Chương trước
Chương sau

Diệp Thần cũng nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi nheo mắt xoay người đối mặt với hai vị Tiên Vương thần hồn.
Anh sở dĩ không phải kinh ngạc bởi vì có hai vị Tiên Vương bất đồng ý kiến, ngoài miệng thì nói hay hơn hát nhưng vừa ra ngoài liền trực tiếp trở mặt. Mà bởi vì trong hai vị Tiên Vương có một vị là Mộ Dung Xương do hắn đã lựa chọn cẩn thận.
Bất kì ai phản bội hắn đều có thể hiểu được nhưng chỉ có ba người trước mặt có người phản bội là điều hắn không thể nào lí giải.
Trong ấn tượng của hắn, lúc Mộ Dung Xương làm thành chủ ở Thiên Dung Thành, danh tiếng và nhân phẩm của anh ta rất đáng khen ngợi, đó là lí do vì sao anh chọn tín nhiệm Mộ Dung Xương.
Kết quả là hắn đã nhìn nhầm người rồi, chọn ra một tên qua cầu rút ván.
“Diệp Bắc Minh, có phải là không thể nghĩ tới rằng tôi sẽ trở mặt với anh không?” Mộ Dung Xương cười lạnh hỏi.
“Thực sự là không nghĩ tới.” Diệp Thiên không phủ nhận.
“Ha ha!” Mộ Dung Xương cười lớn: “Biết vì sao tao lại muốn trở mặt không?”
“Trở thì cũng đã trở rồi, hỏi cái này thì có ý nghĩa gì nữa?” Diệp Thiên không muốn biết đáp án.
“Nhưng tao thấy có ý nghĩa!” Mộ Dung Xương gào lên với vẻ mặt dữ tợn: “Năm đó tao bị Huyền Quang Tiên Đế đưa ra tiền tuyến chiến đấu, đại tướng Lâm Bá Thiên dưới trướng mày đánh chiếm được Thiên Dung Thành, trực tiếp tàn sát hàng loạt dân trong thành khiến năm người vợ, tám đứa con trai, sáu đứa con gái của tao toàn bộ chết dưới đao của Lâm Bá Thiên!”
“Tao hận! Hận không thể đem Lâm Bá Thiên ra chém xuống ngàn đao, vì vợ và con cái báo thù rửa hận.”
“Nhưng tao không đánh lại ông ta, cuối cùng bị ông ta bắt được, trở thành một vong hồn trong lò luyện khí của mày, bị mày giam cầm làm kiếm linh mấy vạn năm!”
“Cuối cùng thì hôm nay tao có thể ra ngoài rồi, mà mày lại là chủ công của Lâm Bá Thiên, là thủ phạm đã khơi mào trận chiến đó, giết một tên chó chết như mày làm tao càng hả giận hơn so với giết Lâm Bá Thiên!”
“To gan!” Dương Đỉnh Thiên lao đến, lớn tiếng quát lên: “Dám vô lễ như vậy với tôn thượng, mày quả thực là chán sống rồi! Đến quỷ cũng không muốn làm rồi phải không?”
Ngay lập tức, Mộ Dung Xương cùng một vị tiên vương khác nghiêng đầu nhìn qua.
“Dương Đỉnh Thiên?” Một vị Tiên vương cau mày, trong chốc lát lộ ra ánh mắt hung ác, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên chó này vậy mà cũng ở đây à!”
“Bổn vương còn tưởng là ai, thì ra là tên tay chân bại tướng Lý Huyền Giai này.” Dương Đỉnh Thiên lạnh lùng cười: “Sao nào? Vẫn còn muốn giết bổn vương hay sao?”
“Hừ!” Lý Huyền Giai tức giận nói: “Năm đó mày tàn sát hàng ngàn binh lính của bọn tao, món nợ máu này hôm nay tao nhất định sẽ trả lại cho mày!”
“Nạp mạng đi!”
Dứt lời, Lý Huyền Giai dang tay ra, một luồng lệ khí khủng khiếp từ trên người anh ta tỏa ra, ngay tức khắc trời đất như bị nhuốm máu giống như là ánh hoàng hôn, một vùng đỏ tươi.
Anh ta là một thần hồn, không có nhẫn không gian, không có pháp bảo thần binh nhưng cho dù là như vậy thì Thiên huyền cảnh viên vẫn thỏa mãn anh ta, không thân xác, thần hồn cũng kinh dị khác thường, ngay lập tức ngưng tụ thành một hình tròn huyết khí đầy trời, hai tay đẩy ra hung hăng đánh tới Dương Đỉnh Thiên.
“Thật lợi hại!”
Trong lòng Dương Đỉnh Thiên chợt căng thẳng, bị sự trấn áp kinh khủng này làm cho sợ hãi nhưng anh ta đã lợi hại như thế nào, Lý Huyền Giai chỉ như một con kiến ở trước mặt anh ta, hôm nay làm sao có thể sợ hãi trước bại tướng dưới tay mình được chứ?
Kết quả là anh ta triệu hồi ra thần binh, đồng thời trực tiếp rút đao cuồng bạo chém về phía năng lượng huyết khí.
Bùm!
Một kiếm trúng đích!
Nhưng!
Căn bản là chém không ra thứ năng lượng ngập trời này.
Giây tiếp theo!
Bùm!
Huyết khí đập vào trên ngực Dương Đỉnh Thiên.
“A!”
Một tiếng hét thảm thiết, Dương Đỉnh Thiên bay người ra ngoài sau đó không ngừng nôn ra máu tươi.
“Ha ha! Ha ha ha!”
Lý Huyền Giai đắc ý sảng khoải cười lớn: “Dương Đỉnh Thiên, không ngờ rằng mày lại yếu ớt đến như vậy, bổn tướng còn chẳng có thân xác, nếu như có thêm thân xác thì giết mày chẳng phải dễ như bóp chết một con kiến thôi sao? Hahaha!”
“Mày...” Dương Đỉnh Thiên nghiến răng nghiến lợi.
Không còn cách nào, tu vi bị hao tổn nặng nề, anh ta lao vào đại cảnh giới, đối mặt với Đại tiên vương thần hồn Thiên huyền viên mãn. Quả thực không có sức mạnh để trở tay, thông qua một chiêu này liền có thể chứng minh được.
“Diệp Bắc Minh, đến lượt mày rồi!”
Mộ Dung Xương thấy Huyền Giai dễ dàng tiêu diệt Dương Đỉnh Thiên như vậy, trong nhất thời tràn đầy tự tin nghĩ rằng mình cũng chỉ cần giơ tay nhấc chân liền có thể tiêu diệt được Diệp Bắc Minh.
Kết quả là vừa dứt lời xong liền hung hăng chưởng một chưởng về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên không né tránh, chỉ có hạ Đóa Đóa xuống một chút sau đó kích hoạt Thất khiếu linh lung tâm, ánh sáng hộ thể đỡ một đòn của Mộ Dung Xương.
“Đáng chết, lại có Thất khiếu linh lung tâm bảo vệ.”
Mộ Dung Xương nghiến răng nghiến lợi.
“Mộ Dung huynh, thời điểm mà ánh sáng biến mất, hắn ta có thể trốn được một lúc chứ không thể trốn được cả đời. Trước tiên tạm thời theo tôi giết chết Dương Đỉnh Thiên, chiếm lấy thân xác của hắn, một lúc nữa anh có thể chiếm thân xác của Diệp Bắc Minh.” Lý Huyền Giai nói.
“Được.”
Mộ Dung Xương hoàn toàn không phản đối, có thể có được thân xác của tiên đế đó là điều vinh dự biết bao?
Kết quả là hai người lập tức lao đến giết Dương Đỉnh Thiên.
“Lỗ Khuê, Lý Đạo Nhiên, Vương Hiếu Niên, ba người nhanh tới đây kéo hai tên phản nghịch này lại!” Diệp Thiên lập tức hét lên. Anh vốn đã rất suy yếu, nguyên thần xuất ra nhập vào Vạn hồn huyết ấm kiếm. Mặc dù lệ khí không nặng như trước nhưng vẫn tương đối nặng khiến cho thần hồn của anh bị thương nhẹ, thực lực càng bị giảm đi nhiều, làm sao có thể đối phó với hai vị tiên vương thần hồn hung hãn tàn bạo này chứ?
Ngoài tám vị tiên vương đã sỉ nhục tổ yêu, hành hung và đạp phá tổ yêu một cách thô bạo, thì khi nghe được tiếng hét của Diện Thần bọn họ mới biết có người phản nghịch.
“Bắc Minh tiên đế, thuộc hạ tới đây để hộ giá!”
Lỗ Khuê, Lý Đạo Nhiên, Vương Hiếu Niên, ba vị tiên vương ngay lập tức bỏ qua tổ yêu hướng đến giết Mộ Dung Xương và Lý Huyền Giai.
Ba người họ vừa rút lui, tổ yêu biết vậy liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Tuy không thể chuyển bại thành thắng nhưng ít nhất là sẽ không bị giết trong thời gian ngắn.
Rất nhanh sau đó, ba người Lỗ Khuê đã kéo theo hai người Mộ Dung Xương, tạm thời bảo vệ được mạng sống của Dương Đỉnh Thiên.
“Ba người bọn mày điên rồi sao?” Lý Huyền Giai hét lên.
Sau đó lại hướng về năm tổ yêu ở hướng đối diện gào lên: “Còn có năm người bọn mày nữa! Tiếp tục được nhìn thấy mặt trời, tự do sống dưới ánh sáng không tốt sao? Tại sao phải làm chó cho Diệp Bắc Minh, có xứng đáng với sự bồi dưỡng của Huyền Quang Tiên đế với bọn mày năm đó hay không?”
“Việc này...” Năm vị tiên vương đang chiến đấu với tổ yêu lập tức dừng lại, bị nói nên việc quyết tâm đi theo Diệp Thiên có chút dao động.
“Làm chó cho bổn tọa ít nhất còn có thể cùng với bổn tọa ngạo nghễ với thiên hạ, còn Huyền Quang kia thì chỉ có thể làm một con chó chết, vậy thì có ý nghĩa không?” Diệp Thiên cười lạnh nói.
Lời nói này chạm vào trong tâm khảm của tám vị tiên vương. Huyền Quang Tiên Đế đã chết, trung thành với ông ấy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, mà trung thành với Bắc Minh Tiên Đế quả thực là sẽ có hi vọng ngạo nghễ với thiên hạ.
“Hừ!” Mộ Dung Xương hừ một tiếng nói: “Bọn tao có thể làm thịt mày sau đó lấy mạng chó của mày về Tử Vi Tinh. Dưới trướng của bảy vị tiên đế còn sợ tìm không được chỗ để nở mày nở mặt sao?
“Có lí!”
Lời này lại làm cho vài vị tiên vương bị dao động.
Diệp Thiên cười ha hả nói: “Bọn mày có thể đi làm bảy con chó già nhưng phải suy nghĩ cho kĩ. Diệp Bắc Minh ta sớm muộn gì cũng đi ra tìm bảy con chó già đó tính sổ, đến lúc đó bọn mày lại đứng ở phía đối lập với bổn tọa, bọn mày rõ ràng có thể biết được đến lúc đó kết cục sẽ như thế nào”
“Việc này...”
Vài vị tiên vương vừa mới dao động nghe vậy nhất thời trong lòng lại cảm thấy e sợ.
“Ha ha!” Lý Huyền Giai cười điên cuồng: “Chỉ cần mười người bọn tao đồng tâm hiệp lực, mày nghĩ rằng Diệp Bắc Minh mày còn có ngày trở về Tử Vi Tinh sao?”
“Mày lại cho rằng mày có thể giết được bổn tọa sao?” Diệp Thiên cười lạnh: “Thiên đạo cùng với bảy vị tiên đế liên thủ đều không thể giết được bổn tọa, bọn mày sao có thể so với thiên đạo và bảy vị tiên đế?”
Lý Huyền Giai và Mộ Dung Xương nhất thời cứng họng.
“Đừng nói là hai người bọn mày!” Lúc này Lỗ Khuê lên tiếng: “Tâm ý tao đã quyết, đã đem tất thảy đặt cược lên người Bắc Minh tiên đế, hai người đừng có mà phí lời nữa!”
“Tao cũng không muốn làm nô lệ ba đời, tôi chỉ muốn đi theo Bắc Minh tiên đế. Có thể bá nghiệp thì thành, không bá nghiệp được thì chết cũng không hối tiếc. Không muốn hôm nay nương nhờ người này mai lại nương nhờ người khác!” Lý Đạo Nhiên cũng to tiếng.
“Tao cũng quyết tâm đi theo Bắc Minh tiên đế, không muốn lại phải đổi chủ công nữa!” Vương Hiếu Niên cũng vô cùng kiên định nói.
“Chỉ cần đi theo Bắc Minh tiên đế, không dao động sự quyết tâm nữa!”
Năm vị tiên vương khác cũng hạ quyết tâm!
“Bọn mày...”
Sắc mặt Mộ Dung Xương và Lý Huyền Giai đều tối sầm lại.
“Vậy hai người bọn tao sẽ giết ba người bọn mày trước sau đó sẽ giúp yêu nhân kia giết chết năm người bọn mày, để bọn mày phải hối hận về quyết định của mình!” Lý Huyền Giai nghiến chặt răng nói ra những lời này.
Sau đó quát lên: “Mộ Dung huynh, hai chúng ta liên thủ lại sẽ không sợ ba người bọn chúng, cùng nhau giết chúng.”
“Được”
Hai người ngay lập tức lao lên chém giết với ba người Lỗ Khuê.
“Tiêu diệt yêu nhân, tới đây hỗ trợ ba người bọn họ!” Diệp Thiên xuống tới.
“Vâng! Bắc Minh tiên đế!”
Năm vị tiên vương lại một lần nữa phát động tấn công hướng về tổ yêu.
Mà Diệp Thiên từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên đan dược và nuốt xuống.
Lúc này, Châu Huyền Đồng hét lên: “Tất cả mọi người có ở đây, cùng với bổn tọa giúp hai vị đạo hữu giết ba tên cẩu tặc kia, sau đó để hai vị đạo hữu giúp tổ yêu, như vậy chúng ta sẽ có thể giành được thắng lợi cuối cùng”
Dứt lời, ông ta xung phong liều chết đi tới.
Gần hai nghìn thực tiên cũng đều gào thét đuổi theo.
“Giết!”
Dương Đỉnh Thiên chịu đựng trọng thương mà hét lớn một tiếng, xông về phía Châu Huyền Đồng.
Thú Kim Lân mắt xanh, Cơ Hữu Đạo, Ngô Huyền Tâm lập tức theo sau.
Diệp Thiên cùng với Đóa Đóa và Ngụy Ánh cũng xuống lưng thú, Thú Lân bay thổi lửa cũng gia nhập vào trận chiến.
Nhất thời, một trận chiến oanh oanh liệt liệt bắt đầu, thu hút hàng nghìn hàng vạn tu sĩ xung quanh đến xem cuộc chiến. Có không ít thực tiên còn bị Châu Huyền Đồng tẩy não để gia nhập vào hàng ngũ chống lại phía Diệp Thiên.
Tình thế bên phía Diệp Thiên vô cùng nguy cấp.
Mà lúc này ở bên kia lục địa:
“Nghiệp chướng! Cái tên tiểu tử Diệp Bắc Minh này thực sự là nghiệp chướng, một kiếm đã làm hại biết bao nhiêu sinh linh vô tội!”
Huyền Cực tiên tôn dọc theo khe núi vượt biển mà đến, xác chết ở khắp dọc đường, có tu sĩ, có yêu thú, không biết có thể đếm được bao nhiêu tỉ.
Không được, đến phía đối diện bờ biển rồi mà hẻm núi vẫn không thấy được điểm cuối, hai bên hẻm núi đều là đống đổ nát, vô số sinh linh ở trên đống hoang tàn than trời trách đất nhìn ông mà buồn bã không ngừng.
“Sư tôn, chuyện này có phải là quá tàn nhẫn không?” Sắc mặt Huân Nhi tái nhợt.
“Còn chẳng phải sao?” Huyền Cực Tiên Tôn vô cùng đau lòng nói: “Thực sự không hiểu những kẻ thống trị kia tại sao có thể xem bá tánh như cỏ rác vậy chứ?”
“Năm đó chú là học trò của người, là do người dạy sao sư tôn?” Huân Nhi tò mò hỏi
“Cái rắm!” Huyền Cực Tiên Tôn phủ nhận nói: “Năm đó vi sư ngoài việc dạy nó tu luyện ra còn dạy hắn tôn sư trọng đạo, kính nể thiên địa sinh linh. Nó ngược lại thì tốt rồi, đem tất cả những gì vi sư dạy làm ngược lại, trong mắt không có tôn trưởng, không kính sợ thiên địa, thực sự là trong cuộc đời giáo đồ này của vi sư là một nét bút thất bại thảm hạ”
Dứt lời, ông thở hồng hộc rồi kéo Huân Nhi tiếp tục đi dọc theo hèm núi sâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.