Chương trước
Chương sau

Lúc này, ở bờ phía nam của Thiên Hà.
Hơn ba tỷ người bên phe của Diệp Thiên dốc hết sức lực để đối mặt trực diện với hơn một trăm vị Tiên Tôn.
Một kiếm vừa rồi của Diệp Thiên đã nghiền chết hơn hai mươi vị Tiên Tôn nhập môn, cho nên bây giờ chỉ còn lại một trăm lẻ tám vị.
Giờ phút này, một trăm lẻ tám vị Tiên Tôn đang ngưng tụ ra một trận pháp bát quái to lớn màu vàng, bọn họ trốn ở phía sau trận pháp ấy, dùng tiên pháp để củng cố trận pháp bát quái, khiến cho lực phòng ngự của trận pháp trở nên vô cùng kinh khủng. Đối mặt với hơn ba tỷ ba người đang sử dụng toàn lực đánh đến, không chỉ vô cùng cứng rắn ngăn chặn mà còn không bị hỏa lực đánh lui, thậm chí còn đang dần đi đến gần về phía đại quân của Diệp Thiên.
Mà trong lúc này, ở độ cao cách mặt đất mấy trăm nghìn mét, Diệp Thiên đang chiến đấu kịch liệt với Đảo Hoa Đào chủ.
Mới vừa rồi, sau khi anh chém xuống một kiếm, thì ở phía đối diện, những kẻ thù nếu không bị giết thì đều đã chạy trốn không còn một ai. Anh liền hạ lệnh cho toàn quân tiến lên, kết quả khiến cho những vị Tiên Tôn phải xuất hiện.
Vì vậy anh truyền lệnh cho toàn quân khai hỏa, sau đó những vị Tiên Tôn lập tức ngưng tụ ra trận bát quái để ngăn cản hỏa lực. Sau khi thấy họ có thể chống đở được thì đảo hoa đào chủ chạy đi đối phó với Diệp Thiên, lúc này, hai người đã đánh được mười mấy trận.
"Thật khó mà có thể tin được rằng chỉ trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi mà thực lực của cậu đã lớn hơn không ít, hơn nữa, lực phòng vệ có vẻ còn khủng khiếp hơn so với trước đây. Là bổn tọa đã coi thường cậu rồi
Sắc mặt của đảo hoa đào chủ cực kỳ nghiêm nghị.
Vốn ông ta vẫn tưởng rằng chỉ cần pháp bảo phòng vệ của Diệp Thiên bị phá vỡ thì chắc hẳn lực phòng vệ của anh sẽ bị giảm đi. Chỉ với tu vi như hiện tại của anh thì không khó để có thể giết chết được Diệp Thiên.
Nhưng mà ông ta lại chưa bao giờ nghĩ rằng lực phòng ngự của Diệp Thiên không những không yếu như ông ta nghĩ mà ngược lại còn lớn hơn trước. Điều quan trọng nhất chính là thực lực của anh đã cao hơn trước rất nhiều.
Ít nhất thì bây giờ, ông ta khó có thể đến gần anh hơn nhiều.
Cũng may là thực lực của ông ta vẫn áp đảo Diệp Thiên, mặc dù không giết được Diệp Thiên nhưng ít nhất ông ta cũng sẽ không bị Diệp Thiên giết chết, nếu không thì ông ta đã rút lui từ lâu rồi.
"Nếu đã nhận ra rằng ông chỉ đang coi thường bổn soái thì còn không mau cút đi?"Diệp Thiên lạnh lùng nói.
"Ha ha!"
Đảo hoa đào chủ cười nói: "Diệp Bắc Minh, cậu nghĩ là tôi bị cậu dọa sợ sao? Chuyện này là chuyện không thể nào! Mặc dù bây giờ tôi không thể nào giết được cậu nhưng mà không lâu nữa đâu, đại quân của cậu cũng sẽ bị hơn một trăm vị Tiên Tôn đuổi giết. Đến lúc đó, đại quan của cậu chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Hơn một trăm người chúng tôi sẽ vây công câu. Tôi không tin là như vậy cũng không thể đánh chết cậu!”
"Cho dù không thể đánh chết được cậu thì chúng tôi có thể tụ họp đại quân để đánh cậu. Chúng tôi sẽ liên thủ một đại quân với mười tỷ người để cùng đối phó với cậu. Dù lớp phòng vệ của cậu có cứng hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị phá vỡ mà thôi.”
Diệp Thiên nghe thấy vậy thì sắc mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Mặc dù thực lực của cậu đã tăng lên hai cấp nhưng Đạo Thể Đan vẫn chưa được tinh luyện tốt, không phải là cửu trọng đạo thể. Mặc dù có thể đạt đến Thái Hư Cảnh Tiểu Thành Sơ Kỳ nhưng sẽ không thể phát huy được toàn bộ thực lực mà chỉ có thể phát huy ra được bảy mươi phần trăm thực lực của Thái Hư Cảnh Tiểu Thành Sơ Kỳ.
Vì vậy, nếu muốn giết chết một vị Tiên Tôn đã ở cảnh giới đại thành là vô cùng khó khăn, cũng chỉ có thể dựa vào những thần binh và pháp bảo có lực tấn công và phòng thủ cao. Vì đối phương không dám dùng thần binh để đánh nhau với anh, nếu không thì anh cũng không thể chắc chắn rằng anh đã chết bao nhiêu lần rồi.
"Có phải cậu bắt đầu thấy sợ rồi không?"
Đảo hoa đào chủ cười nhạt: "Tôi đoán rằng cậu cũng có thể nhìn ra rằng tình hình trước mắt cực kỳ bất lợi đối với cậu. Tôi sẽ nói cho cậu biết thêm một sự thật nữa! Vừa nãy bổn tọa đã truyền âm về quần đảo Tiên Sơn để gọi thêm khoảng năm mươi vị Tiên Tôn nữa tới để giúp đỡ. Trong vòng chưa đầy nửa tiếng nữa sẽ có mặt ở chiến trường.”
"Đến lúc đó bọn họ sẽ đi giúp hơn một trăm vị Tiên Tôn kia, đẩy mạnh tốc độ của trận bát quái tiến thẳng về phía trước. Vậy thì có thể nhanh chóng tiêu diệt được đại quân của ngươi rồi."
"Ha ha ha!”
Sau khi nói xong, đảo hoa đào chủ ngửa đầu cười lớn: "Ban đầu tôi đã đánh giá thực lực đại quân của cậu quá cao bởi vì mọi người đều đồn đại rằng khả năng tấn công của họ vô cùng khủng khiếp, khiến cho tôi không dùng phương pháp này để đối phó với cậu ngay từ đầu. Nếu không thì cũng sẽ không khiến cho liên quân phải chịu tổn thất lớn như vậy, thậm chí có khi hiện tại đã có thể xóa sổ toàn quân của cậu, nói không chừng còn có thể giết chết cậu đấy!”
Diệp Thiên phải thừa nhận rằng những lời màĐảo hoa đào chủ nói cực kỳ chính xác.
Ban đầu, khi các Tiên Tôn hợp lực ngăn chặn hỏa lực và đảo hoa đào chủ thì đang kéo chân anh, chỉ cần hơn mười tỷ đại quân tấn công đại quân của anh từ cả hai phía thì có lẽ bây giờ đại quân của anh đã bị diệt sạch từ lâu rồi.
Như vậy, dưới sự hợp lực của hơn một trăm Tiên Tôn cộng thêm sự giúp đỡ của đại quân hơn mười tỷ người thì trừ khi anh có thể chạy trốn còn nếu không thì chắc chắn là anh sẽ bị giết chết.
Thật may là lúc ấy bọn họ không làm như vậy.
Nhưng mà bây giờ mới nhận ra rằng nên làm như vậy thì cũng chưa muộn, tình huống bây giờ thực sự khiến anh hơi đau đầu.
"Đại quân của ta không dễ để cho mấy người tiêu diệt vậy đâu!"
Diệp Thiên chém về phía Đảo hoa đào chủ, ngay sau khi Đảo hoa đào chủ lùi về phía sau thì anh lập tức lướt qua, bay về phía những vị Tiên Tôn kia.
Khi những vị Tiên Tôn kia đang cố gắng ngăn chặn hỏa lực, đây chính là cơ hội tuyệt vời nhất để tấn công bọn họ. Lúc này nếu tấn công thì có thể giết chết từng người một.
"Một vài Tiên Tôn hậu kỳ mau tiến lên, ngay lập tức ngăn cậu ta lại cho ta!"Đảo hoa đào chủ kêu lên.
"Để tôi lên đi!"
Đảo Minh Nguyệt chủ đáp lại. Rồi từ phía sau trận bát quái màu vàng, bỗng nhảy lên, đánh về phía Diệp Thiên.
Đối mặt đòn tấn công mạnh đang hướng tới, Diệp Thiên giơ cao cự kiếm rồi chém về phía đòn tấn công ấy, xé nó ra thành hai, nhưng cũng vì vậy mà làm cho tốc độ bị ảnh hưởng. Đảo hoa đào chủ lập tức bay đến, bắt lấy cánh tay của anh, ném anh về phía sau.
Mặc dù lực phòng ngự của Diệp Thiên rất lớn, lực tấn công của thần binh cũng rất mạnh nhưng tu vi của bản thân lại không bằng Đào hoa đảo chủ nên dù chỉ bị ông ta chỉ hất nhẹ mà cũng bay xa cả nghìn km. Vốn là muốn tới gần để tiêu diệt một ít Tiên Tôn, khiến cho lực phòng ngự của trận bát quái giảm xuống. Nhưng không ngờ là lại bị Đảo hoa đào chủ ném ra ngoài khiến cho khoảng cách với những vị Tiên Tôn kia lại ngày càng xa.
Nhưng mà anh cũng không từ bỏ việc đến gần bọn họ, trong khi đang chuẩn bị sử dụng đại chiêu thì Đảo hoa đào chủ đã kịp chạy tới làm cho anh không có đủ thời gian để tung ra đại chiêu.
Đại chiêu phải cần đến rất nhiều thời gian để tích lũy năng lượng, chứ không phải chỉ cần một giây là đã có thể thực hiện thành công, nếu không thì nó cũng không được gọi là đại chiêu.
Chẳng hạn như hư không thánh kiếm quyết, nếu không đủ mười lăm giây thì không thể nào thành công, mà trong mười lăm giây này, nếu không phải khả năng phòng vệ của anh rất cao thì chắc chắn là Đảo hoa đào chủ đã có thể giết anh không dưới mười lăm lần rồi.
Vậy nên, dưới sự ngăn cản của Đảo, căn bản là anh không thể nào tung ra đại chiêu, Mặc dù Phần Thiên Quyết và Tê Thiên Quyết có thời gian tích lũy năng lượng ngắn nhưng cấp bậc lại quá thấp, nên không có hiệu quả khi đánh với Đảo hoa đào chủ.
Tuy rằng đã cố gắng mấy lần, nhưng mà anh vẫn không thể nào đến gần những vị Tiên Tôn kia.
"Diệp Bắc Minh đại soái! Tôi đưa đội ngũ hai trăm triệu quân đến để giúp đỡ anh!"
Ngay vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Diệp Thiên nhìn sang thì chỉ thấy một bóng người quen thuộc từ phía nam đi tới cùng với một đội quân hùng hậu.
Đây không phải là Lỗ Minh Đạt mà khi ở quần đảo Tiên Sơn, lúc anh đang trên đường đi đến nhà họ Hoàng đã gặp phải sao?
"Đến đúng lúc lắm!"
Tinh thần của Diệp Thiên bỗng trở nên phấn chấn: "Anh Minh Đạt! Bây giờ anh chính là đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đấy! Nếu có thể chiến thắng cuộc chiên snayf thì bổn soái sẽ thưởng cho anh thật hậu hĩnh, tôi sẽ chế tạo cho anh tôn phẩm thần binh mãn cấp, chắc chắn sẽ chế tạo nó cho anh!”
Có sự trợ giúp của đại quân hai trăm triệu quân này, có thể giúp hỏa lực của bọn họ tăng lên rất nhiều, ít nhất thì sẽ không dễ dàng bị những vị Tiên Tôn kia nghiền nát, có thể cố gắng ngăn cản bọn họ trong chốc lát.
"Ha ha!"
Lỗ Minh Đạt cười nói: "Nhưng mà tôi đến đây lại không phải là vì ban thưởng, tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này, cho nên cần một chút thời gian để tập hợp hơn hai trăm triệu cựu binh của đế quốc Thiên Kiền rồi ngay lập tức đi thẳng về phía bắc, bởi vì Hiên Viên cung đã hoàn toàn bị chiếm lĩnh nên bọn họ đã gặp khá nhiều khó khăn. Ít nhất đã có khoảng ba mươi triệu người chết trong những trận chiến. nếu không thì đại quân chắc chắn còn đông hơn thế này.”
"Anh Minh Đạt à, anh đã làm rất tốt!” Diệp Thiên nói: "Tôi bảo đảm với anh rằng, một khi đánh thắng trận chiến này, vào thời điểm thống nhất thiên hạ, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ giết người dân của đế quốc Thiên Kiền các ngươi một cách bừa bãi!"
"Tốt lắm! Người dân của đế quốc Thiên Kiền chúng tôi đều là những người dân lương thiện. Chỉ có những người người thống trị và giới quý tộc kia mới hiếu chiến, khiến cho dân chúng phải cả ngày than khóc!" Lỗ Minh Đạt nói.
Rồi sau đó anh ấy hỏi: "Tiếp theo chúng ta cần phải làm gì?"
"Đỉnh Thiên! Đưa những người và ngựa này đi rồi dạy cho đại quân cách bày trận!" Diệp Thiên hô lên.
"Dạ! Tôn thượng!" Dương Đỉnh Thiên trả lời.
Phía sau trận bát quái, Duyên Bình Vương lo lắng nhìn: "Các người là người dân của đế quốc Thiên Kiền, đã từng là binh lính của Thiên Kiền đế quốc, tại sao lại có thể đi giúp đỡ Diệp Bắc Minh? Giúp đỡ Hiên Viên cung? Đầu óc các người bị úng nước rồi à?"
"Mau đánh đại quân của Hiên Viên cung từ phía sau cho tôi, mau đánh giết bọn họ đi! Nếu như có thể giết chết Diệp Bắc Minh thì chúng ta có thể kết thúc cuộc chiến tranh này rồi, đến lúc đó thì các người có thể lấy lại sự bình yên trước đây!"
"Hừ! Tôi sẽ không tin tưởng những lời này của ông đâu!"Lỗ Minh Đạt nói: "Sau khi Hiên Viên cung và Diệp Bắc Minh bị tiêu diệt thì quốc vương của mười mấy đế quốc còn lại sẽ lại chém giết nhau vì ngôi vị hoàng đế. Nếu thật sự như vậy thì không biết trận chiến này còn phải kéo dài thêm bao nhiêu năm nữa!”
"Cho dù đế quốc Thiên Kiền chính là người chiến thắng cuối cùng thì cũng phải bỏ ra một cái giá rất đắt. Còn nếu như chúng tôi thua, thì chắc hẳn khi ấy sẽ có rất nhiều người dân của đế quốc Thiên Kiền bị tàn sát."
"Cho nên, chúng tôi phải giúp đỡ Hiên Viên cung, phải giúp đỡ Diệp Bắc Minh đại soái, chỉ cần giúp anh đánh thắng trận chiến này, thì thiên hạ sẽ được dẹp yên, cũng sẽ không còn nổ ra chiến tranh nữa!"
"Đúng vậy! Phải giúp đỡ Hiên Viên cung! Phải giúp đỡ Diệp Bắc Minh đại soái!" một người bạn tốt của Lỗ Minh Đạt hô to.
"Phải giúp đỡ Hiên Viên cung! Phải giúp đỡ Diệp Bắc Minh đại soái!"
Đại quân hai trăm triệu người cất giọng kêu gào.
“Đồ cặn bã! Các người chính là những phần tử suy đồi của đế quốc Thiên Kiền!"
Duyên Bình Vương suýt chút nữa thì nôn ra máu vì bị làm cho tức giận mà.
"Lỗ Minh Đạt đúng không, người anh em tốt mau đến đây, chúng tôi sẽ dạy cho mọi người cách bày trận. Sau đó thì hãy nhanh chóng tham gia chiến đấu, đánh chết những tên khốn Tiên Tôn kia!"Dương Đỉnh Thiên nói.
"Được lắm!"
Lỗ Minh Đạt vừa nói, liền ra lệnh cho đại quân nghe theo sắp xếp.
Bởi vì những binh lính này đều là lính già, lại được dạy dỗ rất tốt, nên chỉ chưa đến mười lăm phút thì đội hình đã sẵn sàng để tham gia vào trận chiến, đuổi đánh những vị Tiên Tôn kia.
Mặc dù không thể phá vỡ được trận bát quái, nhưng sau khi có thêm hỏa lực của hai trăm triệu đại quân này giúp đỡ thì đã có thể đánh cho những vị Tiên Tôn kia khó mà tiến về trước.
"Tội nhân! Mấy người các ngươi chính là tội nhân!"
Sự tức giận của Duyên Bình Vương bùng nổ, vốn dĩ với tốc độ này, không bao lâu nữa là bọn họ có thể đánh đến đại quân, vậy mà bây giờ lại không thể tiến lên.
"Giết chết bọn chúng!”
Ngay lúc này, một loạt tiếng hét đòi giết đột nhiên vang lên.
Chỉ nhìn thấy ở bên cánh phải và cánh trái của đại quân của Diệp Thiên, đều có xuất hiện những đại quân hùng mạnh.
"Ha ha ha!"
Đảo hoa đào chủ nhìn xung quanh, không nhịn được mà phá lên cười: "Diệp Bắc Minh! Ngươi xong đời rồi! Mười tỷ đại quân đã vây công từ cánh trái và cánh của các người rồi! Chỉ cần phát động tấn công từ cả hai phía thì không bao lâu nữa là đã có thể đánh chết toàn bộ đại quân của các người rồi!"
"Các người xong đời rồi! Bây giờ thì các người thật sự kết thúc rồi! Ha ha ha!"
Ông ta vô cùng đắc ý.
Hơn một trăm vị Tiên Tôn cũng đều cực kỳ vui vẻ.
Mà lúc này, sắc mặt của Diệp Thiên và hơn ba tỷ đại quân đều trở nên hết sức ngưng trọng.
Sau đó, ngay lúc này, một giọng nói to lớn vang lên giống như chuông đồng.
"Tôn thượng nhà ta sẽ không thua đâu, chính lão già ngươi mới là người phải xong đời đấy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.