“Đừng có chạy! Muốn chạy thì hãy bỏ yêu đan lại đã.”
Thấy Triệu Thương Thiên chạy đi không hề ngoảnh đầu lại, cả đám tiên vương tưởng rằng anh ta định chiếm số yêu đan đó một mình. Ai cũng như kiến đang bò trên chảo lửa, vừa chạy đuổi theo vừa kêu gào.
“Triệu Thương Thiên khốn khiếp! Mau chóng để lại yêu đan.”
“Nếu như anh vẫn tiếp tục chạy gây gián đoạn thời gian của chúng tôi thì đợi tới khi chúng tôi đuổi kịp anh, chắc chắn chúng tôi sẽ băm anh ra thành tám mảnh.”
“Có giỏi thì tốt nhất anh đừng để chúng ta bắt được, nếu không khẳng định anh phải chết. Cho dù anh có chạy lên trời, chạy sang tinh vực khác, dù chúng ta phải truy bắt đến mấy trăm triệu năm, chúng ta cũng muốn giết chết anh.”
Nhóm tiên vương tiếp tục mắng chửi không ngừng. Bọn họ nói đủ kiểu chửi rủa và up hiếp, thấy Triệu Thương Thiên càng chạy nhanh thì bọn họ càng có gan lớn hơn.
Cái này cho thấy, Triệu Thương Thiên không thể đánh thắng được bọn họ cho nên mới mang theo yêu đan chạy trốn đúng không? Nếu như anh ta có thể thắng bọn họ thì làm sao phải chạy chứ?
Vì thế, bọn họ mới muốn đuổi theo Triệu Thương Thiên để lấy lại yêu đan về phân chia. Còn về phần đám người Diệp Thiên, cũng không có hận thù sâu sắc gì với bọn họ nên dù có chạy trốn thì bọn họ cũng không quá quan tâm. Bọn họ chỉ một lòng muốn đuổi theo để lấy lại yêu đan nên tất cả dồn lực cùng truy đuổi. Không có một ai ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046572/chuong-907.html