Quần đảo Tiên Sơn nằm ở trong biển Đông mênh mông bát ngát không nhìn thấy điểm cuối, được hình thành từ hơn năm trăm đảo nhỏ với diện tích khác nhau, lớn có một trăm ngàn kilomet vuông, nhỏ có chừng mười kilomet vuông, trên mỗi hòn đảo đều có một tiên tông, số người dao động từ hàng triệu đến hàng trăm. Nơi này rất thái bình, không có chiến tranh, là thánh địa cho những người đã nhìn thấu phàm trần thế tục muốn lánh đời tu luyện, cũng là nơi tụ tập các cao thủ trên toàn Thủy Lam Tinh. Mấy trăm hòn đảo lớn nhỏ cộng lại cũng có từ hai mươi tới trăm triệu dân số, Tiên Tôn chỉ có hơn trăm người, Tiên Vương hơn hai mươi mười ngàn người, Chân Tiên thì không cần phải nói, chiếm một phần ba dân số ở đây, đi dạo trên đường cũng có thể gặp được Tiên Vương, đến quán uống trà thì mười người xung quanh ít nhất phải có hai ba Chân Tiên. Họ không tranh giành nhau thứ gì, sống tự do tự tại, có lúc tìm mấy ông bạn già ngồi xuống uống ly trà hoặc uống mấy bầu rượu, trò chuyện về đạo tu tiên; có lúc tìm bạn để cùng nhau xuống biển săn giết một ít yêu thú làm tài nguyên tu luyện; có lúc tìm bạn để so tài một chút để xem tu vi có tăng lên không... Họ không có gì để phiền não, nếu có thì chính là tại sao tư chất của mình không bằng thiên tài, tu luyện không nhanh bằng người khác. Đây chính là mối ưu phiền của những người ở nơi đây, trừ cái này ra, họ không cần vì không có tài nguyên tu luyện mà phiền não, cũng không cần vì không có tiền vào tiệm ăn mà phiền não, chỉ cần bạn có hộ khẩu ở đây, không có tài nguyên tu luyện thì đến tiên tông trên đảo mà nhận, không có tiền vào tiệm ăn thì cũng đến tiên tông nhận. Tóm lại tiên tông chính là nhà của bạn, bạn muốn cái gì, chỉ cần tiên tông có thể cho họ sẽ cho, không bao giờ từ chối. Qua khoảng một tiếng, quân sư đến quần đảo Tiên Sơn cách chiến trường hơn sáu trăm triệu kilomet, hạ xuống một hòn đảo có diện tích hơn mười ngàn kilomet vuông. Vừa mở thạch truyền âm lên, quân sư liền hỏi tung tích của sư huynh mình, sau đó vào một quán trà lâu tìm sư huynh, thấy sư huynh của mình đang thưởng thức trà và đánh cờ với một người. "Sư đệ Thành Côn, nghe nói đế quốc Long Hoàng của cậu đang trắng trợn xâm chiếm Hoàng triều Hiên Viên, cậu làm quốc sư sao không đi giúp quốc vương các cậu cướp địa bàn lại mà chạy tới quần đảo Tiên Sơn làm đi, chẳng lẽ Hoàng triều Hiên Viên đã bị tiêu diệt rồi sao?" Sư huynh của quân sư là Thành Minh Tiên Tôn đang giơ cờ lên suy nghĩ nước đi tiếp theo, tiện đà hỏi một câu. "Sư huynh, đừng chơi nữa, sư đệ có việc gấp cần nhờ sư huynh giúp đỡ." Quân sư giật lấy quân cờ đen trên tay sư huynh mình. "Nếu là chuyện ở dân gian thì đừng tìm tôi, tôi không xử lý giúp cậu, làm ra mấy hành động đồ thán sinh linh kia đâu." Thành Minh Tiên Tôn lại cầm một quân cờ đen khác lên. "Sư huynh không giúp tôi thì sẽ có nhiều sinh linh chết đi hơn nữa, anh có biết cả ngày hôm nay đã có ít nhất một ngàn tỷ người bị một kẻ hại chết không?" Quân sư lại giật quân cờ trong tay sư huynh mình. “Hả!” Hay tin một ngàn tỷ người đã chết chỉ trong vòng một ngày, Thành Minh Tiên Tôn và người đang đánh cờ với ông ta – Đạo Thông Tiên Tôn đều hít một hơi, lập tức không tập trung vào bàn cờ nữa mà nhìn về phía quân sư. "Ai đã làm xằng làm bậy kiểu đó thế?" Thành Minh Tiên Tôn cau mày hỏi. "Là một tiên tôn tên Diệp Bắc Minh, được Tiêu Dao Vương của Hoàng triều Hiên Viên mời tới từ ngoại tinh vực. Tên này thật là kinh khủng, trong tay có một hung khí có thể phóng thích sát khí, hắn ta nhảy vào trong đại quân, vừa phóng sát khí ra là những người dưới Thiên Huyền Cảnh ngay lập tức chết hết toàn bộ, hơn nữa lại chết trên quy mô lớn, cứ trăm triệu rồi trăm triệu mà chết." "Kinh khủng hơn là, thanh kiếm kia vô cùng sắc bén, chém phăng thần binh cấp bậc vô thượng như chém bùn, ít nhất có hơn mười chiếc thần binh của chúng ta bị hung khí của hắn phá hủy." "Hơn nữa, trên người kẻ này còn có ít nhất một pháp bảo phòng ngự vô cùng đáng sợ, tám Tiên Tôn phe chúng ta dốc sức ra một quyền mà cũng không phá nổi tầng phòng ngự, của hắn, ngay cả ba vị Tiên Tôn tiểu thành sơ kỳ làm vậy mà cũng không thể thành công." "Thế vẫn chưa hết, đại quân năm trăm triệu binh lính do hắn thống lĩnh chia ra hai nhóm hỏa lực, kết hợp với nhau có thể tạo ra một vụ nổ xé xác được cả một Tiên Tôn nhập môn trung kỳ, sức công phá mạnh hơn ba tỷ binh lính quân ta ít nhất mười lần. Quá đáng sợ! Quân ta thương vong nặng nề lắm, thế nên tôi chỉ có thể tới đây mời sư huynh hỗ trợ để tiêu diệt tên quái thai này thôi." "Tôi không giúp được." Thành Minh Tiên Tôn nghe xong thì sợ tới mức hồn vía lên mây, vội vàng khoát tay và nói: "Cậu đi đi, đừng hại sư huynh! Các cậu có nhiều tiên tôn như thế cũng không đánh lại được hắn ta, tôi chỉ là một Thái Hư nhập môn hậu kỳ, sao mà đánh thắng được, đi thì chỉ làm pháo hôi thôi, tôi không đi đâu." "Đúng vậy, nguy hiểm như thế, anh đừng nên đi thì hơn, lỡ may không về được thì sau này tôi biết đi đâu tìm ai đánh cờ." Đạo Thông Tiên Tôn nói. Quân sư đính chính lại: "Không phải tôi muốn nhờ hai người đi mà là muốn hai người giúp tôi gọi vài tiên tôn Thái Hư Cảnh tiểu thành trở lên đi, nếu có thể gọi tiên tôn Thái Hư Cảnh đại thành đi thì càng tốt." "Thành Côn à, cái việc vừa mệt vừa không có ích lợi gì thế này ai đi chứ, lỡ đi rồi đi luôn, không phải sư huynh tôi đây sẽ thành kẻ mang tội rồi sao?" Thành Minh Tiên Tôn hết sức khó xử. Quân sư tức sôi máu: "Vậy chẳng lẽ sư huynh muốn trơ mắt nhìn cái tên Diệp Bắc Minh kia chém một kiếm xuống, nghiền nát hai trăm triệu đại quân, chém ra một cái khe rộng trăm ngàn dặm, kéo dài thê thang không đến nơi nào, cướp sinh mạng của vô số người vô tội sao?" "Cái gì!" Thành Minh Tiên Tôn và Đạo Thông Tiên Tôn đứng bật dậy. "Nửa ngày trước có cái gì bị chém một đường rộng mấy vạn dặm vào tận quần đảo Tiên Sơn thành một cái khe, làm dấy lên một trận sóng dữ dội, bị Đảo Minh Nguyệt Chủ ra chiêu cản lại. Chẳng lẽ cái khe kia chính là do Diệp Bắc Minh đó chém ra, kéo dài đến nơi này?" Đạo Thông Tiên Tôn bàng hoàng hỏi. Quân sư hít một hơi thật sâu: "Thời gian cũng khá trùng hợp. Thánh thần ơi, chiến trường cách đây hơn sáu trăm triệu cây số mà nhát kiếm kia chạy đến đâu luôn cơ à?" “Ực!” Thành Minh Tiên Tôn và Đạo Thông Tiên Tôn đều hít một hơi. Một nhát kiếm kéo dài hơn sáu trăm triệu cây số, chiều rộng từ sáu bảy chục ngàn cây số đến trăm ngàn cây số, nếu nó không bị ngăn chặn thì chẳng phải sẽ kéo dài cả một vòng Thủy Lam Tinh, rồi lại vòng quanh theo đường cũ thêm một hai vòng nữa thì kiếm khí mới có thể hoàn toàn tan biến sao? "Quá kinh khủng! Đúng là quá kinh khủng! Một ngàn tỷ người chết dưới nhát kiếm này, tôi tin, tôi tin rồi!" Thành Minh Tiên Tôn vô cùng sợ hãi. "Nếu tin thì nhanh giúp tôi tìm mấy cao thủ đi giết tên quái thai kia đi, chứ hắn mà chém ra vài nhát kinh khủng như vậy nữa thì sẽ có thêm bao nhiêu người phải chết chứ! Sư huynh chẳng lẽ anh không thương người chút nào sao?" Quân sư đánh vào đạo đức để ép sư huynh giúp đỡ mình. Thành Minh Tiên Tôn băn khoăn trong lòng, nhìn Đạo Thông Tiên Tôn, thấy ông ta gật đầu bèn nói: "Tôi có quen biết một chút với Đảo Minh Nguyệt Chủ, anh ta có tu vi Thái Hư tiểu thành hậu kỳ, một mình cũng đã lợi hại hơn mười tiên tôn mấy cậu rất nhiều. Đây là tiên tôn lợi hại nhất mà tôi biết, nếu cậu cảm thấy có anh ta là được rồi thì tôi mang cậu đi tìm anh ta, nếu như thấy không ổn thì thôi vậy." "Ổn rồi! Ổn rồi!" Quân sư gật đầu liên tục. Có thể dẫn một tiên tôn như vậy trở về cũng xem như không uổng một chuyến, cho dù đánh không chết Diệp Bắc Minh cũng có thể đánh lui hắn. "Vậy thì đi thôi." Thành Minh Tiên Tôn nói. Sau đ ba người rời khỏi quán trà, đi đến một hòn đảo cỡ trung, rộng mấy ngàn kilomet vuông, có hình trăng tròn ở bên bờ quần đảo Tiên Sơn. Rất nhanh, ba người đã hạ xuống trước một nhóm các cung điện trên đảo Minh Nguyệt. "Thành Minh Tiên Tôn, ngài lại mang bạn tới tìm đảo chủ của chúng tôi luận đạo sao?" Một cậu bé đang quét sân trước sơn môn cười hỏi. Đảo chủ tức là tông chủ, bởi vì mỗi một hòn đảo đều là một tiên tông cỡ lớn nên mọi người đều quen gọi tông chủ là đảo chủ. Ba người cười đáp “Phải”, tiến vào sơn môn mà không hề bị ai cản trở, sau đó nhờ một đệ tử để gọi Đảo Minh Nguyệt Chủ đến. "Thành Minh, Đạo Thông, hai người đến đảo của chúng tôi có việc gì không? Mà vị này là..." Đảo Minh Nguyệt Chủ cười hỏi, đồng thời nhìn về phía quân sư. Thế là Thành Minh Tiên Tôn kể lại những gì mà quân sư đã nói cho mình cho Đảo Minh Nguyệt Chủ nghe. "Cái gì!" Nghe xong, sắc mặt Đảo Minh Nguyệt Chủ đột nhiên thay đổi: "Cái khe đã tách cả biển khơi kia là do tên Diệp Bắc Minh đến từ ngoại tinh vực đó chém ra à? Hơn nữa lúc chém còn cách đây sáu trăm triệu cây số?" "Đúng vậy Đảo Minh Nguyệt Chủ, một nhát kiếm của hắn suýt nữa đã phá hủy đảo Minh Nguyệt, anh cũng không thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra!" Quân sư nói. "Một kẻ gây ra sát nghiệt nặng nề như thế, đáng ra tôi sẽ giúp mấy anh tiêu diệt hắn, nhưng hắn có thể chém ra một nhát kiếm khủng khiếp như vậy, tôi sợ tôi có đi cũng không phải đối thủ của hắn." Đảo Minh Nguyệt Chủ cũng muốn giúp lắm nhưng không thể. Quân sư vội vàng nói: "Đảo chủ đừng sợ. Tu vi của tên này không hề cao, hắn ta lợi hại là lợi hại ở chỗ thần binh và pháp bảo trong tay hắn. Trên thực tế, nếu không có hai món đồ đó, có lẽ hắn không phải đối thủ của Thái Hư Cảnh tiểu thành đâu." "Bọn tôi đánh với hắn ta cả buổi, hai ba tiên tôn nhập môn trung kỳ trở xuống đều bị giết nhưng không có một tiên tôn tiểu thành nào bị thương. Đảo chủ đã là tiểu thành hậu kỳ, nhất định có thể đánh bại hắn!" Đảo chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để cho an toàn thì tôi nghĩ nên gọi thêm hai người nữa đi với anh trước." Nói xong, đảo chủ phát truyền âm đến một nơi trong tông môn, gọi hai tiên tôn có thực lực tương đương với mình đến. Hai vị tiên tôn Thành Minh và Đạo Thông cũng muốn đi xem cái người tên Diệp Bắc Minh kia kinh khủng đến mức nào, bèn đề xuất muốn đi cùng. Thế là chuyến đi về của quân sư có thêm ba vị tiên tôn tiểu thành hậu kỳ, hai vị tiên tôn nhập môn hậu kỳ, từ đảo Minh Nguyệt tiến thẳng tới chiến trường! Lúc này, tại chiến trường. Dưới sự chỉ huy đồng thời của Triệu Thương Thiên và Dương Đỉnh Thiên, đại quân năm trăm triệu binh lính điên cường phóng hỏa lực tới phe địch, vì chủ tướng phe địch ra lệnh không được mở phòng ngự nên chỉ trong một giờ ngắn ngủi, gần ba tỷ địch quân thì có ít nhất ba trăm triệu người chết. Đám tướng sĩ trong khối liên minh bị áp đảo đến mức suy sụp tinh thần, không còn lòng dạ nào để tiếp tục chiến đấu cả. "Cứ đà này, chúng ta sẽ chết sạch mất!" "Bây giờ số người của chúng ta càng ngày càng ít, trong khi đó thương vong của bọn chúng còn chưa vượt qua con số ngàn vạn, trận chiến này không đánh nổi nữa, thua chắc rồi!" "Ôi! Ta thật sự muốn về nhà lắm, không muốn đánh nữa, không biết có còn mạng để về gặp vợ con ta không nữa." Nhiều binh sĩ thể hiện cả sự sợ hãi của mình ra ngoài. Đột nhiên có ai đó lên tiếng: "Hay là chúng ta đầu hàng đại quân của Hoàng triều Hiên Viên, gia nhập vào bọn hắn đi, ít ra thì công tác phòng thủ lẫn chiến lược tấn công của họ đều vô cùng xuất sắc, nếu chúng ta gia nhập vào trận doanh của họ, làm lớn mạnh đội quân của họ thì chắc là có thể kết thúc trận chiến này sớm. Ai thèm quan tâm cuối cùng ai thắng ai thua, dù sao ngôi vị hoàng đế có phải của chúng ta đâu, sống sót quan trọng hơn." Những lời này đánh trúng suy nghĩ của rất nhiều người. "Ta đồng ý!" "Ta đồng ý!" "Ta cũng đồng ý!" Nhiều người nhao nhao đồng ý, lập tức cao giọng nói về phía đối diện: "Bọn ta đầu hàng với các ngươi! Gia nhập trận doanh của các ngươi! Các ngươi hãy ngừng bắn, cho bọn ta qua đó đi, nếu không bọn ta sẽ chết mất!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]