Chương trước
Chương sau

“Chạy! Chạy mau!”
Thái sư vừa chạy, khoảng một ngàn tiên vương còn sống sót cũng sợ vỡ mật, ai nấy đều rối rít chạy tán loạn.
Diệp Thiên đột nhiên hét một tiếng: “Lên!”
Chỉ trong một cái chớp mắt, một pháp trận khổng lồ đã hình thành, hoàn toàn giam giữ hơn một ngàn tiên vương vào trong đó, không một ai có thể trốn thoát.
“Thôi xong! Lần này xong thật rồi!”
Đám tiên vương không thoát ra được, nét mặt đều trở nên xám xịt.
Diệp Thiên không đuổi theo bắt Thái sư, vì nếu hắn làm vậy, pháp trận không còn được thần niệm của hắn duy trì, sẽ bị đám tiên vương này phá tan và chạy đi.
Hắn cũng không muốn giết chết bọn chúng. Với hơn một ngàn tiên vương này, lấy thần hồn của chúng để thế chỗ cho thần hồn của các tiên vương trong vhh đi ra cũng là một quyết định không tồi.
Ít ra thì những tiên vương trong vhh ai cũng kiêu dũng thiện chiến, năm đó do đều không muốn quy thuận dbm hắn nên mới bị hắn đem đi luyện thành vhh.
Có thể nói rằng, tất cả những tiên vương trong vhh đều có tính cách ngang ngạnh, và ai cũng đều có tính trung thành, chỉ là một vài tiên vương có thù hận quá sâu với hắn nên mới kiên quyết không quy thuận hắn.
Lúc trước tu vi của hắn còn thấp, không điều khiển được bọn hắn. Một số tiên vương do thù oán quá sâu nên lúc bị nhốt thì còn nói lời ngon ngọt, vừa ra được là trở mặt ngay.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
Bây giờ tu vi của hắn đã cao, đủ để làm thần hồn của các tiên vương trong đó sợ hãi, dù thả ra thì bọn họ cũng tuyệt đối không dám làm phản.
Qua đoạn thời gian sai sử, hắn thấy hơn tám mươi tiên vương này dùng khá tốt, hết sức trung thành, không sợ chết. Lúc công đánh Thiên Thần Giáo, biết được có tiên tôn sẽ đến, bọn họ đều không bỏ chạy, dù httt đến cũng không một ai bỏ trốn mà chưa có mệnh lệnh của hắn.
Thuộc hạ trung thành như thế này, hắn không chê nhiều.
Giờ nhìn lại bọn tiên vương trong đội quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng, hắn thật sự thấy rất chướng mắt. Người nào người nấy cứ như thỏ đế vậy, sợ tới mức sắp khóc luôn rồi, thậm chí có không ít tiên vương không nén nỗi sợ hãi mà quỳ xuống xin tha.
Hắn không cần loại thuộc hạ như vậy.
Thế là hắn bắt đầu rút thần hồn của bọn tiên vương này ra, mỗi một thần hồn rút ra hắn đều đưa vào trong vhh, chờ rút sạch hết rồi thả những tiên vương trong kiếm ra.
“Oa oa oa!”
Mà lúc này, các binh lính trong thành và đám người dDiệp Thiên đều đang kích động nhảy cẫng lên reo hò.
“Đô đốc Diệp Thiên thật sự quá lợi hại! Chỉ một mình mà tiêu diệt được hơn ba trăm triệu quân địch, chiến tích này thật sự đủ để được mệnh danh thành đệ nhất chiến thần của Thủy Lam Tinh rồi”
"Nếu không nhìn thấy tận mắt, ta thật sự không dám tin trên đời này lại có một người lợi hại đến vậy, Đô đốc Diệp Thiên thật sự khiến ta được mở mang tầm mắt. bội phục! Phục sát đất!”
"Chiến tích này của Đô đốc Diệp Thiên mà được truyền đi thì chắc không ai dám tin đâu nhỉ?"
Ngay cả Ngạo Nguyệt Thần Tướng khó chịu với Diệp Thiên giờ phút này cũng không khỏi ca ngợi: "Đô đốc Diệp Thiên quả thật là sát thần vĩ đại nhất từ trước đến nay đấy!"
"Ha ha! Ha ha ha!"
Tướng thủ thành Thiên Châu kích động sắp điên rồi: "Đế quốc Hiên Viên có một viên kiện tướng như Đô đốc Diệp Thiên, lo gì bị diệt vong chứ!"
Nói đến đây, chính ông ta cũng không nhịn được mà cao giọng hô lên: "Đô đốc Diệp Thiên anh dũng! Cái thế vô song! Vô địch thiên hạ!"
Tất cả binh lính cũng hô lên theo.
"Đô đốc Diệp Thiên anh dũng! Cái thế vô song! Vô địch thiên hạ!"
"Đô đốc Diệp Thiên anh dũng! Cái thế vô song! Vô địch thiên hạ!"
"Đô đốc Diệp Thiên anh dũng! Cái thế vô song! Vô địch thiên hạ!"
Hoàng triều Hiên Viên, kinh đô.
"Tin thắng trận! Thành Thiên Châu gửi đến một tin thắng trận lớn! Tin này đủ để làm chấn động cả Thủy Lam Tinh đấy!”
Binh bộ Thị lang vui mừng vừa chạy vào triều đình vừa hô lên.
"Đọc! Mau đọc đi!" Hiên Viên hoàng đế chấn phấn tinh thần.
"Muôn tâu bệ hạ, vừa rồi thành Thiên Châu đã gửi tin thắng trận tới, hơn ba trăm triệu quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng đã bị một mình Đô đốc Diệp Thiên tiêu diệt, trừ Thái sư của đế quốc Long Hoàng đã chạy trốn ra thì không một ai còn sống! Quân ta không tổn thất một binh sĩ nào!"
Binh bộ Thị lang vừa nói xong thì cả triều đình đều kinh ngạc!
"Trời ơi! Thật hay giả vậy?"
"Chắc là giả rồi? Làm sao có thể sẽ giành được trận thắng lớn đến vậy, chuyện này không khoa học a!"
"Giả! Nhất định là giả rồi! Cho dù Đô đốc Diệp Thiên lợi hại thế nào đi nữa cũng không thế nào tiêu diệt được hơn ba trăm triệu quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng mà không tổn thất một binh sĩ nào cả, quá giả!"
Trên dưới triều đình, hễ là ai nghe thấy tin tức này đều không tin.
Cho dù là Hiên Viên hoàng đế cũng ngờ vực hỏi lại: "Ngươi đi xác nhận lại xem liệu có phải là lầm hay không? Làm sao lại thắng lớn đến thế được, trẫm không dám tin!"
"Bệ hạ, thần cũng không tin. Nhưng thần đã xác nhận lại mấy lần, đến mức tướng thủ thành Thiên Châu cũng gắt gỏng lên, ngày ấy nói nếu thần không tin thì tự đến thành Thiên Châu mà xem, hồ máu do hơn ba trăm triệu quân địch để lại qua mấy ngày cũng không khô được!" Binh bộ Thị lang nói.
"Vậy ngươi lập tức đi xác nhận xem tin tức này có phải thật hay không!" Hiên Viên hoàng đế thúc giục, ông ta rất mong điều này là thật, nhưng ông ta không dám đặt kỳ vọng vào nó chút nào.
"Rõ thưa bệ hạ, vậy bây giờ thần đi ngay!" Binh bộ Thị lang lập tức lui ra ngoài.
"Dương đại nhân chờ một chút, bổn quan đi chung với ngươi." Binh bộ Thượng thư sải bước đuổi theo.
"Bệ hạ, thần cũng đi nhìn xem." Lại bộ Thượng thư lên tiếng.
"Bệ hạ, thần cũng đi xem giúp bệ hạ, để xem có phải là thật hay không!" Lễ bộ Thượng thư nói.
"Thần cũng đi!"
"Thần cũng đi!"
"Thần cũng đi!"
Rất nhanh sau đó, triều đình đã không còn ai, cả bá quan văn võ đều tò mò, lập tức lên đường đến thành Thiên Châu.
Không lâu sau, hơn một trăm đại thần trong triều đến Thiên Châu, được tướng thủ thành Thiên Châu và Ngạo Nguyệt Thần Tướng nhiệt liệt nghênh đón.
"Trời đất ơi, có một cái hồ máu thật kìa!"
"Xem ra tin tức là thật rồi, máu tươi tụ lại thành một cái hồ lớn thế này, hơn ba trăm triệu quân địch là hợp lý rồi!"
"Tai nghe là giả mắt thấy là thật, bây giờ nhìn, đúng là thật rồi!"
Văn võ bá quan không ngừng cảm khái.
"Ngạo Nguyệt Thần Tướng, Đô đốc Diệp Thiên đang làm gì vậy?” Binh bộ Thượng thư chỉ vào Diệp Thiên đang đứng giữa không trung và rút thần hồn của các tiên vương ra, kinh ngạc hỏi.
"Là thế này." Ngạo Nguyệt Thần Tướng mỉm cười giải thích: "Thống lĩnh Thanh Thiên dưới trướng Đô đốc Diệp Thiên nói rằng Đô đốc Diệp Thiên đang biến các tiên vương phe địch thành thuộc hạ của cậu ta, giúp bệ hạ củng cố triều đình, mở rộng bản đồ hoàng triều Hiên Viên."
"Ồ!" Hai mắt Binh bộ thượng thư sáng lên: "Đô đốc Diệp Thiên còn có bản lĩnh lợi hại thế à? Thật có thể biến những tiên vương đó thành thuộc hạ của ngài ấy sao?"
"Haha!" Tướng thủ thành Thiên Châu cười nói: "Thượng thư đại nhân, Đô đốc Diệp Thiên có pháp lực ngút trời, trong số hơn tám mươi thuộc hạ của ngài ấy, trừ hai người ra thì còn lại đều tá thi hoàn hồn đấy. Ai cũng đều là kiện tướng cả!"
Binh bộ thượng thư cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện các thuộc hạ của Diệp Thiên thật sự đều là tu hú chiếm tổ chim khách.
"Ngạo Nguyệt Thần Tướng, Đô đốc Diệp Thiên đã một mình tiêu diệt hơn ba trăm triệu địch quân như thế nào vậy?" Binh bộ Thị lang tò mò hỏi.
“Để ta kể cho nghe." Ngạo Nguyệt Thần Tướng nói: "Đô đốc Diệp Thiên dùng một chiêu mưa kiếm đâm chết gần trăm triệu quân địch, khiến cho những trận hình do địch sắp xếp bị phá tan. Sau đó Đô đốc Diệp Thiên lao vào trong đại quân, cắm thần kiếm trong tay xuống đất, lập tức có một luồng sát khí phóng lên cao, làm đại quân hơn hai trăm triệu binh lính tan ra thành máu chỉ trong vòng năm giây!"
"Lúc ấy chư vị đại nhân không có ở đây nên không biết, nhưng cảnh tượng đó thật sự rất chấn động, ta nhìn mà ngạc nhiên đến nỗi trợn lồi cả mắt đấy!"
Bá quan văn võ nghe vậy thì kinh ngạc.
Thế cũng quá ung dung rồi! Hơn ba trăm triệu đại quân đã bị tiêu diệt như thế đấy à?
Bọn họ không dám tin nhưng lại không thể không tin, hồ máu lớn như vậy không thể làm giả được.
Sau đó bách quan trở về triều đình và nói những gì mà mình đã thấy và được nghe kể cho Hiên Viên hoàng đế, Hiên Viên hoàng đế nghe mà phấn chấn không thôi.
"Ha ha! Thông gia của trẫm quả nhiên là cứu tinh của trẫm mà!"
Kích động một phen xong, Hiên Viên hoàng đế hạ chỉ: "Sắc phong Diệp Bắc Minh làm trấn quốc đại nguyên soái, nắm giữu quyền hành thống lĩnh tất cả binh mã trong thiên hạ, các tướng sĩ dưới trướng hắn được hắn toàn quyền phụ trách. Trẫm chỉ có một yêu cầu, đó là sớm ngày khôi phục phần bản đồ bị mất của đế quốc Hiên Viên!"
"Lại bộ thượng thư, đi truyền chỉ đi!"
“Rõ thưa bệ hạ!"
Rất nhanh, việc hơn ba trăm triệu quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng bị tiêu diệt ở dưới thành Thiên Châu cùng với việc Diệp Bắc Minh được sắc phong làm trấn quốc đại nguyên soái đã được truyền khắp các binh doanh của hoàng triều Hiên Viên, gây ra một làn sóng xôn xao dữ dội!
"Trấn quốc đại nguyên soái quá lợi hại! Chỉ một người mà tiêu diệt được hơn ba trăm triệu quân chủ lực, đánh cho Thái sư của đế quốc Long Hoàng vứt vũ khí áo giáp, hoảng hốt mà chạy. Trận chiến này đủ để ghi vào sử sách, được người đời sau khen ngợi rồi!"
"Phấn chấn quá đi mất! Ta muốn đánh trận với trấn quốc đại nguyên soái quá!"
"Có trấn quốc đại nguyên soái ở đây, Hoàng triều Hiên Viên chúng ta sẽ vĩnh viễn sừng sững không ngã!"
Tiêu Dao Vương đang dẫn binh đánh giặc nghe thấy tin tức này thì vô cùng kích động, cất giọng: "Các tướng sĩ! Nói tin tức này cho đội quân của đế quốc Thiên Kiền nghe, để cho bọn chúng biết chiến tích của trấn quốc đại nguyên soái chúng ta!"
Dứt lời, mấy triệu tướng sĩ dưới trướng ông ta tranh nhau hô lên.
"Cái gì? Hơn ba trăm triệu quân chủ lực của đế quốc Long Hoàng bị một mình trấn quốc Đại nguyên soái hoàng triều Hiên Viên diệt sạch à, có thật không vậy?"
"Nếu thật thì cũng quá kinh khủng rồi!"
"Liệu trấn quốc Đại nguyên soái kia có sang bên này tiêu diệt chúng ta không?"
Sau khi tin tức này được lan truyền rộng rãi trong quân địch, tướng thủ thành của chúng truyền âm lại xác nhận việc này rồi lập tức dẫn hơn hai mươi triệu binh lính đầu hàng Tiêu Dao Vương!
"Ha ha ha!"
Tiêu Dao Vương mừng rỡ: "Lập tức truyền âm cho Binh bộ, bảo Binh bộ thông báo tướng lĩnh tại tất cả các doanh binh rằng hãy truyền trận đại thắng ở Thiên Châu cho địch quân nghe, để chưa đánh đã chùn bước đầu hàng!"
Rất nhanh sau đó, tin tức ấy được truyền khắp các chiến trường, có đội quân phe địch nghe xong thì hoảng sợ chạy tán loạn, có đội quân nghe xong đầu hàng ngay tắp lực, chỉ có một số ít đội quân là không tin và vẫn đâm đầu vào cuộc chiến một cách vô nghĩa.
Mà lúc này, Thái sư đã trở về triều đình và báo cáo chuyện bại trận với quốc vương của đế quốc Long Hoàng, cả tầng lớp cấp cao trong đế quốc Long Hoàng đều chấn động!
"Sao mà lợi hại quá vậy!"
"Hoàng triều Hiên Viên có viên kiện tướng này, mấy trận chiến kế tiếp biết đánh kiểu gì đây!"
"Quả là trời không muốn giúp đế quốc Long Hoàng ta rồi, chúng ta không thể là người đầu tiên công hạ kinh đô Hoàng triều Hiên Viên được!"
Tất cả bá quan văn võ bá đều ủ rũ.
"Đừng chán chường như thế, nghĩ cách tiêu diệt tên Diệp Bắc Minh đó và Hoàng triều Hiên Viên đi chứ!" Quốc vương ngang ngược quát lên.
"Thưa bệ hạ, chúng ta có thể liên minh với đế quốc Thiên Kiền và nước Tây Lương để thành lập một đội quân hùng mạnh, tuyên chiến với Diệp Bắc Minh. Sau khi giết chết được hắn rồi, chúng ta sẽ tiêu diệt đế quốc Long Hoàng rồi chia cắt bản đồ tinh cầu với mấy nước kia!" Có một đại thần đề nghị.
Rất nhiều đại thần bày tỏ mình đồng ý.
"Được!" Quốc vương quyết định: "Vậy thì truyền âm cho các nước thương nghị về chuyện liên minh, cùng nhau đối phó Diệp Bắc Minh, tiêu diệt Hoàng triều Hiên Viên!"
"Rõ thưa bệ hạ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.