“Cái gì, Đô đốc Diệp Thiên muốn xuống ư?”
Nghe Diệp Thiên nói như thế, tướng thủ thành Thiên Châu sợ chết khiếp.
Dưới đó có hơn ba trăm triệu địch quân lận đấy!
Mà trong số ba tỷ địch quân này ít nhất có hai mươi ngàn tiên vương, cho dù đối phương không có tiên tôn thì một tiên tôn như Diệp Thiên đi xuống cũng là cửu tử nhất sinh.
Nếu như quân địch không bày binh bố trận gì thì với tu vi của tiên tôn, giết bọn chúng cũng vẫn có khả năng.
Nhưng người ta đều đã sắp xếp trận địa xong hết rồi, quân địch đông như thế, cộng thêm pháp trận nào ra pháp trận đó, hiếu thắng hơn lúc chưa sắp xếp cả trăm ngàn lần.
Mấy chục ngàn đại trận phát động công kích cùng một lúc, dù là tiên tôn cũng không chịu nổi! Chưa kể phía địch còn có một tiên tôn nữa, nhiều vũ khí mạnh kết hợp lại với nhau, Diệp Thiên cứ thế mà một mình một ngựa đi xuống dưới đó không phải là tự tìm chết à?
“Đúng vậy.” Diệp Thiên lạnh nhạt đáp: “Ta tới đây để giúp hoàng triều Hiên Viên diệt địch, ta không xuống thì các ngươi có đánh lui bọn chúng được không?”
“À thì...” Tướng thủ thành Thiên Châu lập tức cứng họng.
Ngạo Nguyệt Thần Tướng hừ lạnh một cái, nói: “Hắn muốn xuống thì cứ để hắn xuống đi, bản tướng nói rồi, lòng kiêu ngạo sẽ dẫn đến thất bại mà, hắn đã kiêu ngạo tới mức không biết trời cao đất dày như thế thì cứ để hắn xuống trải nghiệm sức mạnh của quân đội của địch là thế nào đi!”
“Đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046617/chuong-952.html