“A!”
Bất ngờ có một giọng nói vang lên ở sau lưng khiến Ngụy Ánh cảm thấy rất kinh ngạc, cô ta lập tức quay người lại, thấy bố đang ảm đạm nhìn mình, cô ta hỏi: “Bố, sao bố lại đến đây?”
“Hừ!”
Ngụy Hoài nói khẽ: “Con trả lời bố trước đã, con cứu cậu ta có phải vì con cảm thấy cậu ta đẹp trai nên thích cậu ta phải không?”
“Không, không, không!”
Ngụy Ánh vội vàng xua tay giải thích, nói: “Con gái làm sao có thể thích anh ta được. Anh ta rất thô tục mà con cũng không thích loại đàn ông rác rưởi như vậy đâu nên bố đừng hiểu lầm con.”
“Như vậy còn được.”
Sau đó ánh mắt của Ngụy Hoài chuyển từ Ngụy Ánh sang Diệp Thiên, ông ta cảnh cáo nói: “Cậu cũng nên tự nhìn lại chính mình đi, vậy mà muốn dụ dỗ cả con gái của tôi, nếu tôi mà nhìn thấy cậu dụ dỗ con gái tôi lần nữa thì cậu hãy đợi xem tôi sẽ xử lý cậu như thế nào!”
Sau đó, ông ta nhìn Ngụy Ánh nói: “Con đi tắm rửa thay quần áo nhanh lên, một lúc nữa Ngọc Long thần tử sẽ đến Phụng Minh Các ngồi một chút, đến lúc đó con hãy đàn hát mấy bài góp vui với Ngọc Long thần tử.”
Dứt lời, ông ta quay người rời đi.
“Ồ!”
Ngụy Ánh ồ lên một tiếng, quay đầu liếc nhìn trừng mắt với Diệp Thiên, tỏ vẻ không hài lòng giống như chính anh là người khiến cô ta bị hiểu lầm, sau đó rời đi ngay sau Ngụy Hoài.
“Cái cô gái này, cô ta còn có thể đàn hát ở Phụng Minh Các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046484/chuong-819.html