Khâu Thụy Đào rất sợ hãi, Tiên Vương bị Ma Vương ngăn chặn, thấy tình thế này, một lát sợ khó phân thắng bại, vốn dĩ tưởng Diệp Thiên sẽ thừa cơ chạy trốn, Thái Thượng Trưởng Lão đuổi theo, bọn họ cũng làm bộ đuổi theo một chút, như vậy sẽ rất an toàn, nhưng làm sao có thể đoán được Diệp Thiên lại không chạy mà đi về hướng bọn họ, nhìn dáng vẻ thì là muốn đối phó với bọn họ.
Điều này khiến anh ta vô cùng sợ hãi.
Dù sao Diệp Thiên không phải ăn chay, ngang tài ngang sức với Thái Thượng Trưởng Lão, nếu như Thái Thượng Trưởng Lão không chống đỡ nổi, bị đánh cho bị thương hoặc đuổi chạy, vậy chẳng phải bọn họ sẽ rất thảm sao?
Cho nên anh ta mau chóng để cho Thái Thượng Trưởng Lão đi đối phó, còn anh ta thì sẽ tùy cơ ứng biến, nếu như Thái Thượng Trưởng Lão có thể áp chế Diệp Thiên, vậy bọn họ sẽ tìm cho Diệp Thiên một cơ hội, nếu Thái Thượng Trưởng Lão bị áp chế, vậy thì phải cân nhắc phải chăng nên rút lui.
Dù sao chuông lục lạc và hoa sen đen của Diệp Thiên cũng khá đáng sợ.
"Không sao, không vội ra tay, Bổn tiên ngang sức với hắn, còn có bốn người sư huynh đệ đồng môn giúp đỡ, không cần bốn vị đạo hữu trợ giúp, đủ để khiến hắn thất bại, cho nên hắn muốn tới thì cứ để hắn tới, đến lúc đó cho hắn nếm một chút, không muốn mạng của hắn cũng cho hắn làm bị thương."
Cơ Hữu Đạo khoát tay, nói nhẹ như mây như gió.
Ông ta sẽ không ngốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046475/chuong-810.html