"Bảo Bảo, Đoá Đoá, phụ soái của hai người thật giỏi, một mình đại chiến với một đám tiên tôn, vẫn bất khả chiến bại, còn giết được đế quốc Long Hoàng đệ nhất cao thủ, cùng mấy vạn đại quân, thật ngưỡng mộ hai người khi có phụ soái giỏi như vậy!" "Đúng vậy, ngưỡng mộ quá, hơn nữa phụ soái của hai người cũng dạy hai người rất giỏi. Ngay cả Bình An cũng được phụ soái của hai người dạy đến Hợp đạo chân tiên cảnh, đúng là đã làm thay đổi tam quan của bọn em!" "Đoá Đoá, chị còn anh hay em nào không, giới thiệu cho bọn em một người đẹp trai giống Bảo Bảo đi, em cũng muốn giống Bình Anh, làm con dâu nhà họ Diệp bọn chị." "..." Đám anh chị em của Huân Nhi, em trai em gái vây lấy Bảo Bảo, Đoá Đoá, không ngừng ríu rít, giống như một đám chim nhỏ ríu rít. "Có đấy." Đoá Đoá cười nói: "Phụ soái của chị mặc dù không có nhiều vợ con như phụ hoàng mấy em. Nhưng phụ soái của chị cũng có bảy tám người vợ, mười mấy đứa con, mẹ chị sinh ba, một người là chị, một người là anh Bảo, còn một người là anh Lạc, anh Lạc của chị giờ vẫn chưa có đối tượng. Chị có thể giới thiệu cho em, nhưng anh Lạc của chị có thích hay không thì chị không biết đâu nhé." "Oa! Mẹ chị thật giỏi! Sinh ba! Chị và anh Bảo đều ưu tú như vậy, vậy anh Lạc của chị chắc cũng rất ưu tú nhỉ?" Công chúa Thái Bình dáng vẻ tò mò liền hỏi. Đoá Đoá gật đầu một cái: "Anh Lạc của chị cũng giống anh Bảo của chị, đều rất ưu tú, hơn nữa dáng vẻ cũng giống nhau như đúc, không nhìn kỹ thì không phân được ai là anh Bảo ai là anh Lạc đâu." "Nhưng anh Lạc của chị không đi cùng phụ soái của chị, cũng không tu luyện ở Hồ Tẩy Tiên, tu vi chỉ ở Hóa Thần Cảnh, nhưng phụ soái của chị chắc chắn sẽ nghĩ cách để tăng tu vi của anh Lạc." "Giống Bảo Bảo á, vậy không cần nói nữa, em chắc chắn sẽ thích, chị giới thiệu anh Lạc của chị cho em đi." Công chúa Thái Bình si mê nói. "Em nữa!" "Em nữa!" "Em nữa!" Đám công chúa giống như trẻ con muốn lấy tiền mừng tuổi vậy, rối rít la hét, khiến cho Đóa Đóa không vui nổi. Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên. "Mấy đứa đang đòi Đóa Đóa và Bảo Bảo nhà chú gì vậy, nói chú nghe một chút xem chú có thể thay Đóa Đóa và Bảo Bảo cho mấy đứa không nào." Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, là Diệp Thiên cả người mặc bộ giáp màu đen của Đại Nguyên Soái vẻ mặt tươi cười đang đi tới. "Phụ soái!" Đóa Đóa và Bảo Bảo vội vàng chạy đến, sà vào lòng Diệp Thiên, nũng nịu nói: "Phụ soái, con nghe nói bố bị rất nhiều tiên tôn đuổi giết, Đóa Đóa rất lo lắng đấy!" "Ha ha!" Diệp Thiên thoải mái cười một tiếng, cưng chiều xoa đầu con gái nói: "Từ trước đến nay bố phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." "Vâng ạ!" Đóa Đóa gật đầu, híp mắt cười. "Sao đột nhiên lại gọi phụ soái vậy?" Diệp Thiên cười hỏi. Đóa Đóa nói: "Anh chị em của chị dâu Huân Nhi nói bố là hộ vệ của Đại Nguyên Soái, phải gọi là phụ soái, nếu bố làm vua, thì phải gọi phụ vương, con và anh Bảo cũng nghĩ, phụ soái nghe có vẻ rất oai phong lẫm liệt, nên tạm thời đổi gọi là phụ soái." "Ha ha!"Diệp Thiên lại thoải mái cười lớn: "Đóa Đóa nói đúng, phụ soái quả thật dễ nghe, so với gọi bố nghe oai phong lẫm liệt hơn nhiều." "Hì hì!" Đóa Đóa, Huân Nhi, cùng một đám công chúa cũng cười toe toét. "Oa phong lẫm liệt cái rắm!" Lúc này chợt truyền đến một tiếng nói. Là Huyền Cực Tiên Tôn chắp tay sau lưng, dáng vẻ chua ngoa đanh đá đi về phía Diệp Thiên, tức giận nói: "Diệp Bắc Minh, cậu thật quá đáng, đánh giết thì đánh giết, cậu còn chạy đến giết hại nhân dân đế quốc Long Hoàng làm gì?" "À!" Diệp Thiên chợt mất hứng: "Ông già chết tiệt, tôi có chiến lược đánh của tôi, ông định quản sao!" "Chiến lược của cậu, là lạm sát kẻ vô tội?" Huyền Cực Tiên Tôn mắng. Diệp Thiên nổi giận: "Nếu tôi không giết bọn họ, thì tám vạn quân của tôi sẽ phải chết, nếu là ông, ông sẽ làm gì?" "Tôi sẽ chiếm phòng ngự đánh không chết bên trên, thoát khỏi Đảo Minh Nguyệt Chủ, tấn công tấn công đại quân tiến công tiên tôn kia, đánh tan bọn họ. Mất phòng ngự, để hỏa hỏa lực đánh bọn họ, sau đó tiêu diệt từng bộ phận." "Ông nói thì dễ, những tiên tôn kia là cát sao, không chạy sao? Có thể tiêu diệt từng bộ phận thì tôi đã tiêu diệt từng bộ phận từ lâu rồi, tôi vừa đâm một vị tiên tôn sức yếu đã bị một vị tiên tôn có thực lực mạnh kéo ra, nên giết một người cũng rất tốn sức!" Diệp Thiên mắng trả lại." "Vậy cậu cứ tiếp tục dây dưa với bọn họ, khiến cho bọ họ không thể đánh chết cậu, lại không thể đánh được đại quân, sớm muộn gì cũng sẽ biết khó mà lui, sao phải đia tạo nghiệp tàn sát kia?" Huyền Cực Tiên Tôn vẫn chưa thoải mái. "Con mẹ nó, ông già chết tiệt, thầy Hưng hỏi tội sao?" Diệp Thiên tức giận, bóp cổ Huyền Cực Tiên Tôn, rồi hét lên với ông ta: "Tôi nói rồi, bọn họ không ngu, nếu tiếp tục dây dưa rồi bọn họ tìm được người đến giúp, thì tôi và những tướng sĩ dưới quyền tôi đều sẽ chết hết ở đó, như vậy ông mới vui phải không?" "Khụ.." Huyền Cực Tiên Tôn bị bóp cô không nói ra lời, ho khan một trận. "Phụ soái, bố thả tay ra đi, bố mau thả tay ra đi. Đừng bóp cổ thầy con nữa mà." Huấn Nhi bị dọa đến mức sắp khóc. Đóa Đóa và Bảo Bảo cũng khuyên nhủ một hồi. "Hừ!" Lúc này Diệp Thiên mới đẩy Huyền Cực Tiên Tôn ra: "Ông già chết tiệt, thật ngang ngược!" "Lúc đầu cậu bái tôi làm thầy, tôi nên bóp chết cậu!" Huyền Cực Tiên Tôn bỏ lại những lời này, thở phì phò xoay người quay về nhà. "Tôi cũng muốn đập chết ông!" Diệp Thiên siết chặt nắm đấm đến mức đổ mồ hôi hột. Cái ông già này, chỉ biết thương xót, ở thế giới kẻ mạnh ăn hiếp yếu này, ông thương xót người khác, ai thương xót ông? Anh làm như vậy, dù phải hy sinh rất nhiều người, nhưng cũng cứu được rất nhiều người. Mọi việc đều là một thanh kiếm hai lưỡi, có mặt tốt cũng mặt có xấu, ít nhất cũng uy hiếp được quân địch, khiến cho quân địch không dám xâm chiếm là được rồi phải không ? Nếu anh không làm như vậy, không uy hiếp quân địch, thì quân địch sẽ không ngừng đối phó với anh, cho đến khi giết chết được anh và quân đội của anh mới thôi. Đến lúc đó Hoàng triều Hiên Viêncũng sẽ bị quân địch tiêu diệt, mà tổ tiên chết thì con cháu có được yên không? Chắc chắn sẽ phải chết nhiều người hơn! Sau khi Hoàng triều Hiên Viêndiệt vong, những đế quốc kia sẽ vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà chém giết, đến khi kết thúc chiến tranh thì không biết bao nhiêu người đã phải chết. Nhưng có thể khẳng định, số người chết sau chiến tranh sẽ lớn hơn gấp mấy chục lần số người anh giết! Mà anh làm như vậy, tranh thủ được thời gian tìm tiên dược Cửu Trùng Đạo Thể, một khi đúc xong Cửu Trùng Đạo Thể, giết những vị tiên tôn kia , lấy chiến tích của anh cũng đủ để uy hiếp đế tất cả các đế quốc đang chờ đợi như quốc Long Hoàng, đế quốc Tây Lương, đế quốc Thiên Kiền. Lúc đó, anh đem đại quân đến đế quốc nào, không cần đánh đế quốc đó cũng phải ngoan ngoãn đầu hàng. Không phải có thể không cần chiến đấu mà người và quân đội vẫn khuất phục sao, có thể thâu tóm các nước trong hòa bình sao? Cách đơn giản như vậy, ông già chết tiệt này lại không hiểu ra, còn chỉnh đốn cái rắm, chẳng trách tu luyện mấy trăm vạn năm vẫn chỉ là tiên tôn, không vào được kim tiên! Diệp Thiên không ngừng oán thầm. "Phụ soái, đừng giận thầy con nữa, ông ấy chỉ là một ông lão hiền lành, không hiểu được con đường chiến tranh, Huân Nhi cảm thấy phụ soái làm đúng, bây giờ danh dữ của phụ soái đã truyền khắp Thủy Lam Tinh, chỉ cần bây giờ phụ soại đi đến vùng biên giới nào, chắc chắn sẽ có một lượng lớn quân địch vì khiếp sợ mà đầu hàng hoặc chạy trốn. Tránh được rất nhiều tai họa chiến tranh." Huân Nhi rất hiểu chuyện nói. "Đúng!" Lúc này Diệp Thiên mới thu vẻ giận dữ, lộ ra vẻ mặt vui vẻ yên tâm, xoa cái đầu nhỏ của Huấn Nhi một cái: "Đầu óc lão già mặc dù không dùng được, nhưng tầm nhìn thì vẫn có. Ông ta đã nhìn ra được một học trò cũng mạnh giống ông ta." Choang! Một bình trà nhỏ trà bay ra, vỡ nát trên mặt đất, sau đó truyền tới một âm thanh đầy phẫn nộ. "Đầu óc tôi không dùng được, mắt cũng mù được chưa?" Huân Nhi vội vàng dùng tay ra hiệu, tỏ ý bảo phụ soái không nên chọc giận thầy nữa. Thầy bình tĩnh một hồi thì sẽ ổn thôi, như bình thường sẽ cười hề hề với Đóa Đóa và Bảo Bảo. Diệp Thiên biết nỗi khổ tâm của Huân Nhi, cũng không chọc giận ông già, liền nói: "Phụ soái phải đi quần đảo Tiên Sơn một chuyến, Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi, các con cũng đi cùng phụ soái đi." Anh lo lắng nếu anh rời khỏi kinh đô, thì sẽ có kẻ địch đánh lén kinh đô, đánh chết con gái anh, vậy sẽ thua lỗ lớn, vẫn nên dẫn theo bên cạnh mới yên tâm. "Được ạ được ạ!" Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi đều rất sẵn lòng đi cùng phụ soái. "Ông già, ông có đi không?" Diệp Thiên tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng vẫn có lão già, cũng lo lắng lão già sẽ bị đánh lén. "Không đi không đi, ông đây không muốn đi với ma quỷ, sẽ làm bẩn đạo tâm ông đây!" Huyền Cực Tiên Tôn trả lời. "Con mẹ nó!" Diệp Thiên rất muốn bóp chết ông ta, suy nghĩ một chút, có nên bảo vệ không, với trí khôn của ông ta, cho dù bị đánh lén, cũng không đến nỗi bị giết chết, lão già vẫn có cách để trốn thoát. Vì vậy, anh liền dẫn con gái và con dâu cùng Liệt Diệm Phi Lân Thú, cưỡi Bích Nhãn Kim Lân Thú, cùng người hướng dẫn theo sự sắp xếp của Hiên Viên hoàng đế, đi đến quần đảo Tiên Sơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]