Chương trước
Chương sau

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn theo hướng giọng nói phát ra, trong phút chốc, mọi ánh mắt đổ dồn vào Diệp Thiên.
"Tại sao lại là anh ta?"
Bao gồm cả bá chủ và Tiêu Thành Đạo, hầu như tất cả mọi người đều bị sốc.
"Bộ chiến giáp vàng kia là do anh ta thả ra?"
Đột nhiên, trong tâm trí mọi người bật lên những câu hỏi như vậy.
Thực ra, ai cũng nghĩ rằng có một sức mạnh bí ẩn nào đó bất ngờ xuất hiện và đỡ tấm lưới sấm sét dày đặc bao phủ lên bá chủ, nhưng họ không ngờ Diệp Thiên lại là người làm điều đó.
“Chàng trai, bộ tôn phẩm chiến giáp này thật sự là cậu bỏ ra để chặn nguy hiểm cho bổn tọa sao?” bá chủ chỉ vào bộ chiến giáp lơ lửng trước mặt, nghi ngờ hỏi.
Nếu là thật, có nghĩa rằng chàng thanh niên này không tầm thường, ít nhất còn đáng gờm hơn gấp nhiều lần so với tưởng tượng của ông ta!
“Ừ.” Diệp Thiên dửng dưng đáp: “Vừa rồi ông bất chấp nguy hiểm đỡ đòn cho tôi. Tuy rằng ông có hơi ảo tưởng, nhưng tôi vẫn nợ ông một mối ân huệ. Bây giờ tôi đỡ một đòn cho ông. Chúng ta không nợ gì nhau."
Bá chủ: "..."
Xem ra hình như ông ta thực sự ảo tưởng.
Khả năng phòng thủ của bộ chiến giáp này rất ghê gớm, đỡ đòn của tôn phẩm bát đoạn thần binh cũng không hề hấn gì, có thể thấy cấp bậc của bộ chiến giáp này chắc cũng thuộc hàng tôn phẩm bát đoạn.
Nếu như vừa rồi lúc Tiêu Thành Đạo ra tay mà anh triệu hồi bộ chiến giáp ra thì quả thực có thể đỡ đòn tấn công đó. Hoàn toàn không cần sự giúp đỡ của ông ta cả.
Nhưng liệu đòn tấn công của anh có đủ để vượt qua hàng thủ của Tiêu Thành Đạo?
Mang theo mối nghi vấn này, ông ta ngập ngừng hỏi: "Vậy cậu có đánh bại được Tiêu Thành Đạo không? Nếu không được, hãy cho bổn tọa mượn bộ chiến giáp này. Có lớp phòng thủ của bộ chiến giáp này, chắc chắn bổn tọa sẽ đánh bại Tiêu Thành Đạo!"
Ngay khi vừa dứt lời, không đợi Diệp Thiên lên tiếng, Tiêu Thành Đạo lập tức duỗi lòng bàn tay, một lực hút mạnh mẽ phát ra, hút lấy Huyền Thiên chiến giáp.
Nực cười, tính phòng thủ của bộ chiến giáp này cao như vậy, nếu bá chủ mặc vào mà phối hợp với tu vi của bá chủ thì sẽ rất khó tấn công, lúc đó chưa biết bá chủ có thể đánh bại được anh ta hay không, trước hết là anh ta sẽ không đánh bại được bá chủ.
"Phường trộm cắp! Đừng hòng trộm được chiến giáp!"
Nhìn thấy chiến giáp bị hút, bá chủ cũng lập tức duỗi tay phát ra lực hút, muốn hút bộ chiến giáp trở lại.
Do tu vi của hai người tương đương nhau, nên dưới lực hút của đôi bên, bộ chiến giáp kẹt ở giữa, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
"Trong tình thế hiện tại, có vẻ như ai có được bộ chiến giáp này sẽ có thể thống trị Tiên vực Tiểu Nam Thiên!"
Thấy cả hai đang tranh nhau Huyền Thiên chiến giáp, mọi người bên dưới đang xem trận chiến đều nghĩ như vậy.
Khi hai người mải giằng co, Diệp Thiên đột nhiên bay lên không trung, xuất hiện giữa hai người, cất bộ chiến giáp vào nhẫn không gian.
"Ôi trời!"
Nhìn thấy cảnh này, Lam Ngọc ở bên ngoài nhà họ Tiêu không nhịn được thốt lên.
"Thông gia điên rồi à? Trâu bò đánh nhau mà anh ấy lại xông vào giành thức ăn. Làm thế không phải là tìm cái chết sao?"
Ông ta không biết rằng bộ chiến giáp này là của Diệp Thiên, cho rằng Diệp Thiên đã ăn gan hùm mật gấu mới dám chớp thời cơ chạy tới cướp bộ chiến giáp.
"Điên rồi! Đúng là điên thật rồi! Bố nên nhân cơ hội trốn đi mới đúng, sao lại còn xông ra tranh giành chiến giáp làm gì, thật sự không thể hiểu được!"
Lam Linh Nhi lo lắng dậm chân.
"Chàng trai! Mau đưa bộ chiến giáp ra đây!"
Thấy bộ chiến giáp bị cất đi, Tiêu Thành Đạo hét tướng lên bằng một giọng điệu rất độc đoán và mạnh mẽ.
“Đừng giao cho ông ta, mau để tôi mặc vào, tôi giúp cậu đánh chết ông ta, cứu con dâu của cậu!” Bá chủ sốt sắng hét lên.
"Hai người đừng tranh giành làm gì."
Diệp Thiên nhẹ giọng nói, nhìn về phía bá chủ: "Chiến giáp dùng để tăng tính phòng ngự, ông không đủ sức tấn công để giết chết ông ta thì phòng ngự dù cao đến mấy cũng không giết được ông ta đâu."
Nói đến đây, hắn lại nhìn Tiêu Thành Đạo: "Đồ của tôi. Tại sao phải giao lại? Ông là cái thá gì?"
"Cậu!"
Tiêu Thành Đạo đột nhiên không nói nên lời.
Nhưng ngay sau đó, ông ta nghiêm giọng quát: "Nếu cậu giao nộp, tôi có thể không tính toán việc cậu giết người thân và người hầu trong nhà họ Tiêu tôi, nhưng nếu cậu không giao thì cả thù mới lẫn nợ cũ sẽ được tính cùng nhau, và tôi sẽ cho cậu chết một cách thê thảm."
Diệp Thiên nói: "Con dâu của tôi ở trong nhà họ Tiêu của ông. Nếu như ông đối xử tử tế, thì tôi sẽ phế bỏ tu vi của ông đến Thiên Huyền cảnh nhập môn, cũng sẽ không giết ông Nếu con dâu của tôi bị nhà họ Tiêu của ông ngược đãi, thì chẳng những tôi cho ông chết thê thảm mà còn tàn sát cả nhà họ Tiêu của ông. Trút giận thay cho con dâu tôi."
Ai nấy đều sửng sốt khi nghe thấy những lời này!
"Tên này điên quá rồi! Dám nói năng hùng hồn như thế, anh ta thật sự cho rằng mình là đối thủ của thái tổ nhà họ Tiêu sao?"
"Nếu không được tận mắt chứng kiến, tôi không thể tin được trên đời lại có những người ngông nghênh như vậy. Thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt!"
"Còn trẻ mà đã huênh hoang, anh ta không biết thái tổ nhà họ Tiêu ghê gớm như thế nào. Ngay đến bá chủ cũng không phải là đối thủ của thái tổ nhà họ Tiêu, anh ta có tư cách gì mà lớn lối như thế?"
"..."
Hai bố con Lam Ngọc sốc đến rớt cả quai hàm.
Ôi trời ơi!
Cũng lớn lối quá đi mất!
Trước mặt thái tổ nhà họ Tiêu, tuyên bố sẽ cho thái tổ nhà họ Tiêu chết thê thảm, rồi còn tàn sát cả gia tộc họ Tiêu?
Thật là điên rồ!
Chẳng lẽ anh ta còn lợi hại hơn cả bá chủ hay sao?
Làm thế nào mà có thể như thế được?
Không chỉ bố con Lam Ngọc mà vô số người dân ở thành phố Phong Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
"Ha ha ha!"
Tiêu Thành Đạo giận đến nỗi tức cười: "Dựa vào cậu mà cũng dám dám lớn lối như vậy trước mặt tôi, đúng là không biết tốt xấu ra sao!
"Vậy cậu thử nói con dâu của cậu là ai, xem bổn thái tổ đã đối xử tử tế hay ngược đãi nào, nếu như là ngược đãi thì bổn thái tổ phải xem cậu có khả năng làm cho bổn thái tổ chết thê thảm hay không."
“Học trò cưng của của Tiên Vương bị nhà họ Tiêu các ông bắt đi chính là con dâu của tôi.” Diệp Thiên trả lời.
"Cái gì?"
Cả Tiêu Thành Đạo và bá chủ đều sửng sốt.
Đặc biệt là bá chủ lúc này mới chợt nhận ra, liền nói: "Chẳng trách sao tu vi của ông đột nhiên tăng vọt. Thì ra là ông bắt học trò cưng của Tiên Vương, có được cơ duyên từ học trò cưng của Tiên Vương. Thế này thì giải thích được rồi!"
"Cái rắm!"
Tiêu Thành Đạo phủ nhận: "Nhà họ Tiêu tôi bắt học trò cưng của Tiên Vương khi nào, đừng nói vớ vẩn, không có chuyện đó!"
Ông ta quyết không được thừa nhận chuyện này, nếu để tin đồn được lan truyền ra ngoài, thì bá chủ của các Tiên vực lớn sẽ hùa nhau tấn công ông ta để có được học trò cưng của vị Tiên Vương. Với ông ta mà nói thì đó sẽ là một thảm họa!
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
"Chúng tôi đã tìm được học trò cưng của Tiên Vương rồi, ông còn không chịu thừa nhận!"
Ngay sau khi câu nói này cất lên, mọi người đều nhìn vào và thấy con thú Thú Kim Lân mắt xanh chở Dương Đỉnh Thiên và Huân Nhi, xuất hiện bên cạnh những đứa con của Diệp Thiên.
"Chuyện này..."
Các thành viên của nhà họ Tiêu tức thì bối rối.
Chỉ một thoáng lơ là mà họ đã tìm ra học trò cưng của Tiên Vương?
"Huân Nhi!"
Thấy Huân Nhi được cứu sống, trên người đầy những vết thương, sắc mặt của Bảo Bảo Bảo đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
"Anh Bảo, Đóa Đóa. Hu hu..."
Nhìn thấy Bảo Bảo và Đóa Đóa, Huân Nhi giống như một cô gái nhỏ chịu đủ mọi ấm ức gặp lại người thân của mình, bước xuống từ lưng con thần thú và khóc nức nở.
Bảo Bảo vội vàng tiến lên, bối rối nói: "Huân Nhi đừng khóc, có bố anh ở đây, họ bắt nạt em như thế nào, em hãy nói cho anh biết, anh bảo bố anh trút giận thay em."
"Hu hu..."
Huân Nhi đang hờn tủi, chỉ muốn khóc cho thỏa lòng, không nói được nên lời.
“Anh mau ôm cô ấy, an ủi cô ấy đi.” Đóa Đóa thấp giọng thúc giục Bảo Bảo.
"Ơ..."
Ngoại trừ em gái của mình ra, Bảo Bảo nào đã ôm những cô gái khác bao giờ, lại còn là cô gái mình thích, nên cậu ấy rất căng thẳng, trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp.
“Nhanh lên!” Đóa Đóa trừng mắt thúc giục cậu ấy.
Diệp Thiên nhìn mà chỉ biết gãi đầu.
Thằng nhóc hôi hám này, sao lại không có cái lá gan của anh cơ chứ, ôm con gái một chút thì sợ cái gì!
Giống hệt cái thời mẹ nó mới yêu vậy, bẽn lẽn quá!
Cũng may là chẳng mấy chốc, anh đã thấy Bảo Bảo rụt rè ôm Huân Nhi vào lòng, cất tiếng an ủi: "Huân Nhi đừng khóc, không sao đâu, anh và bố còn cả chú Dương đều ở đây, không ai có thể bắt nạt em được, mau nói cho anh biết bọn họ bắt nạt em như thế nào đi, anh bảo bố anh đánh chết họ!"
"Họ, họ cướp hết tất cả mọi thứ mà sư tôn cho em rồi, em bảo bọn họ trả lại, nhưng họ không trả, còn đánh em, nhốt em lại, không cho em đi gặp sư tôn, ép em phải dạy họ tu luyện Đạo thống mà sư tôn dạy cho em, em không dạy thì họ đánh em, không cho em ăn, không cho nước uống, họ còn nói rằng mỗi ngày sẽ đánh em một trận cho đến khi nào chịu dạy họ mới thôi, nếu không thì họ sẽ đánh em đến chết. Hu hu... "
Huân Nhi vừa nói vừa khóc.
"Quá kinh tởm!"
Cả người Bảo Bảo run lên, cậu ôm Huân Nhi chặt hơn, sau đó nói với Diệp Thiên: "Bố, chúng bắt nạt Huân Nhi quá đáng quá, lấy hết những gì mà ông nội Huyền Cơ cho Huân Nhi, ngày nào cũng đánh Huân Nhi. Bố phải dạy chúng nghiêm khắc vào để trút giận cho Huân Nhi! "
"Con trai ngoan, nhất định bố sẽ trút giận cho con dâu!"
Diệp Thiên đáp lại, quay sang nhìn Tiêu Thành Đạo lần nữa, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
"Ông đối xử với con dâu tôi không ra gì, còn ngược đãi con bé. Vậy thì tôi đành phải thực hiện những lời tôi vừa nói, làm cho ông chết thê thảm, tàn sát cả nhà họ Tiêu của ông thôi!"
"Ha ha ha!"
Tiêu Thành Đạo ngẩng đầu cười: "Dựa vào cậu mà cũng đòi..."
Thế nhưng ông ta còn chưa nói hết câu, thì Diệp Thiên đã cho pháp thân hiện ra, ông ta chợp loạng choạng, hai con mắt suýt rơi ra ngoài.
To lớn quá!
Đúng lúc này, tất cả những người theo dõi trận chiến cũng bàng hoàng.
"Trời ạ! Pháp thân cao quá!"
"Pháp thân cao hơn 30 nghìn trượng, thái tổ nhà họ Tiêu dù có giơ tay lên cũng không thể với tới đầu anh ta được!"
"Chẳng trách anh ta lại dám xông vào đòi giết nhà họ Tiêu, hóa ra anh ta khủng khiếp như vậy!"
"..."
Ngay cả bá chủ cũng hoảng hồn giật lùi về phía sau một bước, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Ôi trời!"
Hai ba con Lam Ngọc cũng trố mắt sững sờ.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một pháp thân cao lớn như vậy!
“Cậu, cậu, cậu… tu luyện cùng một Đạo thống giống Tiên Vương đó đúng không?” Tiêu Thành Đạo rụt rè hỏi, Pháp Thân cao lớn như vậy khiến lưng ông ta ớn lạnh.
"Người sắp chết mà sao hỏi nhiều như vậy?"
Diệp Thiên lạnh lùng nói, tung ra một cú đấm.
Rầm ầm ầm!
Bóng quyền còn lớn hơn cả Tiêu Thành Đạo, xuyên qua một cách thô bạo, xé toạc một đường hầm giữa khoảng không, đâm thẳng vào Tiêu Thành Đạo.
"Bổn thái tổ không tin anh có thể lợi hại hơn bổn thái tổ!"
Tiêu Thành Đạo không tin, lập tức thi triển tiên pháp, Lôi Phạt kiếm lớn bổng gấp triệu lần, hung hăng chém về phía cái bóng quyền.
Xoẹt!
Một nhát chém đứt đôi bóng quyền, biến thành hai luồng khí lực khủng khiếp, xẹt qua hai bên Tiêu Thành Đạo.
"Ha ha! Cậu cũng không làm được mà!"
Kết quả này khiến Tiêu Thành Đạo rất hài lòng, cười khoái trá: "Pháp thân cậu cao cỡ nào đi chăng nữa thì bổn thái tổ cũng có thể chém đứt chỉ bằng một nhát kiếm!"
Lời nói vừa dứt, ông ta liền nhảy vọt lên, giơ cao thanh Lôi Phạt, chém về phía Diệp Thiên.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thiên dịch chuyển thần niệm, thét lên một tiếng:
"Về!"
Giây tiếp theo!
Xẹt!
Lôi Phạt Kiếm trở nên nhỏ hơn, hóa thành ánh sáng vàng, rơi vào trên tay Diệp Thiên.
"Chuyện này..."
Tiêu Thành nhìn hai bàn tay trống rỗng, thanh Lôi Phạt bị tịch thu, đầu ong ong, toàn thân choáng váng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.