười một tiếng, nói: "Hỗn Thế Ma Vương, ông sai rồi, bần đạo trước nay đúng là không tranh với đời, nhưng hiện tại không như vậy rồi."
"Bây giờ, bần đạo là thái sư của thái tử dưới sự cai trị của Thái Hòa tiên đế, chuyên dạy bùa chú cho Thái tử, rất được Thái Hòa tiên đế và Thái tử coi trọng."
"Năm đó Diệp Bắc Minh bị giết, Thái Hòa tiên đế cũng có liên quan, với sự mẫn cảm của Diệp Bắc Minh chắc chắn cậu ta sẽ báo thù, nếu không tiêu diệt cậu ta, nhất định sẽ sớm quay về Tử Vi Tinh báo thù."
"Cho nên, vì tự tử Thái tử của bần đạo, đối với con mắt sáng suốt của Thái Hòa tiên đế, cùng vạn vạn trăm triệu chúng sinh Tử Vi Tinh, bần đạo phải giết Diệp Bắc Minh, diệt trừ mối họa này!"
Huyền Cực Tiên Tôn nghe vậy, nhắm hai mắt tuyệt vọng, không khỏi thở dài.
"Xem ra có rất nhiều người ở ẩn, không vượt qua được danh lợi cám dỗ!"
"Ha ha."
Sử Đông Lai cười nói: "Cũng chỉ có ông Huyền Cực Tiên Tôn ngu ngốc, năm đó Diệp Bắc Minh còn chưa xưng đế, tiên đế Đạo Quang nhiều lần mời ông về làm quan, phong ông làm thái sư, nắm quyền dưới một người trên vạn người.'
"Nhưng ông lại nhiều lần cự tuyệt, tuy giữ được danh tiếng Hỗn Thế Ma Vương, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thụt lùi mất mấy trăm năm tu vi, ông nói không thua thiệt sao?"
"Năm đó ông đồng ý với tiên đế Đạo Quang, vào triều làm Thái sư, sau khi Diệp Bắc Minh bị tiêu diệt, ông sẽ vì từng là sư phụ của Diệp Bắc Minh mà ngồi xuống sao?"
"Chính bởi gì vết xe đổ của ông, cho nên bần đạo mới lựa chọn vào triều làm quan, tuy không thể dưới một người trên vạn người, nhưng Thái sư của Thái tử vẫn cho chút quyền lợi, dù rất nhiều tu vi cao hơn bần đạo, cũng không dám động vào bần đạo phải không?
Ông dương dương tự đắc câu vừa nói, bỗng nhiên một âm thanh cất lên.
"Yêu đạo từ đâu đến, sao lại ở đây nói chuyện hoang hường?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.