Chương trước
Chương sau

Hư Không Thánh Kiếm Quyết có chín chiêu thức. Chiêu thứ chín Diệt Vô Biên là chiêu có tính hủy diệt nhất trong chín chiêu này.
Năm đó, khi Diệp Thiên tranh giành Bá Tinh Không, hắn đã dùng chiêu này để khoét một hẻm núi khổng lồ xung quanh Tử Vi Tinh, để bầu trời phía trên hẻm núi, toàn bộ không có một tia nắng chín chín tám mươi mốt ngày. Những chúng tiên chết dưới thanh kiếm này là hơn một nghìn tỷ, và Diệp Thiên kể từ đó đăng quang thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ.
Bởi vì lúc Diệp Thiên đoạt lấy ngôi vị Huyền Quang Tiên Đế, bảy vị đại tiên đế khác nhìn chằm chằm như hổ đói, muốn trở thành một ngư ông đắc lợi.
Từ khi một kiếm đó bị chém ra, bảy vị tiên đế đều rụt đầu vào cổ, không dám lo lắng về địa bàn mà Diệp Thiên sắp chiếm đoạt, thậm chí thanh kiếm đó còn đánh vào địa bàn của ba vị tiên đế và gây ra rất nhiều thương vong nhưng bọn họ cũng không dám vì thế mà đưa quân đến giúp Huyền Quang tiên đế.
Bởi vì nhát kiếm đó quá kinh người!
Phải biết, Tử Vi Tinh nằm ở trung tâm của vũ trụ rộng lớn, nó là hành tinh lớn nhất trong số các hành tinh có sự sống trong vũ trụ. Chu vi của đường xích đạo lên tới chín mươi tỷ ki-lô-mét, quả là rộng lớn!
Một hành tinh lớn như vậy, chém một kiếm có thể đi một vòng, điều đó cho thấy thanh kiếm này đáng sợ như thế nào!
Ít nhất họ cũng dùng hết sức chém ra một thanh kiếm, cũng không thể đi hết một phần năm Tử Vi Tinh, cũng như không thể mở ra một hẻm núi vừa lớn, vừa dài, vừa sâu như vậy.
Đương nhiên, lúc đó Diệp Thiên là Thái Hư Cảnh đỉnh phong, do tu vi của hắn được sánh bằng sức mạnh của Hư Không Thánh Kiếm Quyết. Hai cái kết hợp mợi chém ra được một nhát kiếm đáng sợ như vậy.
Cũng chính là Tử Vi Tinh là nơi sinh ra Đạo Thống, khắp nơi đều có pháp tắc Đại Đạo, độ sâu một trăm nghìn mét trên bề mặt khó gấp vạn lần so với các hành tinh Đạo khác, nếu không nhát kiếm đó có thể tách Tử Vi Tinh ra làm đôi.
Mà lúc này, chiêu Diệt Vô Biên mà Diệp Thiên thi triển này, uy lực của nó không bằng một phần vạn thanh kiếm đó hồi đó.
Nhưng!
Vẫn vô cùng đáng sợ!
Chỉ nhìn thấy trong hư không bị xé rách ra một đường đi tối và sâu mà ngay cả ánh sáng phát ra từ Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng không thể chiếu sáng nó, nó giống như một lỗ đen có thể nuốt chửng mọi thứ!
Khi thanh kiếm rơi xuống, đường hầm trong hư không càng lúc càng sâu, chỉ trong nháy mắt, lưỡi kiếm đã cắt trên bóng quyền to như mặt trăng.

Bóng quyền bị chém giống như một quả dưa hấu, bị chém làm hai nửa và bị đường hầm nuốt chửng.
"Ôi trời ơi! Cái này, cái này..."
Các tiên vương bên ngoài pháp trận đều kinh hãi. Bởi vì đường hầm bị kiếm này xé rách cực kỳ rộng, ít nhất cũng phải hơn mười nghìn ki-lô-mét. Khi kiếm rơi xuống, bóng đen phía trên đầu cũng rơi xuống, bọn họ biết rõ. Nếu không thoát khỏi phạm vi của bóng đen này tối này và bị bóng tối nuốt chửng thì nhất định sẽ chết!
Chỉ một cú đấm của tiên tôn đã bị nó nuốt chửng vào trong và không có tung tích. Làm sao bọn họ có thể so sánh với cú đấm của tiên tôn?
May mắn thay, tiên tôn cao tới ba trăm ba mươi nghìn trượng, tức là cao một triệu một trăm mét. Và bọn họ cũng không bày ra các Pháp Thân, họ nhỏ như con kiến dưới gót chân của Tiên tôn, chỉ cần Huyền Thành tiên tôn không bị cắt làm đôi, bóng tối sẽ không thể nuốt chửng bọn họ.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn không dám gửi hy vọng vào Huyền Thành tiên tôn, dù sao một kiếm này cũng quá kinh người.
Kể từ đó, tất cả đều lắc người và bỏ chạy về hai phía.
"Chiêu kiếm thật đáng sợ!"
Huyền Thành tiên tôn cũng bị sốc, và ngay lập tức đưa hai tay về phía đỉnh đầu của mình ngăn lại và một quang chín màu mãnh liệt bao trùm lấy ông ta ngay lập tức.
Tiên tôn bị kiếm của tiên vương làm cho sợ hãi lùi bước. Chuyện này mà truyền ra thì sẽ khiến người ta cười đến chết. Cho nên ông ta rất hối hận một kiếm này, chỉ cần hắn phá vỡ uy lực của thanh kiếm này, hắn có thể giết chết Diệp Thiên!
"Đến đi nhóc con!"
Tiên tôn không hề kinh hãi, thi triển tiên pháp nhanh, chuẩn, ác, lập tức tập trung một tầng phòng ngự mạnh mẽ xung quanh ông ta.
Ông ta tin rằng thanh kiếm này có thể không xuyên thủng được lớp phòng ngự do tiên tôn phóng ra, dù có bị phá vỡ thì sức mạnh của thanh kiếm này cũng sẽ giảm đi rất nhiều, và chắc chắn nó sẽ không thể phá vỡ được pháp bảo phòng thủ trên người ông ta. cơ thể. Ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng bị đánh vỡ, thì phòng ngự đạp thể cấp tám cũng sẽ không bị phá bỏ sao?
Thật bất ngờ!
“Vù!”
Một kiến còn định dễ dàng xé mở lớp phòng ngự chín màu trên đỉnh đầu và chém thẳng vào người ông ta. Cho dù bị lớp phòng ngự cản trở, uy lực của một kiếm này giảm mạnh, mà Huyền Thành tiên tôn được trang bị pháp bảo phòng ngự tôn thượng, ngay lập tức có tiếng đập mạnh, và hàng chục loại pháp bảo phòng thủ vỡ tan thành mảnh.
Ngay sau đó!
Chiêu thức Diệt Vô Biên với sức mạnh đã bị suy yếu chỉ còn một phần mười, nó vẫn cắt đứt đạo thể cấp tám của Huyền Thành tiên tôn.
Trong một khoảnh khắc. Một sợi chỉ vàng rơi xuống từ đỉnh đầu của Huyền Thành tiên tôn và xuyên qua ra giữa hai bàn chân của ông ta.
Chín màu máu, phun ra như cầu vồng, tất cả đều lộng lẫy và tráng lệ!
Tuy nhiên, khi thanh kiếm này bị chém tới lúc này, uy lực của nó rất nhỏ, thậm chí không thể xé toạc đường hầm trong hư không, cho nên thân thể khổng lồ của Huyền Thành Tiên tôn không bị nuốt vào trong đường hầm tối tăm mà dần dần đóng lại trong hư không.
"Ôi mẹ ơi! Cái này, cái này..."
Bởi vì cơ thể của Huyền Thành tiên tôn quá cao, hai trăm tiên vương đã thoát ra ngoài hàng chục vạn dặm nhưng vẫn có thể thấy cơ thể cao to của ông ta, nhưng nhìn thấy rằng ông ta bị cắt một nửa, tất cả bọn họ đều hoảng sợ, thất hồn bạt vía.
May mắn thay, cơ thể của Huyền Thành Tiên tôn đang lành lại, không chết dưới nhát kiếm này. Nếu không sẽ khiến họ sợ chết khiếp!
Sau một kiếm này, Diệp Thiên sức lực suy sụp còn chưa tới một phần mười, hắn thậm chí không thể cầm chắc kiếm, hai tay run lên.
Tuy nhiên, anh ta vẫn bay tới, với chút sức lực cuối cùng, một thanh kiếm chém về phía eo của Huyền Thành tiên tôn.
“Keng!”
Diệp Thiên người đã hết ức, giống như cắt một tấm thép, đã không thể phá hủy cơ thể của Huyền Thành tiên tôn.
"Mau rút đi, đợi ông ta chữa lành cơ thể thì muốn rút cũng không kịp đâu!"
Với ý nghĩ này, Diệp Thiên lập tức giáng cho Huyền Thanh Huyền Tôn một Kỷ Phần Thiên Quyết , sau đó đột nhiên thu lại Pháp Thân, nhảy lên lưng của Thú Kim Lân mắt xanh, dừng lệnh độn phù, uỳnh một tiếng, biến mất.
Giây tiếp theo!
Cơ thể của Huyền Thành tiên tôn đã chữa lành thành công, và ông ta đã chạy ra khỏi biển lửa, quần áo của ông ta bị đốt cháy, da và mặt bị cháy và ăn mòn, trông giống như một con quái vật.
"Diệp Bắc Minh! Tôi với cậu không đội trời chung!"
Thất khiếu của ông ta bốc khó, thần niệm vừa quét, tỏa ra bán kính hàng trăm tỷ dặm, ngay lập tức bắt Diệp Thiên, biến thành một ánh sáng và đuổi hắn.
Bởi vì tốc độ của ông ta quá nhanh, trong nháy mắt đuổi kịp Diệp Thiên. Nhưng Diệp Thiên có rất nhiều độn phù. Không đợi ông ta kết trận, Diệp Thiên đã bỏ chạy, ông ta tiếp tục quét bằng thần niệm, tiếp tục đuổi theo, tiếp tục quét, tiếp tục đuổi theo ...
“Mẹ kiếp, không ngờ lại để cho tên Diệp Bắc Minh này chạy mất!” Giáo chủ Thiên Pháp Giáo rất tức giận và tiếc nuối.
“Không sao đâu!” Giáo chủ Thiên Thần Giáo xua tay: “Vừa rồi các ông đều nhìn thấy rồi chứ? Sau cú đánh của Diệp Bắc Minh, hắn đã tới chém Huyền Thành tiên tôn. Ngay cả thân thể Huyền Thành tiên tôn đã mất đi sức phòng ngự cũng có cắt được. Có thể thấy hắn đã kiệt sức rồi. "
"Kết hợp với độn phù của Lam Nguyệt Tinh Chủ. Một lần trốn là mười nghìn ki-lô-mét. Diệp Bắc Minh đến từ Tử Vi Tinh, phù độn của hắn kéo dài mười nghìn ki-lô-mét."
"Mà tốc độ của Huyền Thành tiên tôn là một tỷ hai ki-lô-mét thìcó thể đuổi kịp hắn trong một giây, vì vậy dù có trốn thoát như thế nào, hắn cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Huyền Thành tiên tôn."
“Giáo chủ Cao nói đúng!” Giáo chủ Thiên Lôi Giáo tức giận nói: “Tôi không tin. Diệp Bắc Minh hắn có lúc dùng không hết độn phù. Một khi độn phù của hắn hết sạch, thì hắn nhất định sẽ chết, dựa vào hắn mà chém Huyền Thành tiên tổ một kiếm, còn dùng lửa để đốt Huyền Thành Tiên tôn. Tôi có thể đảm bảo rằng nếu Huyền Thành tiên tôn bắt được hắn lần này, ngài ấy chắc chắn sẽ không cho hắn bất kỳ thời gian nào mà thẳng tay giết hắn! "
“Ha ha!” Giáo chủ Thiên Thần Giáo cười nói: “Giáo chủ Hàn nói đúng, chúng ta ở đây chờ Huyền Thành Tiên Tôn mang đầu chó của Diệp Bắc Minh trở về, sau đó chúng ta sẽ mang Huyền Thành tiên tôn giết vào Thiên Võ Giáo. Giết hết bọn chúng! "
"Đồng ý!"
Mọi người đều đồng ý.
Ngay khi họ đang chuẩn bị đắc ý thì một giọng nói đột nhiên vang lên.
"Kết trận! Giam bọn họ lại! Giết hết bọn họ diệt khẩu!"
Nghe vậy, cơ thể của hai trăm hai vị tiên vương đều run lên, bọn họ lấy ra chỉ còn sót lại một hai tờ độn phù, muốn chạy trốn. Nhưng phát hiện ra rằng đã quá muộn và bị bao quanh bởi tầng tầng những pháp trận.
Mà Triệu Thương Thiên và tám mươi vị tiên tôn khác, ngay lập tức phát động một cuộc tấn công dữ dội vào họ.
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Những nguồn năng lượng khác nhau đánh về phía bọn họ.
"Phá vỡ pháp trận! Nhanh chóng phá vỡ pháp trận và trốn thoát!"
Ba bị giáo chủ đều kinh hãi, trong đám thủ hạ của Diệp Thiên có Bát Bộ tiên tôn, chủ lực của bọn họ đã bị Diệp Thiên chém giết. Nếu bạn không thể phá vỡ pháp trận thì bọn họ chắc chắn sẽ chết!
Chỉ là lần này đám người Triệu Thương Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng và tranh thủ thi triển khi họ mất cảnh giác trong lúc hoảng loạn, khiến cho bọn họ không kịp trở tay.
Không lâu sau, hơn hai trăm tiên vương. Bao gồm ba vị giáo chủ, bọn họ đều bị tàn sát, hoàn thành mục đích diệt khẩu mà Diệp Thiên giao cho!
Tin tức truyền ra, cả Thánh Vực chấn động!
Bảy ngày sau!
Hàng chục ngàn từ độn phù lớ sáng, đều không thoát khỏi sự truy đuổi của Huyền Thành Tiên tôn.
Tại thời điểm này, độn phù đã hết rồi. May mà Đóa Đóa có hà quang hộ thể, ẩn nấp trong hà quang, Huyền Thành tiên tôn tạm thời không giết được hắn.
“Hết độn phù rồi đúng không?” Huyền Thành Ttên tôn chế nhạo: “Vậy thì chờ hà quang biến mất, cứ xem tao lấy cái mạng chó của mày như thế nào.”
Diệp Thiên lúc này cũng không có việc gì làm.
Với tốc độ của Thú Kim Lân mắt xanh, không thể thoát khỏi phạm vi săn đuổi của Huyền Thành mà độn phù lại đã hết. Một khi hà quang của Đóa Đóa bị tắt, Huyền Thành tiên tôn thần niệm, lại đánh một chiếc nữa thì hắn và Đóa Đóa còn cả Thú Kim Lân mắt xanh đều sẽ chết!
"Đóa Đóa, cưỡi quái Thú Kim Lân mắt xanh chạy trốn thật xa. Bố ở lại tranh thủ thời gian cho con. Không báo thù cho bố. Trăm ngàn năm sau, bố sẽ lại là một người đàn ông uy dũng. Bất kể là chân trời góc bể,, bố sẽ tìm được con.” Sau bảy ngày bình phục, thể lực của Diệp Thiên đã trở lại trạng thái sung mãn, cho dù là Huyền Thành tiên tôn có chuẩn bị, cũng khó có thể đưa cho ông ta một nhát kiếm nữa, nhưng trì hoãn một chút thì vẫn là có thể.
"Đừng!"
Đóa Đóa lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt và nói: "Con không muốn rời xa bố, dù sống hay chết, con cũng sẽ ở bên cạnh bố."
Diệp Thiên biết không thể thuyết phục nổi cô nhóc này, lúc này chỉ có thể cắn răng, bay ra khỏi phạm vi hà quang, lạnh giọng hét lớn: "Thú Kim Lân mắt xanh, lập tức đưa Đóa Đóa chạy thoát càng xa càng tốt cho tao! "
"Ha ha!"
Nhưng nhìn thấy Diệp Thiên ra khỏi hà quang, Huyền Thành tiên tôn cười hung ác, đột nhiên thần niệm giam cầm Diệp Thiên, đánh ra một chưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.