Chương trước
Chương sau

"Haha! Định Thiên Châu hiện ra rồi!"
Bốn người Huyền Thành Tiên Tôn mừng rỡ, moi móc cả nửa ngày cũng moi không ra, lại chưa từng nghĩ tới, Ma thần chẳng những đã sống lại mà ngay cả Định Thiên Châu cũng chủ động xuất hiện. Đây chính xác là những gì họ muốn!
“Mau nhặt Định Thiên Châu đi, nâng cao tu vi, chúng ta sẽ có thể đánh bại Ma thần!” Đạo Huyền Tiên Tôn vội vàng nói, vươn tay muốn chộp lấy Định Thiên Châu. Kết quả, ông ta kinh ngạc phát hiện ra vì Định Thiên Châu rơi bên chân Ma thần, mà quanh thân Ma thần đều là ma khí bao phủ lấy Định Thiên Châu, lực hút không cách nào xuyên qua ma khí cướp lấy Định Thiên Châu về tay được.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng đã thử nhưng không chiếm được được Định Thiên Châu.
“Lên!”
Diệp Thiên hét lên một tiếng, một tia sáng lóe lên đánh thẳng vào giữa ma khí, ngay sau đó họ lập tức có thể nhặt được Định Thiên Châu.
Thú Kim Lân mắt xanh nghe vậy lập tức lao như điên tới.
"Mau lên! Đừng để cậu ta nhặt được trước!"
Huyền Thành Tiên Tôn dẫn đầu xông lên trước, chỉ lo sợ bị Diệp Thiên giành lấy Định Thiên Châu.
Lúc họ đến gần sát Ma thần, tiếng cười của Ma thần đột ngột dừng lại, hắn ta quát một tiếng lạnh lùng: “Muốn chết à!”
Song chưởng từ trái phải như thủy triều đánh úp lại, hai luồng ma khí mạnh mẽ xông thẳng tới chỗ Diệp Thiên và Huyền Thành Tiên Tôn.
Ầm!
Sau một tiếng vang lớn, Huyền Thành Thiên Tôn một quyền hướng ma khí đánh, bị chấn động đẩy lùi ra ngoài. Bởi vì có đốm ánh sáng hộ thể trên người, ma khí bị một chạm liền biến mất, vì vậy nên không bị ảnh hưởng, thú Kim Lân mắt xanh xông vào ma khí mà không gặp bất kỳ cản trở nào.
"Haha!"
Diệp Thiên lập tức vui mừng khôn xiết, một tay túm lấy lông thú, tay kia nghiêng người nhặt lên, nhặt chính xác từng cái từng cái một.
Nhưng rất nhanh, Ma thần đã dùng một chân đạp ra.
Rầm!
Do có ráng màu bảo vệ quanh thân, thú Kim Lân mắt xanh bất động như núi, nhanh chóng xoay quanh Ma thần, toàn bộ chín viên Định Thiên Châu sặc sỡ đều tóm gọn về tay.
"Rút lui!"
Định Thiên Châu tới tay, Diệp Thiên lập tức hét lên, nhân lúc ráng màu bảo vệ còn chưa biến mất nhanh chóng rời khỏi đó tìm nơi để tu luyện, nâng tu vi lên tới Thiên Huyền Cảnh Đại Viên Mãn, sau đó đi lĩnh hội Thái Hư Kiếm Tôn Chi Đạo.
Thú Kim Lân mắt xanh cũng mơ hồ không rõ, lập tức phóng lên trời mà đi.
"Đừng hòng chạy!"
Định Thiên Châu bị Diệp Thiên lấy đi, thứ này có khả năng nâng cao tu vi, bốn vị Tiên Tôn đều vô cùng muốn có được nó, làm sao có thể để anh chạy mất, lập tức đuổi theo.
Thái cổ Ma thần cũng nhảy dựng lên.
"Lập trận!"
Diệp Thiên liều mình từ khe nứt thoát ra, đang định hạ sắc lệnh độn phù, kết quả một tiếng hô lớn vang lên. Sau đó đã bị bao vây trong pháp trận.
Trên không trung của bát quái, lúc chín con rồng tách ra thì đã biến mất, đại trận cũng thuận theo biến mất, vì vậy Huyền Thành Tiên Tôn mới có thể thuận lợi tạo ra pháp trận mới.
"Phiền phức quá!"
Bị vây trong pháp trận, sắc mặt Diệp Thiên nháy mắt ngưng trọng, ráng màu bảo vệ trên cơ thể nhanh chóng tiêu biến, lúc này bốn vị Tiên Tôn kích hoạt pháp trận nhằm ngăn cản anh di chuyển khỏi chỗ đó, như vậy sẽ không thể kích hoạt ráng màu được nữa, bọn họ lập tức có thể bóp chết anh trong nháy mắt.
“Ngoan ngoãn giao Định Thiên Châu ra thì tôi sẽ khoan dung tha cho cái mạng chó của cậu, bằng không ráng màu biến mất rồi cậu sẽ lập tức phải nộp mạng!” Huyền Thành Tiên Tôn vươn tay uy hiếp.
Diệp Thiên tất nhiên sẽ không giao Định Thiên Châu ra, sao anh có thể tin vào lời nói chẳng có tính chân thực nào của ông ta được, rõ là lừa dối người khác mà.
"Gào!"
Vào lúc này, một tiếng gầm vang lên, hiển nhiên Ma thần đang rất nóng lòng muốn thoát ra khỏi đó nhanh chóng lấy lại tu vi đã bị hao hụt, nhưng lại phát hiện ra mình đang bị pháp trận bao vây, đôi mắt ông ta tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm về phía Huyền Thành Tiên Tôn.
"Lập tức hóa giải pháp trận cho bản tôn, nếu không bản tôn sẽ giết không tha!" Giọng điệu của hắn ta tràn ngập vẻ không thể trái ý.
“Lát nữa thần sẽ giải ngay, xin người hãy đợi một lát.” Huyền Thành Tiên Tôn dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói, bây giờ mà giải pháp trận này ra sẽ tạo cơ hội cho Diệp Thiên chạy trốn, cho nên ông ta muốn đợi ráng màu bảo vệ quanh thân anh biến mất để giết chết anh rồi mới hóa giải pháp trận này.
Còn cả Thái cổ Ma thần nữa, nhất định phải tiêu diệt cả hắn ta, chỉ là tên Ma thần này hơi khó đối phó cho nên trước tiên cứ giành lại Định Thiên Châu đã, sau khi nâng cao tu vi rồi sẽ tiêu diệt Thái cổ Ma thần sau.
"Tìm chết!"
Thái cổ Ma thần không cho ông ta bất cứ cơ hội nào để bàn bạc, làm ngược lại lời nói của hắn ta thì trực tiếp giết chết.
Chỉ thấy hắn ta nâng một tay lên, dùng ma khí ngưng tụ thành một cây quyền trượng màu đen, chiếu vào Huyền Thành Tiên Tôn, một quyền ngăn ở trên không trung chém xuống .
Xoẹt rầm!
Một luồng khí đen hình lưỡi liềm, trong khoảng không xé mở một đường hầm màu đen, giống như một thanh đao chia cắt bầu trời chém về phía Huyền Thành Tiên Tôn.
Huyền Thành Tiên Tôn nhanh chóng niệm thần chú, Thông Thiên Bát bị ông ta gọi ra, dưới sự khống chế của ông ta, đâm vào luồng khí đen đang xông tới.
Ầm ầm!
Hai tiếng vang lớn liên tiếp vang lên, Thông Thiên Bát nổ thành một đốm pháo hoa màu vàng, khí đen cũng nổ tung thành pháo hoa màu đen.
"Khốn kiếp!"
Huyền Thành Tiên Tôn nhịn không được bật ra tiếng chửi thề. Một bảo bối lợi hại tận cấp chín cứ như vậy mà bị hủy hoại thật đáng giận.
Ông ta đau lòng muốn thổ huyết rồi: "Mẹ nó!"
Diệp Thiên nhìn vậy cũng muốn nổi cáu, không nhịn được mắng to: "Ông đúng là đồ ngốc nghếch mà. Hắn ta ở cảnh giới Ma Tôn, Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Cảnh giới Tiên Tôn của ông ở trước Ma Tôn như hắn ta chỉ là tay mơ thôi, ông phải lấy bảo bối tối cao nhất đấu với hắn ta chứ, lấy mấy thứ chẳng bõ gì như thế ra đấu với hắn ta thì khác nào lấy trứng chọi đá không, nó không hỏng tôi đi đầu xuống đất. "
“Nếu như tôi có bảo bối tối cao rồi thì còn cần gì thứ bảo bối trong tay cậu nữa!” Huyền Thành Tiên Tôn tức giận đáp lại.
Mà lúc này, Thái cổ Ma thần tung chiêu Pháp Thân, cao tới hơn 3 mét, thân hình cao gấp ba lần so với Tiên Tôn bình thường.
Lộc cộc!
Các tiên vương xung quanh sợ hãi, nhao nhao ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi đó thật xa để quan sát.
“Ba vị Tiên Tôn, chúng ta cùng hợp lực để xem có thể đánh thắng hắn ta hay không!” Huyền Thành Tiên Tôn hô lên, dẫn đầu tung chiêu Pháp Thân.
Ba người Đạo Huyền Tiên Tôn cũng lần lượt tung chiêu Pháp Thân.
"Muốn ngăn cản bản tôn, chết hết cho ta!"
Giọng nói lạnh như băng của Thái cổ Ma thần vang lên, quyền trượng trong tay nháy mắt bay vọt lên, trực tiếp xuyên thủng pháp trận, bất thình lình đánh xuống.
Xoẹt rầm!
Pháp trận bị cỗ lực lượng điên cuồng của hắn ta xé nứt, quyền trượng Kình Thiên Đại Trụ rơi xuống, xé rách bầu không khí khiến xung quanh phát ra một tiếng gầm. Một áp lực kinh hoàng nháy mắt mở ra tàn sát bừa bãi, không khí xung quanh dường như đang bị bóp nghẹt lại, rất nhiều tiên vương đang ẩn nấp rất xa chỗ đó đã bị áp lực này làm cho nổ banh xác.
"Quá kinh khủng!"
Đoá Đoá không khỏi cảm thán.
"Đây là còn vì bị trói buộc hơn một triệu năm nên tu vi sẽ tiêu tán rất nhiều, nếu không bốn người bọn họ đều chết rồi. Có thể thấy thực lực năm đó của hắn ta, ít nhất có thể sánh ngang với Tiên Tôn cấp đỉnh của đỉnh đấy.” Diệp Thiên không khỏi cảm khái.
So với Dương Đỉnh Thiên bọn họ năm đó còn muốn dũng mãnh hơn!
"Ra tay đi!"
Đạo Huyền Tiên Tôn hét lớn một tiếng, cũng không dùng pháp bảo nữa vì sợ bị đánh vỡ, trực tiếp xông lên liều chết dùng nắm đấm để xử lý.
Ngoài bốn vị Tiên Tôn ra, những người khác cũng lên theo.
Nhìn thấy điều này, quyền trượng của Thái cổ Ma thần đang nện xuống đột nhiên dừng lại, quét về phía bốn người kia.
"Quyền trượng này không phải là thực thể, đánh tan nó đi!"
Đạo Huyền Tiên Tôn quay lại, nắm chặt tay đánh một đòn thật mạnh về phía quyền trượng.
Ầm!
Quyền trượng bị đánh vỡ tung.
"Á!"
Đạo Huyền Tiên Tôn khó chịu kêu lên một tiếng, ông ta đã bị đẩy lùi về sau hàng nghìn mét, chỉ cảm thấy cánh tay tê dại cả đi.
Giây tiếp theo!
Ầm ầm ầm!
Vừa rồi là bởi vì Thái cổ Ma thần bị phong ấn quá lâu nên hành động có chút chậm chạp, sau khi quyền trượng bị đánh vỡ tung, hắn ta lại bị ba vị Tiên Tôn đánh vào ngực, bị một cú va chạm cực mạnh khiến cơ thể chấn động phải lùi về phía sau mấy bước, ba vị Tiên Tôn cũng giống như vậy bị đánh lui về sau hai ba bước.
"Ha ha!"
Huyền Thành Tiên Tôn cười nói: "Thái cổ Ma thần cũng chỉ có như vậy thôi sao, nào có đáng sợ như lời đồn chứ, bốn người chúng ta hợp lực lại là có thể giết chết hắn ta!"
"Lên!"
Đạo Hữu Tiên Tôn tất nhiên muốn trừ khử mầm mống tai họa này. Nếu không, Thiên Vực mãi mãi sẽ không có được ngày yên ổn.
Vậy là bốn vị Tiên Tôn lại một lần nữa tấn công thẳng về phía Thái cổ Ma thần.
Diệp Thiên nhân cơ hội đó niệm thần chú thoát thân, bùm một tiếng lập tức biến mất.
"Không xong rồi! Để cậu ta chạy mất rồi kia! Tôi sẽ đuổi theo cậu ta! Ba vị Tiên Tôn cứ tiếp tục đối phó với Ma thần trước đi nhé!" Huyền Thành Tiên Tôn nói một câu như vậy rồi nhanh chóng niệm chú bay ra ngoài đuổi theo Diệp Thiên.
Bởi vì ngay từ lúc đầu ông ta đã truyền thần thức lên trên người Diệp Thiên nên Diệp Thiên trốn tới đâu ông ta đều đuổi theo tới đó, có bốc hơi cũng không thể trốn thoát được.
“Đoá Đoá, con cứ nấp vào đâu đó trước đi, ba cần phải kiểm tra xem Định Thiên Châu có sức mạnh đến đâu đã.” Diệp Thiên muốn lợi dụng thời gian chạy trốn để tu luyện, nếu không bị đuổi theo như vậy sẽ không luyện được nữa. Mà Huyền Thành Tiên Tôn lựa chọn nhất quyết đuổi theo, căn bản không có nơi nào để dừng chân nên anh chỉ còn cách nhờ Đóa Đóa thay mình niệm chú.
“Được rồi ba à.” Đóa Đóa lấy ra một xấp độn phù bắt đầu niệm chú.
Diệp Thiên ngay lập tức nuốt một viên Định Thiên Châu, bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện.
Lần này anh đã chuẩn bị một trăm nghìn cái độn phù, đủ để trốn một tháng, trước tiên cứ để anh yên tâm tu luyện một tháng đã rồi tính tiếp.
Quả nhiên, hiệu quả của Định Thiên Châu rất tốt, tuy không phải là Hồ Tẩy Tiên, nhưng nếu cứ tiếp tục với tốc độ này, ba hạt thì có lẽ cảnh giới đại viên mãn chỉ mất khoảng một tháng để tu luyện thôi.
Nhưng mà Diệp Thiên vẫn không hài lòng, bởi vì đợi tới lúc anh đạt tới cảnh giới Đại viên mãn thì độn phù cũng gần hết rồi, mà sau khi Đại viên mãn xong anh vẫn phải dành thời gian lĩnh hội Thiên Đạo, nếu không thể lĩnh hội thành công thì đã dùng hết độn phù rồi, vậy thì chưa tới cảnh giới Thái Hư sẽ bị mấy người kia bóp chết.
"Bỏ đi, tu luyện trước rồi tính tiếp vậy." Diệp Thiên nghĩ thầm trong lòng rồi bắt đầu chuyên tâm tu luyện.
Cứ như vậy lẩn trốn hơn 20 ngày, Diệp Thiên cũng đã tu luyện hơn 20 ngày.
Lúc này trong Thánh Vực, ở nơi nào đó trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.
Tiêu Dao Vương của Hiên Viên Hoàng triều ở Thủy Lam Tinh đã xuất hiện trở lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.