Chương trước
Chương sau

Triệu Thương Thiên, Dương Đỉnh Thiên nhìn chăm chú, không khỏi nhíu mày.
“Lý Tiến Dương, Chu Bách Lâm!”
Hai người không khỏi đồng thanh thốt lên.
Hai người họ đều biết hai người này là tướng sĩ dũng mãnh dưới trướng Lam Nguyệt Tinh Chủ, tu vi rơi vào khoảng Thiên Huyền Cảnh viên mãn trung kỳ.
Nếu như vào một nghìn năm trước, trước khi thực lực của hai người họ bị tổn hại thì trong mắt hai người họ, Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm cũng chỉ giống như ruồi muỗi mà thôi, búng tay một cái là có thể giết chết.
Nhưng hiện giờ thì không còn giống vậy nữa.
So với một nghìn năm trước, tu vi hiện giờ của bọn họ có thể nói là tuột dốc không phanh, đặc biệt là Dương Đỉnh Thiên, cũng đã chẳng còn tư cách ra tay với hai người Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm nữa.
Tuy rằng đã tu luyện hai mươi hai ngày ở trong hồ Tẩy Tiên, tương ứng với mười một triệu ngày, bằng với khoảng ba mươi nghìn năm.
Vốn dĩ một ngày bằng với mười nghìn ngày, nhưng với sự hỗ trợ của Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, hồ Tẩy Tiên sôi sục, khiến cho tốc độ tu luyện tăng nhanh gấp một trăm lần, chính là một ngày bằng với một triệu ngày.
Nhưng việc rút thần hồn của Diệp Thiên từ trong Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm ra khiến cho tà khí trong Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm yếu đi, mức độ hồ Tẩy Tiên sôi sục cũng trở nên yếu hơn, trở thành một ngày bằng với năm trăm ngày, hai mươi hai ngày là vào khoảng ba mươi nghìn năm.
Nếu như không bị kẹt lại, thuận lợi tu luyện thì ba mươi nghìn năm đủ để Dương Đỉnh Thiên từ Hợp Đạo viên mãn bước vào Thiên Huyền Cảnh viên mãn rồi.
Nhưng, riêng chuyện Dương Đỉnh Thiên từ võ đạo Hợp Đạo Cảnh viên mãn chuyển sang Thiên Huyền Cảnh là đã lãng phí mất thời gian chín ngày.
Sau đó từ Thiên Huyền Cảnh nhập môn kỳ vào trung kỳ, rồi từ trung kỳ vào hậu kỳ. Sau đó, thăng cấp tiểu thành, từ tiểu thành sơ kỳ vào trung kỳ, trung kỳ vào hậu kỳ. Những chuyện này đều cần tiêu tốn thời gian để đột phá mà không cách nào tu luyện được.
Cho nên, trong hai mươi hai ngày, thời gian ông ta ở trong trạng thái tu luyện thật sự cũng chỉ có chín ngày. Mà vì vậy tu vi của ông ta cũng chỉ ở Thiên Huyền Cảnh đại thành sơ kỳ.
Còn về Triệu Thương Thiên thì lại càng thảm, ông ta đã kẹt ở Thiên Huyền Cảnh đỉnh phong nửa tháng rồi.
Đương nhiên, ở trong hồ Tẩy Tiên thì việc đột phá cảnh giới cũng sẽ nhanh hơn một chút. Nếu như theo thời gian bình thường, đột phá mỗi cấp cần nghìn năm, mấy nghìn năm, thậm chí là mấy chục nghìn năm cũng không cách nào đột phá được cũng đều là chuyện bình thường.
Như chính bản thân ông ta, trước khi đến với Thanh Long Tinh, ông ta bế quan để đột phá cảnh giới cũng đã mất hơn hai mươi năm nhưng cũng không cách nào đột phá được.
Cho nên hai mươi hai ngày, thời gian tu luyện thật sự của Triệu Thương Long là năm, sáu ngày, tu đến điểm tận cùng của Thiên Huyền Cảnh viễn môn sơ kỳ, còn chưa kịp đột phá vào trung kỳ thì Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm đã đến rồi.
Vì vậy, ông ta ở trong hồ Tẩy Tiên cũng đã tăng được tu vi của một cấp kỳ nhỏ.
Nhưng đừng xem thường một cấp kỳ nhỏ này, tu vi càng về sau thì việc thăng cấp càng chậm. Dương Đỉnh Thiên khi vừa vào Thiên Huyền Cảnh, việc tu luyện nhanh, khoảng chín ngày là thăng hai cấp nhỏ, về sau thì sẽ càng ngày càng chậm. Nếu như đạt đến cảnh giới của Triệu Thương Thiên thì khoảng năm, sau ngày cũng chỉ có thể tăng một cấp kỳ nhỏ.
Dù sao, thiên phú của bọn họ cũng không thể nào so với Diệp Thiên nên đương nhiên việc tu luyện cũng không thể nhanh bằng hắn.
Năm đó, khi Diệp Thiên hơn ba trăm nghìn tuổi bước vào Thái Hư Cảnh viên mãn, Dương Đỉnh Thiên và Triệu Thương Thiên đều đã là những lão quái vật hơn một triệu tuổi nhưng cũng chỉ ở khoảng Thái Hư Cảnh đại thành.
Tuy rằng một triệu tuổi có thể vào Thái Hư, thiên phú có thể coi là vô cùng, vô cùng xuất sắc, vượt qua chín mươi chín phần trăm người của thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ.
Nhưng so với Diệp Thiên thì vẫn còn kém hơn quá nhiều, quá nhiều.
Bằng không, Diệp Thiên cũng sẽ không có được danh hiệu người có thiên phú tu luyện hạng nhất của thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ trong cả trăm triệu năm nay.
Danh xứng với thực.
“Ha ha!”
Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm lần nữa cất tiếng cười lớn.
“Trung Võ Vương, Duệ Võ Vương, không ngờ lại là hai ông. Hai ông còn nhớ hai người từng là những nhân vật nhỏ trong mắt hai ông là chúng tôi đây không?” Lý Tiến Dương cười nói.
Trung Võ Vương là Dương Đỉnh Thiên, Duệ Võ Vương là Triệu Thương Thiên.
Năm đó, hai người bọn họ đều là là thống soái giúp Diệp Thiên quản lý một, hai Tinh Vực, còn ghê gớm hơn tinh chủ nhiều. Trong mắt hai người họ, tinh chủ chỉ là cấp bậc tay chân, mà Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm là tướng sĩ dũng mãnh dưới trướng tinh chủ. Cho nên trong mắt hai người bọn họ, cấp bậc của Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm lại càng thấp, là sự tồn tại chẳng cần để ý tới.
Cho nên được hai vị vương từng nổi danh lẫy lừng nhớ tế, Lý Tiến Dương và Chu Bách Lâm vẫn cảm thấy vinh hạnh.
Cũng giống như một vị quan của một ngôi làng được quan lớn tướng soái nhớ tên, đó là niềm vinh hạnh đến mức nào.
“Đã biết hai người chỉ là nhân vật nhỏ trong mắt hai bọn tôi, vậy còn không mau cút đi!” Triệu Thương Thiên hét lên.
Dọa cho hai bọn chúng rút lui trước đã, sau đó đợi đột phá cảnh giới, tu đến Thiên Huyền Cảnh viên mãn trung kỳ hoặc hậu kỳ rồi lại lọc da rút gân hai bọn chúng.
“Ha ha.”
Hai người lại ngửa đầu cười lớn.
“Triệu Thương Thiên, ông còn tưởng ông là Triệu Thương Thiên của trước đây sao?” Chu Bách Lâm cười lạnh: “Thế đạo đã thay đổi rồi. Hai người các ông đã trở thành con chó mất nhà rồi. Mà hai bọn tôi vẫn là nhân vật thủ lĩnh, nắm trong tay trọng quyền của Lam Nguyệt Tinh. So với hai người thì còn không biết là cao hơn bao nhiêu bậc.”
“Đương nhiên, nếu như hai bọn tôi chặt lấy đầu của hai người, sau đó chặt cả cái đầu chó của Diệp Bắc Minh. Cầm đầu của ba người về thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ, nói không chừng chúng tôi còn được Tinh chủ ban thưởng. Nếu Ngạo Thiên Tiên Đế vui vẻ, cũng không phải không có khả năng sắp xếp cho hai người chúng tôi làm việc dưới trướng của ngài ấy.”
“Láo xược.”
Triệu Thương Thiên và Dương Đỉnh Thiên vô cùng tức giận.
Nhưng, tu vi không bằng người ta, có cảm giác giống như hỏ rơi xuống đồng bằng, bị chó bắt nạt cũng chỉ có thể nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi. Bằng không, chỉ dựa vào dựa vào lời nói hỗn láo của Chu Bách Lâm vừa rồi thì đã chém cho ông ta tan thành nghìn mảnh từ lâu rồi.
“Hừ!”
Lý Tiến Dương lạnh giọng nói: “Đừng giương oai diễu võ trước mặt hai người chúng tôi, các ông không xứng. Mau nói cho bản tướng biết kẻ nào là Diệp Bắc Minh. Nếu như thành thật thì sẽ cho hai người chết thoải mái một chút, bằng không lại đập cho hai cái đầu chó của hai người một trận.”
“Con mẹ nó.”
Triệu Thương Thiên lập tức giận đến đầu bốc hỏa. Ông ta vừa định ra tay thì bị Dương Đỉnh Thiên ngăn lại.
“Tôn Thượng đang tu luyện hồi phục thần hồn. Trước tiên đừng kích động, kéo dài thêm thời gian, càng kéo dài càng có lợi. Đợi thần hồn Tôn Thượng đã hồi phục tương đối rồi, thì giết hai kẻ đó dễ như trở bàn tay.” Dương Đỉnh Thiên dùng thần niệm gửi tin cho Triệu Thương Thiên.
Thông qua quan sát và phán đoán của ông ta, có lẽ tu vi của Diệp Thiên đã tiến vào Thiên Huyền Cảnh viên mãn rồi.
Nhưng, Diệp Thiên cố gắng chế ngự Vạn Hồn Huyết Ẩm kiếm, thần hồn đã chịu tổn thương nghiêm trọng. Tu vi có cao hơn nữa mà thần hồn bị tổn thương thì cũng không cách nào hoàn toàn phát huy hết được.
Sở dĩ ban đầu Diệp Thiên không khôi phục thần hồn mà tu luyện chính là suy nghĩ đến có người sẽ đến làm loạn, sợ kẻ đó phá hủy mất hồ Tẩy Tiên, cho nên không lãng phí thời gian vào khôi phục thần hồn.
Nếu như lúc ban đầu tốn thời gian vào khôi phục thần hôn, vậy thì thần hồn khôi phục rồi nhưng tu vi lại không tăng cũng đánh không lại được hai người này. Cho dù là trốn thoát thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Mà hiện tại, tu vi của Diệp Thiên đã đạt đến Thiên Huyền Cảnh viên mãn, thần hồn chưa khôi phục hoàn toàn, cho dù đánh không lại hai người này, nhưng trốn ra ngoài, tốn chút thời gian khôi phục thần hồn, đợi thần hồn khôi phục xong, chuyện giết hai người này trở nên dễ dàng rồi.
Dây chính là điểm cao minh của Diệp Thiên, biết cái nào là quan trọng, cái nào là thứ yếu.
Triệu Thương Thiên thu lại tin tức, bình tĩnh hơn nhiều, áp chế lại lửa giận trong lòng.
“Hai vị Thượng Tiên.” Lúc này, đạo sĩ Hoàng Cực chỉ về hướng Diệp Thiên, nói: “Tôi không biết Diệp Bắc Minh mà hai ông nói có phải cậu ta không, nhưng cậu ta là Diệp Thiên, hai ông đều gọi cậu ta là Tôn Thượng.”
“Thứ cẩu tặc này!”
Triệu Thương Thiên nghe vậy thì khuôn mặt trở nên tức giận, cuối cùng không thể nhịn nổi, đánh mạnh một quyền về phía đạo sĩ Hoàng Cực.
“Ôi mẹ ơi.”
Đạo sĩ Hoàng Cực đột nhiên hét lớn kinh ngạc, sức mạnh tản ra từ trong một quyền này, ông ta có thể cảm nhận được, một khi bị đánh trúng thì chắc chắn sẽ nổ tung, làm ông ra sợ đến kinh hồn bạt vía, vội vàng trốn ra phía sau Lý Tiến Dương.
“Chút năng lực của ông mà cũng dám ra tay trước mặt bản tướng. Đúng là không biết tự lượng sức mình!” Lý Tiến Dương khinh thường lạnh giọng, một quyền đánh về phía quyền mà Triệu Thương Thiên đánh ra.
Một giây sau: “Uỳnh!”
Hai quyền va chạm vào nhau, một luồng năng lượng đáng sợ đánh ra, khiến cho nước trong hồ Tẩy Tiên bắn lên cao mấy chục mét.
“A!”
Toàn bộ đám người Đóa Đóa, Bảo Bảo, Huân Nhi, Lam Linh Nhi, Lam Ngọc đều bị nổ bay lên. Chỉ có Thú Kim Lân mắt xanh, Thú Lân bay thổi lửa, Hoàng Thiên Vọng và Dương Đỉnh Thiên cùng Triệu Thương Thiên là vì có tu cao nên không bị ảnh hưởng quá lớn, chỉ là vì vụ nổ, có hơi nghiêng ngả mà thôi.
Duy chỉ có Diêp Thiên là vững như núi Thái Sơn, cho dù sóng nước hồ đập mạnh cũng không thể lay chuyển được hắn.
“Mau áp sát vào Đóa Đóa.”
Nhưng thấy Đóa Đóa bị nổ mà kích phát ra hà quang, Dương Đỉnh Thiên lập tức hô lên. Bằng không lát nữa đánh nhau, dư âm có thể chấn động đến giết chết bọn họ.
“Một đám tép riu. Có thể đi chết trước rồi.”
Vẻ mặt Chu Bách Lâm thản nhiêm, đánh ra một quyền về phía đám người đang đi lại gần Đóa Đóa.
“Đáng chết!”
Triệu Thương Thiên lập tức thiên niệm, đánh ra một ấn bay lên trời, bay tới ngăn lại quyền của Chu Bách Lâm, va chạm khiến bóng quyền nổ tung.
Cũng may mọi người kịp thời trốn vào trong hà quang hộ thể của Đóa Đóa, bằng không lần tấn công này mà đánh trúng bọn họ, có thể khiến bọn họ hoàn toàn tan xương nát thịt.
“Muốn đánh thì chúng t ra ngoài đánh. Tôi với hai người các ông. Đừng đánh ở đây!” Triêu Thương Thiên lạnh giọng nói.
Đánh ở đây, thứ nhất là phá hủy mất hồ Tẩy Tiên, thứ hai là ảnh hưởng nghiêm trọng đến Diệp Thiên khôi phục thần hồn.
“Hai vị Thượng Tiên, bọn họ lo lắng hồ Tẩy Tiên bị hủy. Lần trước tiểu tiên cũng là bị ông ta dẫn dụ ra ngoài đánh. Bằng không đã hủy hồ Tẩy Tiên từ lâu rồi. Tu vi của bọn họ cũng không thăng cấp nhanh như vậy.” Đạo sĩ Hoàng Cực nói.
“Ha ha.”
Lý Tiến Dương cười chế nhạo: “Hồ Thăng Tiên này cũng sắp bị các anh tắm đến hỏng rồi. Chỉ còn lại chưa đến một phần mười tuổi thọ, hai người còn muốn lợi dụng nó để thăng lên Thái Hư sao?”
“Cho dù hồ Thăng Tiên sắp hỏng cũng đủ để ông bớt tu luyện mấy nghìn năm. Lẽ nào hai ông không muốn giết bọn tôi nữa, muốn lợi dụng hồ thăng thiên này để tu luyện sao?” Dương Đỉnh Thiên nói.
Ông ta muốn dụ dỗ hai người bọn họ, để bọn họ đồng ý ra ngoài đánh riêng với Triệu Thương Thiên. Tuy Triệu Thương Thiên không phải đối thủ của hai người bọn họ, nhưng kéo dài thêm một chút thời gian thì vẫn có thể. Tranh thủ thêm thời gian cho Diệp Thiên.
“Ha ha.” Chu Bách Lâm cười: “Tuy rằng rất quyến rũ, nhưng các ông đừng dùng kế dụ rắn ra khỏi hang, tranh thủ lúc bọn tôi đi đánh riêng với Triệu Thương Thiên mà đưa Diệp Bắc Minh bỏ trốn.”
“Cho nên, tôi bằng lòng ở đây giết chết mấy người. Cho dù hủy đi hồ Tẩy Tiên cũng không sao. Dù sao cũng sẽ không để cho mấy người chạy mắt. Bởi vì đầu của Diệp Bắc Minh còn có sức quyến rũ hơn hồ Tẩy Tiên.”
Nói xong, ông ta lập tức thực hiện tế Pháp Thân, mạnh mẽ giơ chân, muốn đánh tới.
“Không hay! Ông ta muốn hủy hồ Tẩy Tiên, Ông Triệu, mau đánh!” Dương Đỉnh Thiên hét lên.
Đây là đại tiên vương tiên đạo Thiên Huyền Cảnh viên mãn trung kỳ chính thống. Lực của một chân cực kỳ đáng sợ, có thể một chân dẫm nát cả ngọn núi lớn mà hồ Tẩy Tiên đang tọa lạc này.
“Khốn kiếp! Bản vương liều với ông!”
Cơ thể to lớn mạnh mẽ của Triệu Thương Thiên rung lên, đâm sầm về phía Chu Bách Lâm.
“Hừ, châu chấu đã xe.”
Lý Tiến Dương vừa lạnh giọng nói, vừa gọi ra một cây thương vàng, đam mạnh về phía Triệu Thương Thiên.
“Không hay!”
Sắc mặt Triệu Thương Thiên trở nên kinh ngạc, lập tức xoay người, tránh cây thương vàng. Bằng không đụng phải đầu thương, cơ thể bị xé rách thì càng không có năng lực để chiến đấu nữa.
Mà lúc này, chân của Chu Bách Lâm lại sắp giẫm lên bãi cát.
Chính vào lúc này, Diệp Thiên mở bừng mắt, đánh mạnh một quyền về phía Chu Bách Lâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.