Vừa dứt lời, mọi người lập tức quay đầu theo hướng phát ra giọng nói, chỉ thấy một bóng hình phóng đi như tia chớp, chỉ trong nháy mắt mà hắn đã lao tới trước mặt cha con Ngụy Ánh.
Chợt nhìn qua, đây chẳng phải là tên nhóc đã hốt được cô Ngụy sao?
"Cậu Diệp, tại, tại… tại sao công tử lại trở về?"
Ngụy Ánh hoảng hốt thất lễ, tất cả những thứ cô ta làm, còn chẳng phải là để Diệp Thiên có thể bình an khoẻ mạnh sao?
Nhưng hắn lại chạy về đây, đây chẳng phải là chui đầu vô lưới thì là gì?
"Sao tôi lại có thể vứt bỏ cô mà mặc kệ, để cô gánh vác hết mọi thứ được? Đây không phải tác phong của tôi. Hơn nữa, tôi cũng không hy vọng cô bị gì cả." Diệp Thiên nói.
Hắn đã nghe tất cả những thứ mà Ngụy Ánh vừa nói, biết cô gái này phải dùng thân thể bé nhỏ này mà gánh vác toàn bộ những thứ mà hắn tạo ra, vậy sao hắn có thể nhẫn tâm?
"Cậu Diệp..."
Ngụy Ánh vừa lo lắng vừa cảm động, lập tức nhào vào lòng Diệp Thiên mà khóc thút thít: "Công tử có tình, Ngụy Ánh đã cảm thấy thoả mãn, cuộc đời này có thể quen biết công tử, đến khi có thể triền miên với công tử đã là vinh hạnh của Ngụy Ánh. Nhưng Ngụy Ánh thật sự không hy vọng công tử có gì bất trắc, lần này công tử đến, Ngụy Ánh..."
Cô ta không nói được nữa.
Vất vả lắm mới khuyên được để Tam trưởng lão không đuổi theo Diệp Thiên, lần này hắn lại đến, chẳng phải là hợp ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046492/chuong-827.html