"Hả?" Nghe thấy giọng nói của phụ nữ phía sau lưng, Diệp Thiên không khỏi nhíu mày. "Trong Thủy Lam Tinh, mình có quen biết cô gái nào đâu nhỉ?" Mang theo nghi hoặc trong lòng, Diệp Thiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái áo trắng, trên người tràn ngập tiên khí, đang đạp gió bay về phía anh. "Thật xinh đẹp, là ai vậy nhỉ? Hình như mình không biết." Diệp Thiên cau mày, nhưng anh chỉ dám nhìn thoáng qua, sau đó vội dời sự chú ý khỏi cô gái. Để tránh bị đánh úp, anh cẩn thận đưa mắt nhìn về phía Đảo Hoa Đào Chủ trên không trung. Đảo Hoa Đào Chủ sau khi chém xuống một kiếm cũng bị chấn động mạnh, cả người văng đi khá xa, có lẽ là do chấn động ban nãy nên hai tay ông ta đang run rẩy không ngừng. "Trời ạ! Phòng ngự của tên Diệp Bắc Minh này thực sự quá lợi hại. Đảo Hoa Đào Chủ dùng toàn lực chém xuống mà chỉ khiến anh ta nội thương một chút, còn thần binh của Đảo Hoa Đào Chủ thì bị vỡ tan tành. Ông ta còn bị văng ra xa nữa chứ!" "Lớp phòng ngự này thực sự quá kinh khủng. Nhưng vừa rồi có mảnh vỡ rơi ra khỏi người anh ta, hẳn là phòng ngự pháp bảo đã bị phá vỡ rồi." "Chẳng trách Đảo Minh Nguyệt Chủ cộng thêm mấy tiên tôn kia đều không đánh lại được anh ta." Nhất thời, dù là người ở phái Tông Môn trên Đảo Phượng Hoàng, hay là những người không theo dõi cuộc chiến, tất cả bọn họ đều bàn tán sôi nổi, trong lòng họ vừa kinh ngạc, lại vừa sợ hãi. "Kinh khủng! Thật quá kinh khủng!" Đám tiên tôn bị Diệp Thiên đánh bay trên không trung đều ôm ngực, vẻ mặt hoảng sợ tột cùng. Chấn động vừa rồi khiến bọn họ nôn ra máu, thậm chí còn đánh vỡ pháp bảo phòng ngự trên người bọn họ. Thế nhưng Diệp Thiên là mục tiêu bị tấn công thì lại không chết, mà cũng chỉ nôn ra một chút máu giống như bọn họ mà thôi. Sao bọn họ có thể không khiếp sợ được chứ? “Nếu như vừa rồi một kiếm đó chém vào đầu tôi, có lẽ tôi đã bị đứt thành hai khúc rồi!” Một tiên tôn của Đảo Hoa Đào không khỏi thốt lên. Ngay cả ánh mắt Đảo Hoa Đào Chủ nhìn Diệp Thiên cũng tràn đầy vẻ kinh hãi. "Diệp công tử, anh có bị thương không?" Nghê Hoàng Tiên Tử đi đến bên cạnh Diệp Thiên, ân cần hỏi thăm. “Ừm… Không có gì nghiêm trọng.” Diệp Thiên xua tay, hỏi lại: “Tôi không biết tiên tử là người phương nào? Chúng ta hình như không quen biết nhau?” Nghe thấy vậy, Nghê Hoàng Tiên Tử mỉm cười, nói: "Tôi tên là Nghê Hoàng, con gái của Đảo Phượng Hoàng Chủ. Diệp công tử không biết tôi, nhưng tôi biết Diệp công tử." "Ồ." Diệp Thiên cảm thấy khá ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy Đảo Hoa Đào Chủ vẫn chưa quay lại tấn công mình, anh bèn nhân cơ hội này hỏi tiếp: "Tại sao Nghê Hoàng Tiên Tử biết lại tôi?" “Đương nhiên là do nghe được câu chuyện về anh nên mới biết anh.” Nghê Hoàng cười, đáp lại: "Từ hai mươi ngày trước, những câu chuyện truyền đến quần đảo Tiên Sơn, tôi đều đã nghe hết, cảm thấy anh thực sự rất lợi hại. Tuổi còn trẻ mà đã có thể dành chiến thắng khi đối đầu với các tiên tôn ở đây. Tôi rất ngưỡng mộ anh." “Hóa ra là một cô gái nhỏ say mê mình.” Diệp Thiên nghĩ thầm, sau đó anh liền nở nụ cười: “Tôi ở quần đảo Tiên Sơn nghe được một số tin đồn. Bọn họ đều nói tôi là ma quỷ, cô không sợ tôi sao?" "Không sợ." Nghê Hoàng lắc đầu cười, nói: "Đó là bởi vì bọn họ chỉ nhìn bề ngoài không nhìn toàn bộ vấn đề. Tôi không nghĩ anh là ma quỷ, mà ngược lại tôi thấy anh là một vị cứu tinh. Nếu không phải do tên khốn Đảo Minh Nguyệt Chủ thì anh cũng đã dẹp yên được chiến tranh loạn lạc rồi, còn cứu được bao người vô tội khỏi khói lửa chiến tranh nữa." Diệp Thiên gật đầu: "Cô nói đúng. Nếu không phải do mấy tiên tôn trên quần đảo Tiên Sơn làm loạn, thì tôi đã chỉ huy toàn bộ đại quân hướng lên phía Bắc chinh phạt đế quốc Long Hoàng rồi. Sau đó tôi sẽ bắt sống Long Hoàng Vương, ép ông ta và các nước chư hầu phải quy thuận vương triều Hiên Viên. Tiếp theo tôi sẽ điều quân đến phía Tây để tấn công nước Tây Lương, nhưng theo tôi dự tính thì Tây Lương sẽ tự sụp đổ mà không cần phải tấn công, đế quốc Đại Yến và đế quốc Thiên Kiền cũng đều như vậy." "Chỉ tiếc là kế hoạch của tôi đã bị “mấy con chuột nhắt” phá vỡ hết cả, hại tôi phải giết người, phải đi đối phó với bách tính. Tôi bị cả thiên hạ bêu danh, ngay cả cha tôi cũng quay lưng lại với tôi." "Đám người của Đảo Minh Nguyệt Chủ mới là những tên tội lớn tày trời!" Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng gặp được tri kỷ, anh không khỏi nói thêm vài câu. "Ừm." Nghê Hoàng Tiên Tử gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy." "Nghê Hoàng Tiên Tử, cô thực sự rất lương thiện. Nếu mọi người đều có suy nghĩ như cô, có lẽ tôi đã không bị mắc kẹt ở đây, phải rời xa vợ con của mình, có lẽ bọn họ cũng đang rất lo cho tôi." Diệp Thiên nói, không khỏi nghĩ về vợ và các con của mình. Anh vốn tưởng đưa bọn họ đến đây là có thể bảo vệ được bọn họ mọi lúc, nhưng anh không ngờ lại khiến họ phải đi lánh nạn. Cho nên trong lòng anh cảm thấy áy náy vô cùng, không biết bọn họ bây giờ ra sao rồi. "Hả? Anh có vợ con rồi sao?" Nghê Hoàng Tiên Tử vừa kinh ngạc lại vừa có chút thất vọng, hiếm khi cô mới gặp được một vị anh hùng mà bản thân ngưỡng mộ như vậy, tuổi còn trẻ mà vô cùng khí phách. Cô vốn muốn nhờ cha mình cứu anh, để có cơ hội cùng anh nói chuyện yêu đương, kết quả lại... “Ừm, tôi có vài người vợ, họ đã sinh cho tôi rất nhiều con, tất cả chúng đều ngoan ngoãn và hiếu thuận.” Diệp Thiên mỉm cười hạnh phúc khi nhắc đến vợ và các con của mình. "Thật sao? Vậy tôi... Có cơ hội để gặp bọn họ không?" Khuôn mặt của Nghê Hoàng Tiên Tử đỏ ửng lên, hỏi lại. Cô đang suy nghĩ, nếu anh có nhiều vợ như vậy, chắc hẳn anh sẽ không ngại có thêm một người nữa đâu nhỉ? Liệu cô có thể có cơ hội cưỡi ngựa chinh chiến cùng anh, rồi cùng anh nói chuyện nữ nhi tình trường hay không? Dù sao thì sau lưng một người đàn ông thành đạt cũng có nhiều phụ nữ, không phải cha cô cũng vậy ư? "Điều đó còn phụ thuộc vào việc tôi có thể thoát ra ngoài hay không. Nếu tôi có thể thoát ra, cô sẽ có cơ hội gặp họ." Diệp Thiên nói. Với một người từng trải như anh, còn có thể không hiểu Nghê Hoàng đang nghĩ gì hay sao? Chỉ cần liếc nhìn một cái, anh đã có thể nhìn thấu cô trong nháy mắt. Nhưng khi Nghê Hoàng Tiên Tử nghe những lời này, trong lòng cô lại vô cùng xúc động, cô dứt khoát nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh ra khỏi đây." Dứt lời, cô lập tức hét lên với Đảo Hoa Đào Chủ: "Đảo Hoa Đào Chủ, không phải chỉ là một con Long Hoàng thôi sao? Mặc dù Long Hoàng khá hiếm, nhưng cũng không phải là loài đã tuyệt chủng, ông có thể nuôi một con khác mà." "Hơn nữa, ông đã cướp đi hai pháp bảo thần binh vô thượng của Diệp công tử rồi. Hai bảo vật này không đủ để bồi thường cho ông một con Long Hoàng ư? Tại sao còn muốn đuổi cùng giết tận Diệp công tử như vậy?" "Hừ!" Đảo Hoa Đào Chủ hừ lạnh một tiếng, đáp: "Hai món pháp bảo thần binh đều bị thằng nhãi đó lấy lại rồi, còn khiến bổn tọa phải chém giết một hồi, phí bao nhiêu sức lực." "Sao?" Nghê Hoàng Tiên Tử kinh ngạc nhìn Diệp Thiên: "Có thật không Diệp công tử?" Diệp Thiên gật đầu: "Lúc trước tôi cũng nói với ông ta rồi, nhưng ông ta không chịu. Ông ta cứ nhất định phải lấy mạng tôi bằng thần binh do tôi tạo ra, cho nên tôi đã thu hồi chúng lại." "Vậy nếu bây giờ ông ta đổi ý, chỉ cần anh đưa pháp bảo thần binh cho ông ta, ông ta sẽ không tính sổ chuyện của Long Hoàng nữa, thì anh có đưa hay không?" Nghê Hoàng Tiên Tử hỏi. Diệp Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Đưa!" Hiện tại một lớp pháp bảo phòng ngự của anh đã bị phá vỡ, sức phòng ngự cũng giảm đi rất nhiều so với trước đây, nếu tiếp tục chiến đấu với Đảo Hoa Đào Chủ, lớp phòng ngự thứ hai sẽ càng dễ dàng bị phá vỡ hơn. Khi đó, chỉ còn lại lớp đạo thể phòng ngự, Đảo Hoa Đào Chủ chỉ cần dùng một chiêu là có thể hạ gục được anh. Không phải anh sợ chết mà anh còn phải nghĩ đến vợ con của mình nữa. Nếu không may anh có xảy ra chuyện gì, quân đội của Triệu Thương Thiên bị đánh bại, thì các con của anh nhất định sẽ phải chịu cảnh khổ cực. Đó là điều mà anh không bao giờ muốn xảy ra. "Vậy tôi sẽ cùng ông ta thương lượng một chút." Nghê Hoàng Tiên Tử nói. Sau đó cô lại hét lên với Đảo Hoa Đào Chủ: "Đảo Hoa Đào Chủ, chỉ cần ông bỏ qua chuyện Long Hoàng thì Diệp công tử sẽ bằng lòng đưa cho ông hai pháp bảo thần binh, giải quyết trong hòa bình như vậy có được không? Dù sao thì Long Hoàng cũng đã chết rồi, ông tiếp tục thế này cũng vô dụng. Cho dù ông có giết được Diệp công tử thì cũng không thể khiến Long Hoàng sống lại được, không phải sao?" “Cũng có lý, bổn tọa đồng ý, cô bảo cậu ta mau giao pháp bảo thần binh ra đây, rồi cùng bổn tọa bắt tay, xóa bỏ mọi hận thù.” Đảo Hoa Đào Chủ không cần thời gian suy nghĩ, lập tức trả lời. "Vậy thì tốt quá rồi." Nghê Hoàng Tiên Tử rất vui mừng nói với Diệp Thiên: "Diệp công tử, Đảo Hoa Đào Chủ đã đồng ý rồi. Chỉ cần ông ta không tính toán với anh nữa, thì chỉ cần anh đứng trên Đảo Phượng Hoàng này, sẽ không có ai dám ra tay với anh đâu, kể cả Đảo Minh Nguyệt Chủ." Diệp Thiên gật đầu, nhìn về phía Đảo Hoa Đào Chủ, nói: "Hi vọng ông không nuốt lời." “Bổn tọa sẽ bỏ qua chuyện Long Hoàng bị giết, cậu giao pháp bảo thần binh ra đây.” Đảo Hoa Đào Chủ vươn tay. Diệp Thiên không còn lựa chọn nào khác, đành phải lấy ra hai pháp bảo thần binh cấp bốn, ném về phía Đảo Hoa Đào Chủ. "Hahaha." Đảo Hoa Đào Chủ vội vàng thu hai món pháp bảo thần binh vào trong không gian của mình, sau đó ngẩng đầu cười lớn. "Diệp Bắc Minh, bổn tọa nói rằng sẽ bỏ qua chuyện của Long Hoàng, nhưng bổn tọa chưa bao giờ nói rằng sẽ bỏ qua việc cậu giết người vô tội. Bổn tọa sẽ thay trời hành đạo, nhất định hôm nay bổn tọa phải lấy cái mạng chó của cậu, để trả thù cho tất cả những người vô tội đã chết!" Vừa dứt lời, ông ta liền vận nội công, hướng về phía Diệp Thiên mà đánh xuống. "Diệp Bắc Minh, đền mạng đi! Hahaha!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]