Chương trước
Chương sau

"Không xong, có Tiên Tôn xông đến!"
Trong căn nhà gỗ của động phủ, Huyền Cực Tiên Tôn nghe tiếng cười đột nhiên truyền đến, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
Trong nháy mắt!
Phần phật, một đám người phi ra từ trong nhà gỗ, đứng trên không trung, quả nhiên trước cửa vào động phủ Viễn Vọng có một ông lão đang chắp tay đứng, nghênh ngang đi vào động phủ.
"Tại sao lão già đáng chết này lại có thể đuổi đến đây?" Cơ thể mềm mại của Đóa Đóa không khỏi run lên, cô và ba bị lão già đáng chết này truy sát lâu như vậy, cảm giác của cô đối với ông ta là vừa hận vừa sợ.
"Ông Huyền Cực, ba vẫn đang đánh vào Thái Hư, phải làm sao bây giờ?" Bảo Bảo lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, ba còn không đánh lại ông già này, bị ông già này truy sát khắp nơi, cho dù ba có đánh vào Thái Hư cộng thêm tất cả mọi người. Cũng không phải là đối thủ của ông ta!
Vì thế, nói cậu không lo lắng sợ hãi là giả.
"Nếu ông có thể đối phó thì lúc trước đã không dẫn cháu và Huân Nhi đi Thủy Lam tinh lừa Tiêu Dao Vương đến, có thể đến Tiêu Dao Vương cũng không thể diệt trừ ông ta." Huyền Cực Tiên Tôn cười khổ.
Ông ta ngửa đầu ra sau rồi thở dài một tiếng: "Xem ra là ông trời muốn diệt Diệp Bắc Minh rồi!"
Đến Huyền Cực Tiên cũng bi quan như thế, sắc mặt của mọi người đều đông cứng lại!
"Sư tôn, rõ ràng thái hoàng thúc còn lợi hại hơn ông ta, sao không giết ông ta lại còn bị mất tích, để ông ta tìm đến đây?" Huân Nhi vò đầu không rõ.
"Chắc là bị ba vị tiên tôn khác ngăn cản." Đóa Đóa nói.
"Sai rồi." Huyền Thành Tiên Tôn đến gần, cười âm hiểm: "Ông ta bị Thái cổ Ma Thần do Diệp Bắc Minh thả ra kéo lại, bây giờ đang kết đồng minh với ba vị tiên tôn Đạo Huyền, Đạo Chân và Đạo Khôi để đối phó với Thái cổ Ma Thần."
Lời vừa nói ra, trong đầu Huyền Cực Tiên Tôn xuất hiện suy nghĩ muốn bóp chết Diệp Thiên.
"Nghiệp chướng, Diệp Bắc Minh thực sự là nghiệp chướng!"
Huyền Cực Tiên Tôn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Trốn trong này không đi đâu cả, chờ chúng ta dẫn Tiêu Dao Vương đến cứu cậu không tốt hơn à? Cậu lại cố tình chạy ra, thả một con Thái cổ Ma Thần ra, thực sự là khốn nạn, lão phu, Huân Nhi và Bảo Bảo đi một chuyến tay không đến Thủy Lam tinh rồi!"
Ông ta vốn tưởng rằng mời Tiêu Dao Vương đến, là có thể cứu Diệp Thiên một mạng. Không ngờ là không những không cứu được, còn có khả năng ném cả mạng già của Tiêu Dao Vương vào.
Trong nháy mắt, ông ta chỉ cảm thấy, Diệp Thiên chính là vua hố đồng đội.
"Ông Huyền Cực, cũng không thể trách ba, ngài không nói muốn mời thái hoàng thúc của Huân Nhi đến, nếu như nói sớm, ba cũng sẽ không mạo hiểm như vậy." Đóa Đóa bĩu môi giải oan cho ba.
"Đúng đấy ông Huyền Cực, ông xác thực là không nói với ba. Ông cũng đừng oán giận ba nữa, mau nghĩ cách đi." Bảo Bảo cũng nói.
"Hừ!"
Huyền Cực Tiên Tôn thở phì phò nói: "Diệp Bắc Minh, chính là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, dù lão phu có nói, thì cậu ta cũng có thể vì tăng cao tu vi mà thả Thái cổ Ma Thần ra, chỉ cần cậu ta không chết thì sẽ mặc kệ Thái cổ Ma Thần sẽ hại chết bao nhiêu người, ở Tử Vinh tinh, cậu ta đã làm không ít loại việc thiệt người lợi mình này!"
"Ông Huyền Cực, ba cháu không đến nỗi xấu như ông nói?" Đóa Đóa không tán thành cách nói của Huyền Cực Tiên Tôn.
"Ba cháu còn xấu xa hơn nhiều, không tin thì cháu hỏi Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên xem, hai người họ rõ ràng nhất!" Ria mép của Huyền Cực Tiên Tôn tức đến dựng lên.
Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi, đều nhìn về phía Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên.
"Khụ khụ!"
Hai người giơ nắm đấm lên ho khan, giả bộ cái gì tôi cũng không nghe, cái gì tôi cũng không biết.
"Ha ha ha!"
Huyền Thành Tiên Tôn cười nói: "Vị lão đạo hữu này nói rất hợp ý lão phu, Diệp Bắc Minh quá hung ác, lão phu không biết tại sao Thiên Thần giáo của tôi lại đắc tội với hắn, hắn giết mấy chục triệu đệ tử của Thiên Thần giáo, không tha cho một người nào."
"Phải có thù oán lớn như nào, mới có hành động phát điên như thế?"
Ông ta không hiểu.
Chỉ cảm thấy Diệp Thiên chính là ma quỷ tội ác tày trời!
Còn đáng giết hơn so với Thái cổ Ma Thần!
Chỉ có Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên biết, không phải vì thù hận, mà là vì diệt khẩu, đề phòng tin tức bị lộ ra, truyền đến thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ.
Người không vì mình trời tru đất diệt, không đóng thiên lộ và cửa truyền tin, biến Thánh Vực thành hành tinh không người đã xem như là có lòng nhân từ rồi.
"Đúng đấy, quá điên rồ, thực sự khiến người khác giận sôi!" Huyền Cực Tiên Tôn ghét cay ghét đắng.
Sau đó, ông ta cười khanh khách nhìn về phía Huyền Thành Tiên Tôn: "Đạo hữu, quan điểm của tôi và ông nhất trí, chỉ hận gặp nhau quá muộn, nếu không chúng ta cùng nhau liệt kê ra một hàng tội trạng của Diệp Bắc Minh?"
"Đương nhiên có thể."
Huyền Thành Tiên Tôn buông tay nói: "Có điều không phải là bây giờ, chờ sau khi tôi giết Diệp Bắc Minh, sẽ cố gắng liệt kê tất cả tội trạng của Diệp Bắc Minh với đạo hữu."
"Hừ!" Huyền Cực Tiên Tôn nói: "Trước khi xử lý phạm nhân, thì cũng phải trình bày tội trạng, sau đó chiêu cáo thiên hạ, rồi mới tiến hành xử lý, nào có đạo lý xử lý trước rồi mới trình bày tội trạng."
"Vì lẽ đó, chúng ta vẫn nên liệt kê tất cả tội trạng của Diệp Bắc Minh trước."
Lần này vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều có một suy nghĩ, đây không phải là đang kéo dài thời gian, cho Diệp Thiên tranh thủ tìm hiểu đại đạo sao?
"Hắn đang ở đâu?" Huyền Thành Tiên Tôn nhìn một vòng, không thấy Diệp Thiên đâu, không khỏi hỏi.
Huyền Cực Tiên Tôn tức giận nói: "Cậu ta, nghe được giọng nói của ông, biết ông đã tìm tới cửa, chặn trước cửa động phủ. Không có chỗ trốn, nên sợ đến mức không dám ra ngoài."
"Ha ha ha!"
Huyền Thành Tiên Tôn nghe vậy, không nhịn được cười to.
"Tôi còn tưởng rằng hắn không sợ trời không sợ đất, không nghĩ tới, hắn cũng là người nhát gan như quỷ!"
Sau khi đắc ý xong, ông ta nói: "Vậy được, trước hết tôi và đạo hữu sẽ liệt kê ra tội trạng của Diệp Bắc Minh, sau đó tôi làm thịt hắn cũng không muộn, như vậy sẽ càng hả giận hơn."
Huyền Cực Tiên Tôn nghe vậy, cười gật đầu liên tục nói được, ông ta và Huyền Thành Tiên Tôn ông một câu tôi một câu, một cái lại một cái tội trạng của Diệp Thiên được nêu ra.
Giết người phóng hỏa!
Cướp đốt giết hiếp!
Tàn sát Thương Sinh!
Khiến thiên hạ loạn lạc...
Bỏ ra vài giờ, ròng rã hơn trăm tội trạng!
"Quên đi, không muốn liệt kê nữa, một trăm linh tám tội trạng này, đã đủ để giết hắn một trăm linh tám lần." Có lẽ Huyền Thành Tiên Tôn đã cạn lời, phất tay áo một cái rồi nói.
"Đừng, đạo hữu." Huyền Cực Tiên Tôn quét mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn chưa thấy xuất hiện thiên tượng khi Diệp Thiên vào Thái Hư, nên vội vàng khuyên nhủ: "Chúng ta tiếp tục liệt kê, một trăm linh tám đã là gì, ít nhất phải liệt kê ba trăm sáu mươi tội trạng của cậu ta."
"Không liệt kê nữa." Huyền Thành Tiên Tôn không nhịn được nói: "Một trăm linh tám tội trạng, đầu chó của Diệp Bắc Minh cũng không đủ để chém, liệt kê ba trăm sáu mươi tội, cũng chỉ có thể chém một cái đầu chó của hắn, liệt kê nhiều hơn thì có ích lợi gì?"
"Vì thế ông cũng đừng khuyên tôi nữa, nếu ông còn tiếp tục khuyên thì tôi sẽ cho rằng ông đang tranh thủ cơ hội chạy trốn cho Diệp Bắc Minh, vậy thì đừng trách tôi không nể tình."
Huyền Cực Tiên Tôn nghẹn lời, sắc mặt nghiêm túc lại.
"Diệp Bắc Minh à Diệp Bắc Minh, chuyện lão phu có thể làm vì cậu, cũng chỉ có thế thôi, tất cả mặc cho số phận sắp đặt vậy!"
Ông ta thở dài trong lòng.
"Diệp Bắc Minh, cút ra đây cho lão phu!" Huyền Thành Tiên Tôn lấy hơi hét về phía nhà gỗ.
Hét vài tiếng, cũng không thấy Diệp Thiên ra, ông ta lập tức nổi giận: "Chủ động cút ra đây để nhận cái chết, tôi sẽ cho cậu chết thoải mái một chút, nếu không tôi sẽ ra tay"
Dĩ nhiên là không được đáp lại, Diệp Thiên vẫn không ra.
"Mẹ kiếp!"
Hàm răng Huyền Thành Tiên Tôn cắn chặt, bực tức nói: "Cho rằng trốn đi không lên tiếng thì có thể thoát chết được à? Cậu sai rồi, động phủ lớn như vậy, cho dù cậu trốn ở đâu, lão phu cũng sẽ bắt được cậu!"
Dứt lời, ông ta đánh một quyền về phía nhà gỗ.
Ầm!
Nhà gỗ bị đánh trúng, nổ tan.
Nhà gỗ đã hủy, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu.
"Người đâu?" Huyền Thành Tiên Tôn giận dữ hỏi mọi người.
Không một ai lên tiếng.
"Ha ha."
Huyền Cực Tiên Tôn đột nhiên cười cợt, nói: "Đạo hữu, Diệp Bắc Minh không ở đây, trước khi ông đến, cậu ta đã rời khỏi đây."
"Nói láo!"
Huyền thành tiên tôn quát: "Con trai con gái và thú cưỡi của hắn vẫn ở đây. Sao hắn có thể mặc kệ họ mà trốn?"
"Lão phu không tin, cho dù phải đào nghìn mét đất thì lão phu cũng phải tìm ra hắn!"
Dứt lời, hai tay ông ta hất từ dưới lên, nhẹ nhàng như nhấc một cái bàn bình thường.
Khoảnh khắc đó, một luồng tiên pháp khủng bố, hất một miếng đất lớn lên, bụi bặm đầy trời, nhấn chìm nhóm người Huyền Cực Tiên Tôn vào trong đó.
Rất nhanh, mặt đất đã bị nhấc lên mấy nghìn mét tạo thành một hố sâu, quét mắt nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta tiếp tục hất.
Không lâu sau, tất cả mặt đất của động phủ đều đã bị ông ta hất lên.
"Diệp Bắc Minh! Cậu ra đây cho lão phu! Ra đây!"
Ông ta vừa hét vừa đánh từng quyền về phía đỉnh núi, phá hủy từng ngọn núi cao mấy nghìn mét.
"Không được!"
Nhìn từng ngọn núi bị đập nát, sắp tai vạ đến đỉnh núi Diệp Thiên đang ở, sắc mặt Triệu Thương Thiên đột nhiên biến đổi, hét: "Mau cùng tôi tiến lên ngăn cản ông ta lại!"
Dứt lời, anh ta đánh về phía Huyền Thành Tiên Tôn.
Dương Đỉnh Thiên và mấy Tiên Vương cùng lao lên.
"Ha ha!"
Huyền Thành Tiên Tôn cười nói: "Các người kích động như thế, xem ra Diệp Bắc Minh đang ở trong những ngọn núi này."
Nói đến đây, ông ta đột nhiên xoay người, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lẽo: "Các người đã muốn tìm chết, lão phu sẽ giết hết các người trước, xem Diệp Bắc Minh đi ra hay là tiếp tục làm rùa rút đầu!"
Dứt lời, ông ta hiện ra pháp thân, đánh một chưởng về hướng phía đám người.
Rầm rầm rầm!
Mọi người cùng ra tay, một lại một năng lượng va mạnh vào chưởng ảnh, nhưng chỉ khiến chưởng ảnh chậm lại một chút, căn bản là không thể đánh tan được nó.
Một nhóm Tiên Vương, trước mặt Tiên Tôn lại như giun dế ở đấu với voi, căn bản là không thể cản được.
Thấy thế, Đóa Đóa vội vàng điều khiển thú Kim Lân mắt xanh phóng về phía chưởng ảnh.
Lúc cô sắp va vào chưởng ảnh thì hào quang hiện ra, chưởng ảnh biến mất trong nháy mắt.
"Đáng chết!"
Huyền Thành Tiên Tôn hận Đóa Đóa đến nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải Đóa Đóa có thể chất thất khiếu linh lung tâm, ông ta đã sớm giết chết Diệp Thiên rồi..
Không thể làm gì cô, ông ta chỉ có thể vòng qua cô kéo dãn khoảng cách đánh về phía nhóm người Triệu Thương Thiên.
Rầm rầm!
Song chưởng của ông ta cùng xuất hiện, tùy tiện đánh vào hai Tiên vương, hai Tiên vương lập tức bị đập thành hai vũng máu.
Sau đó, ông ta vươn hai tay ra, bởi vì pháp thân của ông ta lớn nên bàn tay cũng lớn, lập tức có vài Tiên vương bị ông ta hút vào lòng bàn tay rồi bóp nát.
Tiếp theo, hai tay ông ta vỗ vài cái, có mấy Tiên vương bị đập nát trong lòng bàn tay giống như đập muỗi vậy.
Cực kỳ hung ác!
Đóa Đóa muốn ngăn cản, nhưng không cản được, dưới tình thế khẩn cấp, cô chỉ có thể đưa Bảo Bảo, Huân Nhi, chị dâu và ông Huyền Cực vào trong hào quang.
"Mau vào đây!"
Đóa Đóa hét to.
"Một đám giun dế chết tiệt, đừng hòng chạy thoát!"
Tốc độ của ông ta cực nhanh, thấy ai chạy về phía Đóa Đóa thì sẽ bóp nát, Đóa Đóa đi về phía ai, ông ta cũng nhanh chóng bóp chết trước.
"Ha ha ha! Tất cả đều phải chết! Tất cả đều phải chết!"
Huyền Thành Tiên Tôn giết đến đỏ mắt, nở nụ cười lạnh, giống như một tên bệnh nhân tâm thần chạy từ bệnh viện tâm thần ra, vừa giết vừa cười lạnh, đến thú Lân bay thổi lửa cũng không tha, lập tức xé nát!
Mắt Huyền Cực Tiên Tôn đỏ đến có thể chảy ra máu, ông ta hét to: "Diệp Bắc Minh, nếu như cậu vẫn chưa chịu ra, thì thuộc hạ của cậu sẽ phải chết sạch. Đến khi không còn ai ngăn ông ta giết cậu, thì cậu cũng phải chết!"
"Hu hu! Ba! Ba nhanh lên đi! Thú Lân bay thổi lửa, ông Từ, ông Hứa, chị Tịch Nhan đều đã bị giết rồi, nếu ba vẫn chưa ra, chú Dương và chú Triệu cũng sẽ gặp nạn. . ."
Đóa Đóa hoảng sợ gào khóc.
Cô rất muốn cứu mọi người, nhưng tốc độ của lão già chết tiệt này quá nhanh, chỉ cần có người đến gần hào quang bảo hộ của cô, thì đều bị giết, cô cũng không có cách nào.
Rất nhanh, dưới sự giết chóc của Huyền Thành Tiên Tôn, ngoại trừ Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi, Huyền Cực Tiên Tôn và thú Kim Lân mắt xanh may mắn thoát khỏi, những người còn lại, bao gồm Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên đều bị giết!
Trên mặt đất đều là chân tay đứt gãy, giống như lò sát sinh, mùi máu gay mũi bao phủ toàn bộ động phủ không thể tiêu tan, nhìn thấy mà giật mình!
"Tên chó chết, nếu thái hoàng thúc trở về, thì nhất định sẽ giết ông!" Huân Nhi hồng mắt quát.
"Ha ha ha!"
Huyền Thành Tiên Tôn cười như điên nói: "Đã nửa tháng, ông ta vẫn chưa về, nói không chừng đã chết trên tay Thái cổ Ma Thần rồi, nếu không chết, cũng đánh không lại Thái cổ Ma Thần, chờ ngày bọn họ giết chết Thái cổ Ma Thần, cũng không biết lão phu đã chạy đến tinh cầu nào rồi, họ đi đâu để tìm lão phu đây?"
"Lại nói, chờ lão phu giết chết Diệp Bắc Minh, lấy Định Thiên Châu của cậu ta để tu luyện, nói không chừng đến lúc đó họ cũng không phải là đối thủ của lão phu."
"Ha ha ha!"
Ông ta cười cực kỳ đắc ý, sau đó vừa cười lớn, vừa tấn công về phía mấy đỉnh núi còn lại trong động phủ.
Rầm rầm rầm!
Lại có thêm ba ngọn núi bị đánh nổ.
Chỉ lát nữa là sẽ đánh về phía ngọn núi Diệp Thiên đang ở, thú Kim Lân mắt xanh gào thét, ngăn trước đỉnh núi, mượn hào quang của Đóa Đóa để ngăn cản quyền ảnh.
Thấy thế, Huyền Thành Tiên Tôn nở nụ cười: "Lo lắng lão phu tấn công ngọn núi này như vậy thì chắc chắn Diệp Bắc Minh đang ở đây."
Dứt lời, cơ thể của ông ta bỗng đi nửa vòng tròn trên không trung, chạy ra phía sau thú Kim Lân mắt xanh, đột nhiên đánh một quyền về phía ngọn núi kia.
"Không được!"
Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi, đều gào đến tan nát cõi lòng.
Huyền Cực Tiên Tôn nhắm hai mắt lại.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Không phải đỉnh núi bị đánh nổ!
Mà hình như có thứ gì đó nổ tung trong núi, trong nháy mắt đỉnh núi hiện lên thần quang chín màu, bay thẳng về phía chân trời, khi thần quang chiếu xuống, dường như quyền ảnh đã bị đâm thủng, biến mất trong nháy mắt.
"Đây. . ."
Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi, kinh ngạc đến ngây người!
Lông mày của Huyền Thành Tiên Tôn đột nhiên nhíu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc trong nháy mắt.
"Hừ!"
Vì Huyền Cực Tiên Tôn nhắm hai mắt nên không nhìn thấy tình cảnh trước mắt, không khỏi thở dài: "Diệp Bắc Minh à diệp Bắc Minh, cậu vẫn không thể về Tử Vi tinh được, đời sau đừng cố chấp như thế nữa."
Nhưng không ngờ khi ông ta vừa dứt lời, một giọng nói cổ xưa thần bí vang lên từ trên chín tầng trời.
"Người giác ngộ đạo, cả đời tự mình biết."
Nghe vậy, Huyền Cực Tiên Tôn đột nhiên mở mắt. Khi ông ta thấy thần quang chín màu xông lên từ phía chân trời thì bắt đầu cười lớn như điên dại.
"Quá tốt rồi! Cuối cùng thì thằng nhóc Diệp Bắc Minh này cũng hiểu được thiên đạo, tiến vào Thái Hư! Ha ha ha!"
Ông ta là người từng trải, đương nhiên biết loại thiên tượng này, là thiên tượng khi tiến vào Thái Hư!
"Hu hu hu!"
Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi, nghe Huyền Cực Tiên Tôn nói thì đều kích động đến phát khóc.
"Ông Huyền Cực, sao giọng nói của ba lại thay đổi?" Đóa Đóa vui mừng lau nước mắt hỏi.
Huyền Cực Tiên Tôn cười ha ha nói: "Đấy không phải giọng nói của ba cháu, mà là giọng nói của thiên đạo. Sau khi mỗi tu sĩ hiểu được thiên đạo, tiến vào Thái Hư, thiên đạo đều sẽ phát ra giọng nói này vì chúc mừng người ngộ đạo thành công, năm đó lão phu tiến vào Thái Hư cũng có giọng nói này."
"Vậy tại sao tôi lại không có?"Huyền Thành Tiên Tôn nhíu mày hỏi.
"Hừ." Huyền Cực Tiên Tôn nói: "Ông không tu tiên đạo chính tông, chỉ là một tiên tôn giả nên thiên đạo không muốn chúc mừng ông."
Huyền Thành Tiên Tôn: "..."
Mẹ nó, có thể đừng kích thích tôi hay không?
Trong lúc này, một vật giống hình chiếc chìa khoá bình thường tỏa ra thần quang chín màu. Bay từ trên trời xuống, trực tiếp rơi xuống đỉnh núi tỏa ra thần quang chín tầng.
"Ông Huyền Cực, đó là cái gì?" Bảo Bảo hỏi.
"Đây là chìa khóa thiên đạo ban tặng để người tiến vào Thái Hư mở gông xiềng trên người ra, chờ chìa khóa hạ xuống, ba cháu mới thực sự là tiên tôn cảnh giới Thái Hư!" Huyền Cực Tiên Tôn đáp.
Huyền Thành Tiên Tôn đột nhiên ra tay, đánh một quyền vào chiếc chìa khóa đang bay từ trên trời xuống.
"Tên ngu ngốc, sao ông có thể đánh nổ đồ thiên đạo ban tặng được? Đừng nói là ông, dù là Thái Ất Kim Tiên cũng đừng nghĩ có thể đánh nổ chiếc chìa khóa này. Ngay cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không được, bởi vì không có bất kỳ người nào có thể đánh bại thiên đạo!" Huyền Cực Tiên Tôn không nhịn được nhổ nước bọt.
Đúng như dự đoán, không đợi quyền ảnh đến gần chìa khóa, thì đã bị thần quang chín tầng của chìa khóa tỏa đánh thành không khí.
Một giây sau!
Ầm!
Chìa khóa đập vào trong núi.
Tiếp theo!
Trên không trung, dường như có tiếng âm nhạc vang lên, trang nghiêm mà nghiêm túc, vui mừng và an lành.
Sau đó, họ lập tức nhìn thấy một bóng người tỏa ra thần quang chín màu, chậm rãi đi từ trong ngọn núi lớn ra.
"Là ba!"
Đóa Đóa, Bảo Bảo và Huân Nhi, nhìn thấy ba đi ra, đều vui sướng hét lên.
"Ba, nhóm người chú Dương, chú Triệu, chị Tịch Nhan và thú Lân bay thổi lửa đều chết rồi, hu hu. . ." Đóa Đóa đau khổ khóc.
"Đóa Đóa đừng khóc." Diệp Thiên an ủi: "Ba đã vào Thái Hư, họ chết chưa lâu, ba có thể giúp họ sống lại."
Dứt lời, hắn bấm một pháp quyết, khóe miệng mấp máy mấy lần, sau đó thúc giục tiên pháp.
Chỉ một lát, trong không trung đột nhiên xuất hiện cờ gọi hồn, mỗi một mặt của cờ gọi hồn, đều viết tên những người đã chết trong động phủ.
Sau khi cờ chiêu hồn xuất hiện, cùng với tiên pháp của Diệp Thiên, chỉ thấy máu tươi và chân tay bị cụt rải rác khắp nơi trên mặt đất, lần lượt từng bóng người, giống như măng tre mọc từ đất, từ chân cho đến đầu, một vài khuôn mặt quen thuộc, hiện lên trước mắt mọi người.
"Đây... Đây... Chuyện này..."
Huyền Thành Tiên Tôn kinh ngạc đến ngây người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và khó tin.
Hắn... Còn có thể hồi sinh người bị bóp chết thành vũng máu?
Trời ơi! Quá kinh khủng!
"Ha ha ha!"
Lúc này, từng tiếng cười như điên vang lên.
p Thái Hư, Địa Tiên chi tôn được gọi là Tiên Tôn, pháp thông âm dương, thần đạt cửu thiên, nhưng ý nghĩa thật sự thì là người chết sống lại, mọc lại thân thể, tụ thần hồn.
Đương nhiên, những người được giới hạn là những người chết ngoài ý muốn, hơn nữa cũng không thể để quá lâu, nếu như để quá lâu thì máu huyết đã khô cạn. Thần hồn tan hết, cho dù là Thái Ất Kim Tiên, cũng không thể cứu sống nổi.
Nếu như là người Địa Cầu chết già chết lão thì thứ này cũng không phục sinh được, cho dù có phục sinh lại thì vẫn sẽ chết như người thường, không thể trường sinh bất lão.
Nếu chưa đến tuổi chết mà chết ngoài ý muốn, thần hồn không bị tổn hại thì thứ này có thể phục sinh, cho dù đã chết rất nhiều năm rồi. Chỉ cần tuổi thọ trên Sinh Tử Bộ vẫn còn thì đều có thể phục sinh.
Tu sĩ thì khác, nhập Chân Tiên rồi thì sẽ tồn tại với trời đất, dù có bị xóa tên ở trên Sinh Tử Bộ, hoặc chết bao lâu mà thần hồn vẫn còn, tro cốt còn thì đều có thể phục sinh, nếu thần hồn bị đánh tan mà tro cốt đầy đủ, trong thời gian ngắn, thần hồn chưa bị biến mất thì có thể ngưng tụ lại mà phục sinh, nếu như thời gian đã trôi qua quá lâu thì không còn cách nào để cứu sống.
Đương nhiên, cũng không phải vị Tiên Tôn nào cũng có thủ đoạn này, chỉ có Tiên Tôn tinh thông y thuật thì mới làm được, mà Tiên Tôn như vậy không có nhiều, Huyền Cực Tiên Tôn năm đó là một người như thế.
Năm đó, Diệp Thiên còn học y đạo với ông ta, nhưng lại không học vào y đạo mà chỉ học các môn pháp ty luyện cùng các loại công pháp thần thông và kỹ năng chiến đấu.
"Gừ gừ!"
Liệt Diệm Phi Lân Thú vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, sau khi chạy vài vòng xung quanh Đóa Đóa thì biến thành một con chó xù lớn, nhào vào trong ngực Đóa Đóa.
"Tốt quá rồi Liệt Diệm Phi Lân Thú, khi nãy tao còn khóc vì bị mất mày." Đóa Đóa vui vẻ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó, nói.
Liệt Diệm Phi Lân Thú cũng rất vui vẻ, cọ cọ đầu vào bàn tay của Đóa Đóa.
"Đóa Đóa, cho chị ôm nó một cái nào." Huân Nhi cười vươn tay.
Vừa rồi cô ấy cũng khóc vì Liệt Diệm Phi Lân Thú chết, lúc chạy về Thủy Lam Tinh lừa hoàng thúc tới may mà có Liệt Diệm Phi Lân Thú, nếu như nó không có vận tốc nhanh thì lúc này còn chưa tới Thủy Lam Tinh, vậy thì sẽ không về kịp trước khi ba sử dụng độn phù, như vậy sẽ có rất nhiều chuyện rắc rối khác xảy ra.
Cho nên không thể không kể công lao của Liệt Diệm Phi Lân Thú. Tưởng nó chết rồi nên cô ấy khổ sở, nó sống lại, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, mọi người gặp may mắn, tất cả mọi người đều vui vẻ.
"Chúc mừng tôn thượng đã trở thành Thái Hư Tiên Tôn, tu thành chính quả!"
Lúc này, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên liếc nhau, quỳ xuống lạy Diệp Thiên.
"Chúc mừng tôn thượng đã trở thành Thái Hư Tiên Tôn, tu thành chính quả!"
Đám Tiên Vương mượn xác sống lại cũng đều cung kính quỳ xuống lạy.
Nhập Thái Hư là tâm nguyện cả đời của vô số tu sĩ, bởi vì Thái Hư, là cảnh giới cao nhất khi tu hành Địa Tiên, chỉ có vào Thái Hư thì mới có thể đứng ở trên đỉnh vũ trụ, nhìn xuống chúng sinh thiên hạ như sâu kiến, cũng chỉ có vào Thái Hư thì mới có cơ hội chạm đến đạo Thiên Tiên.
Một khi vào đạo Thiên Tiên, đạt được danh hiệu Thái Ất Kim Tiên, lấy được một chức vị ở Thiên Đình sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay, như là Thái Bạch Kim Tinh, Tứ Đại Thiên Vương, hay là Lý Thiên Vương vân vân, trước đây đều là Thái Ất Kim Tiên, về phần chức vị cao thấp, thì nhìn tư lịch, tư lịch cạn thì đương nhiên sẽ không đảm đương nổi một chức quan lớn như thế.
Còn nếu không ham chức vị thì làm một Tán Tiên, cũng rất ung dung tự tại.
Cho nên, ở các tinh hà khác nhau trong vũ trụ, khi có tu sĩ nhập Thái Hư đều sẽ dẫn đến vô số tu sĩ tiến đến chúc mừng, sẵn tiện dính ít tiên khí. Có nhiều người còn tổ chức buổi lễ Tiên Tôn long trọng. Năm đó khi Diệp Thiên nhập Thái Hư cũng có làm một buổi lễ Tiên Tôn long trọng, được mọi người cúng bái chiêm ngưỡng.
"Mời mọi người đứng lên hết đi, đây là lần thứ hai bản tọa nhập Thái Hư, chúc mừng hay không chúc mừng gì cũng không quan trọng." Diệp Thiên giơ tay lên một cái, nói giọng lạnh nhạt.
Nếu như đây là lần thứ nhất nhập Thái Hư thì hẳn sẽ vui vẻ đến mức không chịu nổi, như lần đầu tiên vào động phòng, tâm trạng sẽ là khó nói lên lời, nhưng đây là lần thứ hai nhập Thái Hư, Diệp Thiên cũng không quá mức vui vẻ trước chuyện này, chỉ trừ khi biến thành Thái Ất Kim Tiên, khi ấy hẳn anh mới có thể vui vẻ lên.
"Vâng! Thưa tôn thượng!"
Đám người đứng dậy, lui sang một bên. Bọn họ biết, sắp đến sẽ là lúc Diệp Thiên tìm lão già chết tiệt kia tính sổ.
Quả nhiên, chỉ thấy ánh mắt của Diệp Thiên chợt rơi xuống trên người Huyền Thành Tiên Tôn, bên trong đôi mắt sáng rõ như sao là vẻ lạnh lùng như đang nhìn con sâu cái kiến.
"Thế nào, không nói nữa à? Hay là, không dám nói?"
Khi nãy mặc dù anh đang lĩnh hội đại đạo, nhưng vẫn nắm rõ như lòng bàn tay tất cả những chuyện xảy ra ở bên ngoài. Rõ ràng khi ấy Huyền Thành Tiên Tôn nói rất thẳng thắn, mạnh mẽ, bày ra cho anh hơn một trăm tội danh, muốn chém đầu chó của anh gì đó.
"Hừ!" Huyền Thành Tiên Tôn hừ lạnh nói: "Cậu chẳng qua chỉ là mới nhập Thái Hư, cũng chỉ là nhập môn sơ kỳ Thái Hư. Dù lão phu cũng là nhập môn sơ kỳ Thái Hư, nhưng đã quen với Thái Hư, mà cậu thì không quen, nếu đánh thật thì cậu cũng chưa hẳn đã là đối thủ của lão phu."
"Ha ha."Diệp Thiên ngượng ngùng cười một tiếng: "Bản tọa là Tiên Tôn thật, ông là Tiên Tôn giả, lấy đâu ra dũng khí mà dám nói bản tọa chưa hẳn là đối thủ của ông thế?"
Dứt lời, Diệp Thiên sử dụng chân quyết lôi pháp, cong ngón tay búng một cái, một tia sét to lớn hiện ra như là một con rồng lớn mạnh mẽ qua sông. Bay thẳng về hướng Huyền Thành Tiên Tôn.
Chỉ trong một thoáng, trong động toàn là sấm sét, khắp nơi đều có sấm sét đang lóe lên, cho dù là Tiên Vương như Triệu Thương Thiên vẫn cảm thấy toàn thân tê dại, có cảm giác như bị điện giật.
"Chỉ với cái này thôi mà cũng đòi hù dọa ta!"
Huyền Thành Tiên Tôn khinh thường hừ lạnh, cũng sử dụng lôi pháp, đánh ra một chưởng thật mạnh, một luồng sấm sét mạnh hơn của Diệp Thiên gấp mười lần, đón lấy luồng sét đang lao tới của Diệp Thiên.
Ầm!
Hai tia chớp va vào nhau trong không trung, nổ ra một đống ánh lửa chướng mắt.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy. Tia sấm sét của Huyền Thành Tiên Tôn bị xé đôi ra, chỉ trong chớp mắt, tia sét Diệp Thiên bắn ra đã xé nát tia của Huyền Thành Tiên Tôn, sau đó đập vào trên người ông ấy.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ vang lên, Huyền Thành Tiên Tôn bị điện giật đến mức toàn thân phát run, khói xanh bốc lên cuồn cuộn, mái tóc trắng mềm mại thẳng tắp cũng bị điện giật thành tóc xoăn, giống như là bị sét đánh nổ đầu vậy.
"Lôi pháp mạnh mẽ quá!"
Dùng sức mạnh đẩy dòng điện đang chạy trong người ra xong, Huyền Thành Tiên Tôn không ngừng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên ông ta bị giật điện cho thê thảm như vậy sau khi trở thành Tiên Tôn.
"Ha ha!"
Bọn người Dương Đỉnh Thiên nhìn dáng vẻ bị điện giật vô cùng khổ sở của Huyền Thành Tiên Tôn thì cũng không nhịn được mà phá lên cười.
"Hiện tại mới biết mạnh mẽ thì cũng đã quá muộn, ngày chết của ông đã đến rồi ông già chết tiết!" Triệu Thương Thiên trông có vẻ hả hê nói.
"Hừ!"
Huyền Thành Tiên Tôn hừ lạnh nói: "Một cái lôi pháp chưa đủ để nói lên được chuyện gì, hươu chết nhưng vào tay ai còn chưa chắc!"
Dứt lời, ông ta nhảy lên một cái, lao đi theo một đường vòng cung, đấm một đấm thật mạnh về phía Diệp Thiên.
Chỉ thấy nắm đấm của ông ta trông như thể sao băng, hiện ra ánh lửa trong không trung. Bóng của ông ta xẹt qua, trong không trung hiện ra tia sáng chói lòa, làm tất cả mọi người phải nheo mắt, nắm đấm tạo ra tiếng gió ầm ầm trong không khí, đinh tai nhức óc.
Thấy thế, Diệp Thiên đứng cách đó ba mươi ba nghìn mét cũng thi triển phép thuật. Anh vừa sử dụng thần niệm, kết giới Tứ Tượng đã hiện ra, vây tất cả mọi người ở bên dưới vào trong kết giới.
"Đã đến lúc tính sổ với ông rồi!"
Dứt lời, Diệp Thiên bỗng siết lại nắm đấm, dùng toàn lực đón lấy nắm đấm đang lao tới của Huyền Thành Tiên Tôn.
Một giây sau!
Hai nắm đấm không chênh lệch nhau mấy, va vào nhau trong không trung.
Ầm!
Như hai tinh cầu chạm vào nhau, cọ sát ra ánh lửa ngập tận trời, một nguồn lực kinh khủng tán ra, hư không bị đánh nát trong nháy mắt, hóa thành vô số mảnh vỡ như chiếc gương bị đánh phá.
Rầm rầm rầm!
Động thiên ở trên một đỉnh núi lớn. Trận nổ lớn mạnh mẽ xảy ra, mấy gò đất ở trong vòng vài nghìn cây số xung quanh như bị đánh phá, sụp đổ trong nháy mắt, bụi đất tụ tập lại thành một đám mây to lớn hình nấm, kéo dài thẳng tới chân trời.
Cực kỳ chấn động!
"A!"
Lúc này, một tiếng hét thảm vang lên, Huyền Thành Tiên Tôn vung hai tay bay ra ngoài, sức mạnh to lớn ập đến làm cho ông ta căn bản không dừng được.
"Má ơi! Động thiên cũng sắp nổ rồi! Ở bên ngoài mà còn bị phá hủy ghê như thế! Thật là đáng sợ! Thật sự là vô cùng đáng sợ!" Hứa Trung Nguyên phát hiện mình đang ở bên ngoài động thiên, những ngọn núi xung quanh đều đã sụp đổ, ông ấy sợ hãi đến mức suýt thì trụy tim.
"Tiên Vương giao chiến còn kinh thiên động địa, Tiên Tôn giao chiến thì càng mang tính hủy diệt hơn nhiều. Đây là hiện tượng rất bình thường mà thôi, nhưng cũng may là tinh cầu này có đại đạo pháp tắc phòng hộ, nếu không sẽ bị hủy hoại kinh khủng hơn nhiều." Triệu Thương Thiên nói.
Lộc cộc!
Lão Từ và Hứa Trung Nguyên, chưa từng thấy Tiên Tôn khai chiến, không khỏi sợ hãi đến mức thở gấp, nuốt nước bọt không ngừng, suýt nữa thì nuốt luôn cả đầu lưỡi.
Mà lúc này, Diệp Thiên gọi ra Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, sử dụng tiên pháp, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm trong nháy mắt dài ra thêm ngàn vạn lần, bóng kiếm kéo dài đến tận chân trời.
Hiện tại anh đã nhập Thái Hư, không cần thần hồn đi vào kích hoạt mà đã có thể sử dụng trực tiếp, còn có thể áp chế sát khí, dưới tình huống không cần thiết sẽ không làm sát khí tràn ngập trăm ngàn dặm, cho nên sẽ không gây tai họa cho người chung quanh.
Nếu không, lần này sát khí mà tràn ra, dù tu vi Huyền Cực Tiên Tôn như vậy, cũng sẽ phải chết!
"Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm đã được kích hoạt hoàn toàn, ông già chết tiệt đó chết chắc rồi!"
Triệu Thương Thiên và Dương Đỉnh Thiên đều kích động kêu lên.
Quả nhiên!
Chỉ gặp Diệp Thiên chém nhẹ một cái theo hướng mà Huyền Thành Tiên Tôn bay ra ngoài.
Chỉ một thoáng, ảnh kiếm hóa đỏ, tấn công trăm vạn mét xung quanh như một cái máy cắt kim loại, chỉ trong chớp mắt đã nghiền nát Huyền Thành Tiên Tôn vốn đã bay ngược ra trăm vạn dặm.
Nhập môn sơ kỳ cảnh giới
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.