Trong khoảng thời gian này, Đảo Phượng Hoàng Chủ vẫn rất lo lắng cho sự an toàn của con gái ông ta, đặc biệt là khi ba vị tiên tôn từ quần đảo Tiên Sơn xuất phát, tiến về tiền tuyến chiến trường, tim của ông ta cứ như chững lại trong bất kì khoảng khắc nào.
Nhưng thời khắc này, cuối cùng cũng chúng kiến được hình dáng của con gái, sự lo lắng của ông ta cuối cùng cũng buông xuống. Cảm giác này chính là tình cảm của cha dành cho con gái, khó có thể dùng lời để diễn tả được.
"Diệp Bắc Minh đã chạy tới quần đảo Tiên Sơn bằng cách nào vậy?"
"Lẽ nào. . . Là Đảo Hoàng Long Chủ, bọn họ đã bị đánh bại, trận chiến đã kết thức rồi sao?"
"Hay là anh ta đã bị Đảo Hoàng Long Chủ đánh bại. Diệp Bắc Minh chạy trốn tới quần đảo Tiên Sơn để giải cứu Đảo Phượng Hoàng Chủ sao?"
". . ."
Lúc này, các vị tiên tôn ở xung quanh đã bắt đầu phục hồi tinh thần lại, bắt đầu bàn tán xì xào.
"Hoàng nhi, tại sao con lại tới được đây vậy?”
Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, Đảo Phượng Hoàng Chủ cau mày hỏi, cảm thấy Đảo Hoàng Long Chủ cùng hàng trăm vị tiên tôn bị đánh bại, điều này có điểm không thuyết phục, dù sao nhiều vị tiên tôn như vậy, không thể đánh bại một cách dễ dàng được.
Cho nên, ông có một linh cảm mãnh liệt đó chính là Diệp Bắc Minh đã bị đánh bại. Đại quân bị tiêu diệt, cho nên dẫn theo Nghê Hoàng Tiên Tử chạy trốn tới quần đảo Tiên Sơn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046662/chuong-997.html