"Giết nó! Giết nó! Giết nó!"
Các tiên vương đang quan sát cuộc chiến phía dưới đều nháo nhào cả lên, ai cũng hận Diệp Thiên đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn là kẻ đã thả Thái cổ Ma thần ra, làm hại Thiên Vực mất đi cảnh thái bình, nơi đâu cũng là cảnh lầm than.
Chợt nghe thấy mấy tiếng "Giết nó" liên hồi, Tiêu Dao Vương quay đầu lại nhìn, thấy Đạo Khôi muốn giết Diệp Thiên thì lập tức hét lên: "Đạo Khôi, đừng xúc động, còn sức thì lo mà qua đây đánh Ma thần đi, giết nó có ích lợi gì đâu, nó còn giá trị lợi dụng cho bổn vương đấy!"
Đạo Khôi Tiên Tôn đáp: "Không phải mục đích của ông là muốn lấy được thanh kiếm đó của cậu ta sao? Vậy tôi giết cậu ta, đưa thanh kiếm đó cho ông!"
Tiêu Dao Vương cẩn thận nghĩ lại, thấy cũng có lý. Thanh kiếm đó đã rơi vào trong tay ông ta thì Diệp Thiên cũng không còn giá trị lợi dụng nào nữa, ông ta còn có thể dùng nó để làm thịt Thái cổ Ma thần nữa ấy chứ.
Tiêu Dao Vương bổ sung một câu: "Vậy ông không được động vào những người khác, đặc biệt là cháu gái của tôi, công chúa Bình An!"
"Ông yên tâm, tôi tự biết chừng mực!" Trong lúc đáp lại, Đạo Khôi Tiên Tôn đã đến gần Diệp Thiên, bàn tay lao về phía cổ của Diệp Thiên, không kiềm chế được cơn tức giận mà mắng: "Tao phải bóp chết kẻ chuyên gây tai họa như mày, rửa hận cho hàng tỷ người đã chết dưới tay Thái cổ Ma thần!"
"Om sòm!"
Diệp Thiên vốn định bảo bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046607/chuong-942.html