Lúc này, sau khi được Diệp Thiên “thuần hóa” một hồi, Tần Liên Tâm giống như một con cừu nhỏ ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng yêu chiều mà vuốt ve phần ngọn tóc của cô.
Suy cho cùng, anh vẫn thích cưng nựng cô nhất.
“Diệp Thiên, anh dắt Tử Hi về là được rồi, sao lại còn dắt thêm hai người nữa. Như vậy sau này chẳng phải là em phải đợi thêm rất nhiều ngày mới có thể được anh yêu thương một lần!” Tần Liên Tâm có chút không vui.
Ban đầu, cái bánh có thể ăn một mình. Bây giờ phải chia cho nhiều người như vậy, trong lòng không tránh khỏi nảy sinh buồn phiền.
Đương nhiên Diệp Thiên biết trong lòng cô nghĩ sao. Vì vậy anh cười nhẹ nói: "Từ hôm nay trở đi, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ chỉ ôm em ngủ."
“Hả? Vậy anh không lo cho họ nữa à?” Tần Liên Tâm lại thấy không nhẫn tâm. Cô cảm thấy vậy thì không được công bằng với họ.
“Lo chứ.” Diệp Thiên cười: “Anh ở chỗ họ xong, sau đó về với em. Như vậy thời gian chúng ta ở bên nhau không phải là nhiều hơn à?”
“Đúng là một cách hay.”
Tần Liên Tâm lại cười tươi như hoa. Nhưng ngay sau đó cô lại bĩu môi: "Vậy An Kỳ và Thần Diệp Hy, có khi nào sẽ không vui không. Sau này sẽ không thèm để ý em nữa."
“Tuyết Nhi yên tâm đi, không có chuyện đó đâu.” Diệp Thiên cười khẳng định.
Thẩm An Ky chỉ chú trọng quá trình. Thần Diệp Hy vui vẻ thoải mái, không đến cũng không sao. Hoàng Phủ Thường thì cuồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046504/chuong-839.html