Chương trước
Chương sau

Thái cổ Ma thần kinh hoàng sợ hãi, cho dù là cả triệu năm về trước, hắn ta bị vị tiên tôn kia đánh bại, trấn áp vào bên trong Thanh Đồng Quan cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Bởi vì lần đó hắn ta không có cảm giác cái chết đang cận kề. Tuy vị tiên tôn kia có thể đánh bại hắn ta nhưng lại không giết chết được hắn ta, lượng ma khí trên người hắn ta quá dày khiến cho vị tiên tôn kia dùng mọi biện pháp vẫn không thể phá tan. Người đó bất đắc dĩ, đành dùng Định Thiên Châu và Cửu Long Phược Ma Đại Trận để trấn áp hắn ta và loại trừ ma khí trên người hắn ta.
Nhưng lần này, cảm giác nguy cơ quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cả người hắn ta run bần bật!
Nhất là thanh kiếm trên đỉnh đầu kia, sát khí nặng đến mức có thể làm tan đi ma khí trên người hắn ta, khiến cho lớp phòng vệ bằng ma khí của hắn ta yếu dần. Uy lực của nhát kiếm sắp đến sẽ rất kinh khủng, Thái cổ Ma thần có thể tưởng tượng được mình mà bị chém trúng sẽ phải chịu hậu quả nghiêm trọng đến mức nào!
"Không phải ông nói muốn tiên làm người hầu, thần làm nô lệ sao? Nói năng hùng hồn như vậy, còn sợ tôi đây làm gì nữa?" Tiếng cười lạnh lùng của Diệp Thiên truyền đến từ trên chín tầng trời, nhưng động tác chém ngang trời của hắn lại không hề dừng lại chút nào.
"Bản tôn đã đánh giá thấp thực lực của cậu mày. Bản tôn rút lại lời nói vừa rồi, mày để kiếm lên, bỏ qua cho bản tôn đi!" Nỗi sợ hãi bủa vây lấy Thái cổ Ma thần, hắn ta hét lên.
"Hừ!" Diệp Thiên lạnh lùng nói: "Còn dám xưng bổn tôn trước mặt bản tôn à, ông không cần sống trên cõi đời này nữa!"
Khi anh nói xong, thanh kiếm khổng lồ đã tới gần trán của Thái cổ Ma thần.
"Tên oắt! Nếu mày không chém chết bản tôn, mày sẽ chết rất thảm đấy! Nhất định như vậy!"
Dứt lời, hắn ta thúc giục ma pháp, tiêu hao tu vi, bao phủ một tầng ma khí vừa dày vừa nặng xung quanh cơ thể hòng chặn nhát kiếm đó rồi chạy trốn. Nếu thành công có lẽ sau này còn có cơ hội vực dậy lần nữa, chứ nếu bị chém chết ở đây thì hoàn toàn xong đời rồi.
"Ầm ầm!"
sau khi Thái cổ Ma thần tiêu hao tu vi để làm tăng trưởng ma khí và tăng cường lớp phòng hộ của mình, lượng ma khí đang phóng lên trời của hắn ta xảy ra va chạm với sát khí của Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm, sinh ra phản ứng rất dữ dội và tiếng nổ đinh tai nhức óc, không những thế còn có tia điện to dày thoắt ẩn thoắt hiện nữa.
Trong quá trình hai loại hơi thở một đỏ một đen va chạm với nhau, tốc độ của Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm đã bị giảm xuống, chậm lại gấp mấy lần do bị ảnh hưởng.
"Trời đất ơi! Thảo nào tên ma đầu này khó đối phó như vậy, hắn ta mạnh thật sự luôn ấy!" Tiêu Dao Vương nhìn mà không nhịn được chắt lưỡi hít hà.
"Hahaha!" Thái cổ Ma thần cười khẩy: "Tên oắt kia, uy thế của nhát kiếm này của mày đã bị bản tôn phá rồi, mày chém không chết được bản tôn đâu!"
Dứt lời, hắn ta dừng việc tiêu hao tu vi lại, ma khí đang hừng hực phóng lên cao cũng yếu bớt. Dưới sự áp chế của sát khí nồng nặc, ma khí nháy mắt bị ép xuống, tốc độ Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm bị đè xuống cũng tăng nhanh.
Giây kế tiếp, sau nhát kiếm chém vào không trung, Thái cổ Ma thần thừa dịp uy thế của nó yếu bớt, đột nhiên nhảy ra khỏi phạm vi bị kiếm chém xuống và bỏ chạy.
"Muốn chạy à, không dễ vậy đâu!"
Diệp Thiên lập tức xoay thân kiếm, mạnh mẽ quét về phía Thái cổ Ma thần chạy đi. Chỉ trong thoáng chốc, một luồng kiếm khi hình cung càn quét ra ngoài như sóng trùng kích với tốc độ mấy triệu cây số trên giây.
Hai giây sau, Thái cổ Ma thần đã chạy xa được mấy triệu cây số, phần hông bị kiếm khí đánh trúng. Mặc cho ma khí của hắn ta nồng nặc đến thế nào, lớp phòng thủ được đề cao, kiên cố ra sao, hắn ta vẫn bị cắt ngang một cách thong thả bởi sự càn quét của kiếm khí phát ra từ chiêu thức Hủy vô biên.
"Phụt!"
Dòng máu đen như mực rải khắp trời cao.
"Chết tiệt!" Nhưng Thái cổ Ma thần vẫn chưa chết, hắn ta tức giận chửi rủa một tiếng rồi nhanh chóng nối vết thương lại.
Sức sống của Ma thần rất ngoan cường, sẽ không dễ dàng chết đi. Nhưng ngay lúc hắn ta dừng lại này, trong chớp mắt ấy, sau lưng truyền đến một tiếng quát to:
"Chém!"
Không ngờ là Diệp Thiên đã đuổi kịp và bổ một nhát kiếm xuống. Mặc dù nhát kiếm này không mạnh mẽ đầy uy lực như vừa rồi, nhưng Thái cổ Ma thần đã bị cắt ngang nửa người, không thi triển được lớp phòng hộ, dùng nhát kiếm này để chém là đủ rồi!
"Không ổn rồi!"
Tuy Thái cổ Ma thần không chết, mắt cũng vẫn còn hoạt động được nhưng thân thể đã bị chém làm hai nửa, không thể dựng được lớp phòng vệ. Cảm nhận được mối nguy hiểm chết chóc đến từ nhát kiếm đó, sắc mặt hắn ta chợt thay đổi.
"Xem ra phải vứt bỏ thân xác để bỏ chạy rồi!"
Suy nghĩ xong, hắn ta lập tức xuất khiếu nguyên thần, vứt bỏ thân xác và bỏ chạy mà không có chút do dự nào. Dù hoảng hốt là thế nhưng hắn ta vẫn không quên hung tợn bỏ lại một câu: "Tên oắt kia, sẽ có một ngày bản tôn trở lại, khiến cho mày chết không nơi chôn thân, mày chờ đấy cho bản tôn!"
"Uỳnh!"
Diệp Thiên chém xuống, bổ nửa thân xác của Thái cổ Ma thần ra, cẳt cơ thể còn chưa kịp khép lại của hắn ta thành hình chữ Điền, phân thành bốn nửa.
"Bổn tọa sẽ không cho ông cơ hội đó!" Diệp Thiên lạnh giọng nói, sau đó anh nhắm Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm ngay phương hướng Thái cổ Ma thần chạy trốn, buông tay ra, đánh một chưởng vào chuôi kiếm.
"Vù!"
Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm phát ra một tiếng rít xuyên thủng cả màn trời, bắn ra với tốc độ cả triệu cây số trên giây, gần như có thể sáng bằng tốc độ ánh sáng, để lại một dải màu đen trên bầu trời như vừa có máy bay bay qua.
Lúc này, Thái cổ Ma thần đã chạy ra ngoài mấy triệu cây số. Hắn ta vừa bay vừa đắc ý lẩm bẩm: "Tốc độ của một tiên tôn thông thường là mười tỷ rưỡi cây số trên một giờ, tốc độ của bản tôn là một tỷ tám trăm ngàn cây số trên một giờ, để xem mày đuổi theo kiểu gì, đừng hòng đuổi kịp bản tôn."
Nhưng đúng lúc này, không ngờ sau lưng lại truyền đến một tiếng vang như xé rách cả bầu trời.
"Chuyện gì vậy?" Hắn ta nhíu mày, quay đầu lại nhìn xem, lại thấy một chùm sáng đang lao về phía mình. Thái cổ Ma thần giật cả mình, vội vàng tránh đi.
"Nguy hiểm thật!"
Hắn ta đang mừng thầm thì lại có thêm một tiếng kêu xé gió nữa, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm đã quay đầu lại đâm về phía hắn ta.
"Con bà nó!" Thái cổ Ma thần không nhịn được chửi thề, lại vội vàng né tránh.
"Vù vù vù!"
Tuy nhiên, Thái cổ Ma thần né sang chỗ nào thì Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm lại phóng tới chỗ đó, hai bên cứ quần như giữa bầu trời như vậy.
"Mọi người nhìn kìa! Thái cổ Ma thần đấy sao?"
Phía dưới là một tòa thành trì suy tàn, không lâu trước đó, Thái cổ Ma thần và nhóm người Tiêu Dao Vương đã từ đoạn này mà đánh tới Bắc Cực, làm cho thành trì bị phá hủy cực kỳ nghiêm trọng, số người trong thành bị mất mạng lên đến mười tỷ. Khi lại thấy Thái cổ Ma thần xuất hiện giữa không trung, những người trong thành may mắn sống sót đều sợ chết khiếp.
"Mẹ nó, sao tên ma đầu kia quay trở lại rồi? Chạy mau!"
Hầu như ai nhìn thấy Thái cổ Ma thần cũng như chuột thấy mèo, co chân chạy tán loạn.
"Đừng sợ! Mọi người đừng sợ! Đây là thần hồn của Thái cổ Ma thần! Hình như hắn ta không còn thể xác nữa, đang bị một thanh kiếm đuổi theo đấy!" Có người can đảm quan sát và nhận ra có điều khác thường, mừng rỡ reo lên.
Nghe vậy, mọi người cẩn thận nhìn lại, tức khắc hào hứng cả lên.
Ôi! Hình như không còn thân xác thật kìa!
Nhưng không lâu sau, lại có một tiếng thét đầy hoảng sợ vang lên: "Mọi người nhìn kìa! Không phải Diệp Bắc Minh đấy sao?"
Người này vừa dứt lời thì những người khác cũng lục tục ngẩng đầu lên, thấy một bóng người đang bay trên không trung, và khuôn mặt của người này giống y đúc Diệp Bắc Minh trong Hải Bộ Văn Thư.
Sau khi đã chắc chắn người này chính là Diệp Bắc Minh, toàn bộ thành trì đều bùng nổ!
"Trời đất ơi! Pháp thân của Diệp Bắc Minh lớn quá, anh ta thăng cấp đến Thái Hư từ lúc nào vậy?"
"Trước đây không lâu có một vị tiên tôn bị chém chết, chẳng lẽ là do Diệp Bắc Minh làm, còn vị tiên tôn đó chính là Huyền Thành Tiên Tôn luôn đuổi giết anh ta sao?"
"Lẽ nào... thân xác của Thái cổ Ma thần cũng bị nó hủy diệt?"
"Người này mới vừa thành tiên tôn không lâu mà đúng không, sao lại có thực lực kinh khủng đến mức có thể phá hủy thân xác của Thái cổ Ma thần được?"
Rất nhiều câu hỏi và lời bàn tán xôn xao vang lên.
Mà lúc này giọng nói của Thái cổ Ma thần cũng truyền đến: "Diệp Bắc Minh, ta nhận thua được chưa? Có cần phải ép ta tới bước đường cùng thế không?"
Lời vừa dứt thì bầu không khí trong thành trì lại sôi trào lên lần nữa.
"Trời ơi! Tôi không nghe nhầm chứ? Thái cổ Ma thần thế mà lại nhận thua với Diệp Bắc Minh?"
"Xem ra thân xác của Thái cổ Ma thần bị Diệp Bắc Minh phá hủy thật rồi, quá lợi hại! Quả nhiên cởi chuông phải do người buộc chuông!"
"Được cứu rồi! Thiên Vực chúng ta được cứu rồi! Cuối cùng cũng có người có thể chiến thắng tên ma đầu này rồi!"
Cả thành trì được bao phủ bởi bầu không khí hân hoan vui mừng.
"Không được, tôi phải giết ông!" Giọng nói đầy lạnh lùng của Diệp Thiên vang lên.
Thái cổ Ma thần nghe vậy thì tức điên chửi ầm lên, cái gì nghe chướng tai thì chửi cái đó, hoàn toàn không có hình tượng của một vị Ma thần chút nào.
Thứ Diệp Thiên muốn chính là điều này, Thái cổ Ma thần càng hận anh càng kích thích oán khí mạnh hơn, dùng hắn ta làm kiếm linh có thể khiến cho sát khí của Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm càng nặng hơn.
Thế là hắn sử dụng kết giới tứ tượng, khẽ quát một tiếng: "Đi!"
Tứ linh tức khắc nhào tới chỗ Thái cổ Ma thần đang tráng né, nhanh chóng bắt lấy hai tay hai chân của Thái cổ Ma thần.
"Phập!"
Dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm đâm vào trong ngực của Thái cổ Ma thần.
"Á!"
Thái cổ Ma thần hét lên một tiếng đầy thảm thiết, nguyên thần dần dần bị Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm cắn nuốt.
"Diệp Bắc Minh! Mày thả bản tôn ra! Thả bản tôn ra! Rốt cuộc mày muốn làm gì! Mày muốn làm gì..."
Sau những tiếng gào thét của Thái cổ Ma thần, thần hồn của hắn ta đã hoàn toàn bị Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm hấp thu.
"Oa oa oa!"
Những người trong thành mừng như điên, vừa nhảy cẫng lên vừa hoan hô.
"Cuối cùng Thái cổ Ma thần cũng bị diệt trừ rồi!"
"Tốt quá! Giờ thì Thiên Vực có thể thái bình trở lại rồi!"
"Nhờ có Diệp Bắc Minh Tiên Tôn lợi hại cả!"
Lúc này, nhóm người Đóa Đóa, Đạo Huyền, Đạo Chân và Đạo Khôi cũng đã xuất hiện trong vùng trời phía trên thành trì. Nghe thấy tiếng hoan hô mừng khôn xiết của những người trong thành, bọn họ cũng vui lây.
"Cảm ơn Bắc Minh Tiên Tôn đã diệt trừ Ma thần, trừ hại cho dân!"
Trong thành, không biết là ai đã hét câu này lên và quỳ xuống lạy.
Chỉ trong thoáng chốc!
"Cảm ơn Bắc Minh Tiên Tôn đã diệt trừ Ma thần, trừ hại cho dân!"
"Cảm ơn Bắc Minh Tiên Tôn đã diệt trừ Ma thần, trừ hại cho dân!"
"Cảm ơn Bắc Minh Tiên Tôn đã diệt trừ Ma thần, trừ hại cho dân!"
Toàn bộ mấy chục tỷ dân trong thành trì đều quỳ xuống, tiếng gọi ầm ĩ vang lên khắp nơi! Ngay cả ba vị tiên tôn Đạo Huyền, Đạo Chân và Đạo Khôi cũng quỳ xuống giữa không trung mà lạy, hổ thẹn cúi đầu trước anh.
"Xin Bắc Minh Tiên Tôn trách phạt!"
Nhưng Diệp Thiên không để ý tới bọn họ, thấy Thực Hồn Huyết Ẩm Kiếm rung lên dữ dội, hắn lập tức xuất khiếu nguyên thần, nhảy vào trong kiếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.