Chương trước
Chương sau

Diệp Thiên đang muốn xuất chiến, đột nhiên tiếng nói của Bảo Bảo vang lên, khiến hắn không khỏi nhìn sang, chỉ thấy một thần binh đang lơ lửng trên không trung.
Không thể nghi ngờ, Tiên Tôn thật sự đến rồi!
Người có thể điều khiển thần binh, thì chắc chắn là Tiên Tôn!
Quả nhiên, hắn nhìn thấy một ông lão lưng hùm vai gấu râu trắng xóa đang đứng trên mũi phi, ông ta mặc áo giáp đen, bay về hướng này, khí thế hơn người.
Mà khí thế trên người ông ta rất mạnh, thông qua phán đoán, ông lão này tu Tiên đạo chính tông, tu vi ở khoảng sơ kỳ và trung kỳ cảnh giới Thái Hư.
Với tu vi này, đã đủ để nghiền ép Huyền Thành Tiên Tôn rồi !
"Quá tốt rồi Tôn Thượng! Hơn một năm nay đến, chúng tôi đều rất lo lắng cho ngài!"
"Tôn thượng còn sống, thực sự là chuyện tốt!"
"Chúng ta lại có thêm trợ thủ, ha ha!"
". . . "
Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên kích động gọi.
"Quá tốt rồi anh Bảo! Có thể nhìn thấy Huân Nhi và chị dâu rồi!" Đóa Đóa rất vui vẻ, cô cưỡi thú Kim Lân mắt xanh, nhìn về phía người đang phi kiếm đến.
Rất nhanh, phi kiếm đã đến nơi.
"Lợi hại nha ông lão, ông tìm đâu ra một vị Tiên Tôn thế?" Diệp Thiên đứng trên lưng thú, vỗ vai Huyền Cực Tiên Tôn rồi cười hỏi.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là bạn bè của ông lão trên khắp các hành tinh lớn.
"Là người ông chú Hoàng Thái của Huân Nhi lừa gạt đến cứu thằng nhóc cậu, suýt chút nữa Bảo Bảo đã bị ông ta bóp chết." Huyền Cực Tiên Tôn trừng mắt nhìn Diệp Thiên.
"Hả?"
Diệp Thiên hơi nhướng mày: "Không phải mời đến? Là lừa gạt tới? Còn hại con trai của tôi suýt chút nữa bị bóp chết?"
Không đợi Huyền Cực Tiên Tôn mở miệng, Tiêu Dao Vương đã tức giận nói: "Cậu là bố của Bảo Bảo phải không? Họ nói trên tay cậu có một thần binh sát khí rất nặng, lấy ra cho bản vương nhìn xem, nếu như không có, bản vương nhất định sẽ không tha các người!"
"Ông giết chết ông ta trước, đừng để ông ta chạy, đến lúc đó tôi sẽ lấy ra cho ông xem." Diệp Thiên chỉ tay về phía Huyền Thành Tiên Tôn đang vội vàng chạy trốn.
Tiêu Dao Vương không ẩn khí trường nữa, khí trường của Tiên Tôn lộ ra, đương nhiên Huyền Thành Tiên Tôn có thể nhìn ra đại khái tu vi của ông ta, biết mình không phải đối thủ, bây giờ không tranh thủ thời gian chạy trốn, một khi ông ta ra thì sợ sẽ nguy hiểm đến mạng sống.
Tiêu Dao Vương liếc mắt nhìn Huyền Thành Tiên Tôn đang chạy trốn, nói rằng: "Ông ta không phải Tiên Tôn tu Tiên đạo chính tông, tốc độ chậm hơn bản vương, cậu lấy ra cho bản vương xem trước, xác định cậu thần binh, bản vương tự nhiên sẽ giúp cậu trừng trị ông ta, nếu như không có thần binh, bản vương không những không giết ông mà còn giết các người!"
Ông ta mới không muốn làm con dao trong tay người khác.
"Mẹ kiếp."
Trong lòng Diệp Thiên thầm mắng, nhưng hắn không dám làm lỡ thời gian, lúc lấy Thực Hồn Huyết Ẩm kiếm ra, hắn để Bảo Bảo và Huân Nhi trốn vào ánh sáng của Đóa Đóa, sau đó nguyên thần tiến vào kích hoạt Thực Hồn Huyết Ẩm kiếm.
Chỉ một lát, bầu trời đã bao phủ đầy sát khí, như hàng nghìn con ngựa chạy ra, trong chớp mắt, xung quanh đều là huyết quang.
"Đây... Đây.... Chuyện này..."
Nhìn này bầu trời đột nhiên xuất hiện sát khí, Tiêu Dao Vương bị dọa sợ đến ngây người!
Thông qua cảm ứng, ông ta đã có thể nhận định rõ ràng, sát khí này rất đậm, thực sự có thể gây ra vết thương mang tính chất hủy diệu với tu vi cấp Tiên Vương trở xuống.
Dưới Tiên Vương, căn bản là không chịu được sát khí nặng như vậy!
"Ha ha ha!"
Xác định xong, ông ta nhịn không được bật cười.
"Bảo bối! Đây thật sự là bảo bối! Có kiếm này trong tay, lo gì không đánh lùi quân địch chứ! Ha ha ha!"
Giờ phút này ông ta mới hiểu được, mình đi chuyến này không phí công, có kiếm này trong tay, quân địch chắc chắn sẽ thất bại!
"Vậy còn không mau đuổi theo!" Diệp Thiên thúc giục.
"Được được được!" Tiêu Dao Vương ngừng cười to, vì đề phòng Diệp Thiên chạy mất, ông ta lập tức thả một tia thần thức lên người Diệp Thiên, sau đó lấy phi kiếm ra, nhanh chóng vọt về phía phương hướng Huyền Thành Tiên Tông biến mất.
Lúc nãy khi Huyền Thành Tiên Tôn chạy trốn, ông ta đã lén lút lưu lại một tia thần thức trên người Huyền Thành Tiên Tôn, mà tốc độ của Huyền Thành Tiên Tôn chậm hơn ông ta khoảng ba mươi triệu km, vì thế nên ông ta không lo không đuổi không kịp Huyền Thành Tiên Tôn.
"Được nha thằng nhóc thối, hơn một năm không gặp, tu vi của cậu lại tăng lên, cảnh giới Thiên Huyền đại viên mãn?" Huyền Cực Tiên Tôn vỗ vai Diệp Thiên cười hỏi.
"Ừ." Diệp Thiên gật đầu: "Bây giờ tôi muốn tìm nơi yên tĩnh để tìm hiểu đại đạo, nắm vững thời gian tiến vào cảnh giới Thái Hư."
Dứt lời, hắn thu Thực Hồn Huyết Ẩm kiếm vào, đi về phía động phủ lúc trước họ tránh né hơn một năm.
Vài giờ sau, hắn đến vách đá trước cửa động phủ, sau đó mở động phủ ra rồi đi vào.
Đi vào động phủ, lão Từ và lão Hứa còn có Cố Tịch Nhan đã ở bên trong, nói đơn giản vài câu, Diệp Thiên tìm một nơi yên tĩnh rồi bắt đầu tìm hiểu đại đạo.
Mà lúc này, Tiêu Dao Vương đã đuổi theo Huyền Thành Tiên Tôn vài canh giờ, một chiêu chém vào sau lưng Huyền Thành Tiên Tôn.
Chỉ một thoáng, một thanh kiếm chín màu, xé rách không trung, tốc độ của Tiêu Dao Vương nhanh gấp mười lần, chém về phía Huyền Thành Tiên Tôn đang chạy trốn.
"Không ổn!"
Cảm thấy nguy hiểm, cơ thể của Huyền Thành Tiên Tôn đột nhiên lóe một cái.
Kiếm này!
Kiếm ý xoẹt qua vai, chém đứt vài sợi tóc dài trắng của ông ta.
"Nguy hiểm thật!"
Trong lòng ông ta âm thầm vui mừng.
Nhưng rất nhanh, ông ta đã hoàn toàn biến sắc. Chỉ thấy Tiêu Dao Vương đã chém giết tới gần ông ta rồi.
Ông ta không thể chạy thoát khỏi tay Tiêu Dao Vương, chỉ có thể nhắm mắt chiến đấu với ông ta.
Mà vào lúc này, sau khi Tiêu Dao Vương chém kiếm ý ra, chém vào người Thái Cổ Ma Thần đang chiến đấu với ba vị Tiên Tôn cách đó mấy triệu km.
Đang!
Giống như chém vào tấm thép. Một tiếng dễ nghe vang lên, dù chưa xé cơ thể của Thái Cổ Ma Thần ra, thì cũng lưu lại một vết thương trên người hắn ta, kéo dài từ sau gáy xuống, máu đen chảy ra, nhỏ trên mặt đất, một giọt máu cũng có thể khiến vùng đất vạn dặm xung quanh trở nên khô cằn.
"Rống!"
Đột nhiên bị một chiêu đánh lén, Thái Cổ Ma Thần trở nên cực thô bạo, nhìn xung quanh một chút, không phát hiện ra người đánh lén hắn ta. Chỉ có thể đổ lửa giận lên ba người Đạo Huyền Tiên Tôn.
"Đi chết đi!"
Một quyền của hắn ta vang lên như trời búa lớn, từ trên xuống dưới, mạnh mẽ đánh về phía Đạo Huyền Tiên Tôn.
Từ trăm vạn năm trước, lúc hắn ta bị phong ấn, pháp bảo và thần binh đã bị vị kia Tiên Tôn lấy đi, có lẽ vì không có binh khí tiện tay, nên hắn ta chỉ có thể dùng tay không cứng đối cứng.
Nhưng dù vậy, vẫn cực kỳ khủng bố, cho dù có pháp bảo thần binh trong tay và ba vị Tiên Tôn cùng liên thủ, cũng chỉ có thể chiến hoà với hắn ta.
Mà bây giờ, hắn ta bị một chiêu kiếm làm tức giận, ma khí trên người đột nhiên tăng vọt thêm mấy lần, cú đấm nện xuống, khiến Đạo Huyền Tiên Tôn biến sắc, căn bản không dám chống lại, bay nhanh khỏi nơi đấy.
Ầm!
Quyền lớn nện xuống mặt đất.
Khoảnh khắc đó, cách đấy mười tỉ km, dường như bị nổ tung, trong nháy mắt sụp đổ xuống mấy trăm nghìn mét, bụi bặm đầy trời hóa thành một đám mây to lớn hình nấm phóng lên trời, không biết bao nhiêu triệu tu sĩ đã chết dưới một quyền này.
Toàn bộ Thiên Vực rung động!
"Quá kinh khủng!"
Ba vị Tiên Tôn ngơ ngác.
"Nhanh lui về phía kiếm ý, nơi đó hình như có một vị cao thủ, ít nhất thì kiếm ý ông ta chém ra, có thể chém đứt da thịt của Ma Thần!" Đạo Huyền Tiên Tôn vội vàng hét, rồi dẫn đầu bay nhanh về phía kiếm ý, hai vị Tiên Tôn khác cũng theo sát phía sau.
"Đừng chạy!"
Thái Cổ Ma Thần phi theo truy sát ba người này.
"Thượng tiên, tôi không đắc tội với ông. Sao ông nhất định phải bắt tôi vào chỗ chết chứ!"
Đỡ mấy chiêu của Tiêu Dao Vương, Huyền Thành Tiên Tôn căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Dao Vương, trên người đã bị chém vài vết thương, ông ta vừa né công kích của Tiêu Dao Vương, vừa hoảng sợ hỏi.
"Không có cách nào. Bản vương có việc nhờ người khác, người kia muốn mạng của ông, bản vương cũng chỉ có thể giết ông để giao dịch với cậu ta." Tiêu Dao Vương vừa tấn công vừa nói: "Ông vẫn nên nhận mệnh đi, bản vương có thể cho ông chết thoải mái."
"Đừng như vậy mà thượng tiên. Ông muốn Diệp Bắc Minh giúp ông làm gì, ông xem hắn không phải là đối thủ của tôi, chuyện hắn có thể làm được, tôi nhất định cũng có thể làm được." Huyền Thành Tiên Tôn hỏi.
"Thật ra hợp tác với ông cũng không tồi, có điều thêm ông cũng không thể thay đổi không được tình cảnh cô lập tứ phía của hoàng triều Hiên Viên tôi, nhưng Diệp Bắc Minh không giống, cậu ta có thanh kiếm kia, có thể tấn công về mặt tâm lý, công thành là hạ sách nhưng tấn công về mặt tâm lý lại là thượng sách, có thanh kiếm kia, hoàng triều Hiên Viên nhất định sẽ thắng lợi!" Tiêu Dao Vương nói.
"Vậy ông có thể giết hắn, đoạt thanh kiếm kia, góp thêm sức lực của tôi, chẳng phải là một công đôi việc sao?" Huyền Thành Tiên Tôn đề nghị.
"Láo xược!"
Tiêu Dao Vương giận dữ: "Tên khốn, bản vương là loại người giết người cướp của sao?"
Dứt lời, ông ta đột nhiên chém một đao.
Bạch!
Huyền Thành Tiên Tôn bị chém đứt một tay.
"A!"
Huyền Thành Tiên Tôn phát ra tiếng hét thảm.
"Đi chết đi tên khốn!"
Tiêu Dao Vương nhảy lên một cái, đột nhiên chém xuống một chiêu.
Đúng lúc này, ba bóng người xoẹt qua bên cạnh ông ta, một bóng đen va chạm vào ông ta.
"Không ổn! Là ma đầu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.