Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Châu Kình Thiên. Bốn người này đều là bốn vị đại dũng tướng năm đó đã từng dưới trướng của Diệp Thiên, lúc anh trở thành một Tiên đế, họ chính là những người đã cùng anh đi đánh Nam dẹp Bắc, vào sanh ra tử. Vào thời điểm đó, tất cả họ đã hợp lực với mười vạn quân tinh nhuệ, trở thành bốn thanh kiếm đắc lực trong tay Diệp Thiên, Diệp Thiên chỉ kiếm về hướng nào, thanh kiếm liền chĩa về hướng đấy, kiếm vươn tới đâu thì giết sạch quân thù đến đấy, gần như là bất khả chiến bại! Có thể nói rằng Diệp Thiên đã thống trị cả thế giới ngân hà, trung tâm của vũ trụ, chiếm đóng mười mấy đại lộ tinh vực của phía Bắc, thành lập quyền bá chủ, xưng Đế và chiếu cáo thiên hạ, hàng trăm triệu vị thần tiên đều nhất nhất phục tùng, những điều này không thể không kể đến công lao của bốn người họ. Sau khi xưng Đế, Diệp Thiên đã sắc phong cho Lâm Bá Thiên là Thần Võ Vương, trấn thủ phía Đông; Dương Đỉnh Thiên là Trung Võ Vương, trấn thủ phía Tây; Triệu Thương Thiên là Duệ Võ Vương, trấn thủ phía Nam; Châu Kình Thiên là Nhân Võ Vương, trấn thủ phía Bắc. Có thể nói rằng, ở vùng tinh vực mà Diệp Thiên thống trị, quyền lực của bốn người họ chính là dưới một người trên vạn người, có thể được gọi là quyền thế ngút trời, oai phong lẫm liệt. Sau khi anh từ thế giới tinh hà trung tâm vũ trụ rơi xuống, tất cả thuộc hạ của anh cũng rơi xuống. Khi đó anh biết rằng thuộc hạ của anh chắc chắn sẽ bị báo thù. Dương Đỉnh Thiên xuất hiện ở Tiên Thổ, trở thành ma đầu, đây chính là minh chứng tốt nhất. Anh rất may mắn, Dương Đỉnh Thiên vẫn chưa chết. Chỉ là anh không hề biết rằng, ba người còn lại còn sống hay đã chết. Anh tin rằng Dương Đỉnh Thiên nghe thấy những cái tên này tại Tiên Thổ, nhất định sẽ nghĩ rằng cố nhân đã xuất hiện tại Tiên Thổ, và sẽ đến đây, điều này chắc chắn sẽ xảy ra. "Có thể thì có thể, nhưng bên trong trận pháp này, âm thanh không thể đi vào cũng không thể truyền ra." Dương Tử Hi lắc đầu. Diệp Thiên vỗ trán một cái : "Đúng rồi, anh đã quên mất đi việc này." "Hay là, em sẽ kêu người mở ra một khe hở, em sẽ đi ra bên ngoài để giữ khe hở ấy, để Dương Tử Hi tranh thủ thời gian truyền âm ra bên ngoài?" Tô Lạc Thiền đề nghị. "Không được." Diệp Thiên lắc đầu: "Nó quá nguy hiểm, truyền âm không phải là một việc nhanh chóng, bọn họ lại ở cách đây rất xa, phải mất một khoảng thời gian dài mới nhận được, bên ngoài lại có rất nhiều cao thủ, em đi ra ngoài, rất khó để quay lại. " "Được anh lo lắng, thật tốt." Tô Lạc Thiền vui mừng nở nụ cười: "Nhưng mà tình hình trước mắt, chỉ em mới giúp cho Tử Hi có thể tranh thủ thời gian mà truyền âm, nếu như em không đi, thì không thể nào truyền âm ra ngoài được, một khi trận pháp bị phá vỡ thì tất cả đều sẽ phải chết." "Vì vậy, cho dù có nguy hiểm đến nhường nào, thì em vẫn phải đi để giúp Tử Hi có thời gian truyền âm ra ngoài, như vậy thì mới có thể truyền âm để Ám Dạ Ma vương nghe thấy và đến cứu chúng ta được." "Bởi vì, em không thể để anh xảy ra bất cứ chuyện gì được, cũng không thể Đoá Đoá xảy ra chuyện, chỉ cần là có thể cứu được mọi người, dù có phải chết thì em cũng cam tâm tình nguyện." Nói đến đây, cô ta bỗng khẽ nở một nụ cười chua xót: "Ai bảo em yêu Diệp Bắc Minh anh còn hơn yêu cả bản thân mình làm chi?" "Thiền nhi…" Trái tim của Diệp Thiên chợt nhói đau, trong lòng anh bây giờ đang cảm thấy vô cùng hổ thẹn đối với cô ta. Cô ta vốn dĩ có thể có ở đây, bình bình an an mà sống một cách yên ổn, nhưng mà bởi vì sự xuất hiện của anh, đã làm phá vỡ cuộc sống thanh bình nơi đây, lại còn đẩy cô ta rơi vào chỗ chết. "Xin lỗi, trước đây tôi...đã khiến cô tức giận." Dương Tử Hi cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Đồng thời Dương Tử Hi cũng rất ngưỡng mộ sự can đảm của Tô Lạc Thiền, và vô cùng ngưỡng mộ cô ta đã vì người đàn ông mình yêu mà sẵn sàng hy sinh cả mạng sống, cô cảm thấy rằng so với cô ta thì những việc mà bản thân làm ra vẫn còn kém rất xa. Chỉ là Dương Tử Hi không biết rằng, Tô Lạc Thiền đã yêu Diệp Thiên năm vạn năm, còn cô ta chỉ mới gần đây, thì làm sao có thể so bì được với tình yêu mà Tô Lạc Thiền dành cho Diệp Thiên chứ? Lúc này, Giang Ánh Tuyết đã cúi gằm mặt xuống dưới ngực. Mấy ngày nay, đêm nào Diệp Thiên cũng ở cùng với Tô Lạc Thiền, trái tim của Giang Ánh Tuyết rất khó chịu, dựa vào cái gì mà cô ấy đã giúp Đoá Đoá giữ gìn trong sạch nhưng anh lại không thèm chạm vào cô ấy dù gì một cái, mỗi ngày lại đều đi chung với người tình cũ chứ? Vào thời khắc này, Giang Ánh Tuyết mới hiểu ra rằng người tình cũ này của Diệp Thiên lại có thể vì anh mà đến cả mạng sống cũng không cần, còn cô ấy thì quả thật không có được dũng khí ấy. "Ba, ba không có cách nào để cho Cung chủ không cần phải đi vào chỗ nguy hiểm mà vẫn có thể để cho chị Tử Hi truyền âm ra ngoài được hay sao?" Đoá Đoá đang rất lo lắng cho Tô Lạc Thiền. Diệp Thiên lắc đầu. Tô Lạc Thiền khẽ mỉm cười rồi kéo tay Đoá Đoá: "Đoá Đoá, con có thể gọi tôi một tiếng mẹ Cung chủ được không?" "Tôi cũng muốn giống như ba của con, có được một cô con gái vừa thông minh lại vừa xinh đẹp như này, chỉ tiếc là thời gian không đủ, tông quy cũng không cho phép tôi làm điều đó." "Nhưng tôi thực sự muốn có một cô con gái bảo bối giống như con vậy. Con có thể đáp ứng mong muốn nhỏ nhoi này của tôi không?" "Con… con…" Đoá Đoá ôm Tô Lạc Thiền vào lòng, vô cùng buồn bã, sau đó kêu lên một tiếng: "Mẹ Cung chủ." "Đoá Đoá thật là ngoan." Tô Lạc Thiền ôm chặt Đoá Đoá vào lòng, xoa xoa cái đầu nhỏ của Đoá Đoá và tưởng tượng ra cảnh Diệp Thiên, Tô Lạc Thiền và Đoá Đoá, ba người tạo thành một gia đình nhỏ, cùng sống những tháng ngày hạnh phúc và đầy ắp tiếng cười. Sau một khoảng thời gian ngắn, Tô Lạc Thiền liền buông Đoá Đoá ra, lúc này Diệp Thiên đang lắc đầu và nói: "Bây giờ không được ra ngoài, đợi cho đến khi bọn chúng đã chống đỡ trận pháp này ba ngày, thì tới lúc đó hãy đi ra ngoài, khi đó chúng đã kiệt sức, mức độ nguy hiểm sẽ giảm xuống thấp hơn, lúc đó tôi và lão Trương cũng có thể giúp em đối phó một chút. " "Chỉ cần có thể truyền được âm đi, thì mấy canh giờ sau Ám Dạ Thần giáo nhất định sẽ đến chi viện cho chúng ta." Tô Lạc Thiền sau khi suy nghĩ kỹ càng liền gật đầu. Tô Lạc Thiền đương nhiên là hy vọng rằng bản thân mình có thể sống sót, đợi đến khi Diệp Thiên đưa Đoá Đoá đi rồi, cô ta vẫn muốn mỗi tháng sẽ đi tìm Diệp Thiên hai lần, cô ta mới là người không hề muốn mình chết nhất. Do đó, nếu trong tình huống không không ảnh hưởng đến sự an toàn của mọi người, thì cô ta vẫn hy vọng sẽ giảm mức độ nguy hiểm xuống một chút và tăng thêm một chút hy vọng sốt sót. ... Mười lăm ngày sau. Do không phá mở được trận pháp, Tiên Tông chính đạo đã triệu tập năm vạn binh mã, cùng nhau ngồi trên một chiến hạm Tinh Không, từ Kim Hà Tông tiến thẳng đến Huyền Băng Cung. Vừa ra khỏi Nam Cương vực liền bị một nhóm người mặc áo choàng màu đen nhìn thấy. "Tam trưởng lão, nửa tháng trước, nhóm Bát trưởng lão đã phát hiện, có hai chiến hạm Tinh Không đã rời khỏi Nam Cương vực, và đi về phía Bắc, hôm nay sao lại xuất hiện thêm một chiếc? Điều này chắc chắn có chút bất thường." Một người mặc áo choàng màu đen nói với ông già dẫn đầu. "Đúng vậy, Tam trưởng lão." Lại một người mặc áo choàng màu đen khác nói: "Hàng nghìn năm nay, Tiên Tông chính đạo không hề chống phá Ám Dạ Thần giáo chúng ta, vẫn cùng nhau chung sống hòa bình, từ trước đến nay chưa từng cùng với Tiên Tông chính đạo xảy ra chuyện tàn sát lẫn nhau." "Nhưng mà trong vòng nửa tháng nay, bọn họ hết lần này đến lần khác đem chiến hạm Tinh Không xuất trận, hơn nữa trên chiến hạm lại còn chở đầy cao thủ, không phải là đang đối phó với chúng ta sao, chúng ta bây giờ phải làm thế nào đây?" Tam trưởng lão sờ sờ cằm và nói: "Chuyện này quả thật rất kỳ lạ." "Vậy có cần phải đi xem thử không, xem xem trong bình hồ lô của bọn họ rốt cuộc là chứa thuốc gì? Xem xem có phải là chuyện bất lợi đối với Ám Dạ Thần giáo của chúng ta hay không?" Một người mặc áo choàng màu đen nói. "Được." Tam trưởng lão gật đầu: "Việc hại người có thể không làm, nhưng việc đề phòng người khác thì không thể không có được, vì thế cần phải đi xem xem bọn họ rốt cuộc đang làm cái quái quỷ gì." Nói tới đây, Tam trưởng lão liền phất tay áo rồi nói tiếp: "Đi, chúng ta âm thầm đi xem xem." Rất nhanh chóng, hàng trăm người mặc áo choàng đen, liền giữ một khoảng cách nhất định và lặng lẽ đi theo sau. Chẳng mấy chốc, đá truyền âm của Tam trưởng lão liền rung lên. Tiếp nhận được truyền âm, liền có một giọng nói trầm mạnh vang lên trong đầu. "Tam trưởng lão, các người dạo gần đây trong lúc hành động có từng gặp yêu hoả không?" "Không có thưa Tả Sứ, Hữu Sứ đã xảy ra chuyện gì rồi à?" Tam trưởng lão hỏi. Tả Sứ nói: "Tôi vừa từ chỗ Ma Vương trở ra, Ma Vương hỏi tôi, hơn hai mươi ngày rồi, đã phái đi hơn trăm đội tiên phong. Mỗi đội tiên phong đã trở về trên dưới hai lần, trong Vãng Huyết Trì cũng đã tăng thêm ngọc báu trong trời đất, duy chỉ có yêu hoả, là đến cả một lần cũng không quay về, vì vậy ngài kêu tôi mau chóng ra ngoài điều tra xem xem đang xảy ra chuyện gì." "Tôi đã truyền âm cho yêu hoả, nhưng không truyền đi được, cũng đã hỏi qua rất nhiều người, nhưng đều không gặp qua yêu hoả, vì vậy mới hỏi ông xem ông có nhìn thấy cô ấy hay không, không ngờ là đến cả ông cũng không gặp cô ấy, thật là lo lắng chết đi được." Tam trưởng lão sau khi nghe nói xong, liền nhíu mày, nói: "Tả Sứ, tôi vừa phát hiện, có một chiến hạm Tinh Không đã rời khỏi Nam Cương vực, đi về phía Bắc, nửa tháng trước, cũng có hai chiến hạm Tinh Không đi về phía Bắc, yêu hoả lại vừa hay cũng mất tích trong khoảng thời gian này. Ngài nói xem có phải là bọn họ đi đối phó yêu hoả không? " "Tam trưởng lão, sau khi nghe ông nói xong thì thực sự là có thể có khả năng này." Tả Sứ lập tức phán đoán: "Ông tức tốc đuổi theo chiến hạm Tinh Không đó. Đừng dừng truyền âm, phải kịp thời báo cáo vị trí của ông cho tôi, tôi lập tức triệu tập một đội quân binh mã hùng hậu, sau đó quay lại tụ họp với ông, xem xem bọn họ có phải là đi đối phó với yêu hoả hay không, nếu phải, thì sẽ cùng bọn họ tuyên chiến!" "Được!" Không lâu sau đó, tại vực của Tiên Thổ, hàng trăm vạn yêu ma đã nhanh chóng đến tụ họp cùng Tam trưởng lão. … Vài canh giờ sau. Chiến hạm Tinh Không đã đến Huyền Băng Cung, năm mươi vạn viện binh đã mau chóng rời khỏi chiến hạm, sau đó phát động một cuộc đại tiến công về phía Huyền Băng Cung. "Không hay rồi!" Tô Lạc Thiền đang liên tục chú ý quan sát tình trạng hao tổn của trận pháp thì bỗng nhiên sắc mặt liền biến đổi: "Cứu viện của quân địch đến rồi, vốn dĩ vẫn có thể trấn thủ thêm bảy hoặc tám ngày nữa, nhưng bây giờ xem ra thì chỉ có thể trấn thủ thêm bốn hoặc năm ngày mà thôi." Nói đến đây, cô ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, sốt ruột nói: "Không thể kéo dài thêm nữa, phải mau chóng để Dương Tử Hi tranh thủ thời gian truyền âm ra ngoài. Nếu không, quân địch lại tăng thêm chi viện một lần nữa, đến lúc đó mới truyền âm thì e là mọi chuyện đều đã quá muộn rồi!" "Được!" Diệp Thiên cũng nhận ra rằng tình hình đang rất nguy cấp, bèn nói: "Em hãy để mọi người mở một Thiên Song từ trên xuống, tôi sẽ đi ra ngoài cùng với em, Tử Hi, em cầm đá truyền âm ra ngoài, Thiên Song vừa mở thì lập tức truyền âm." "Được!" Dương Tử Hi lấy đá truyền âm ra. "Anh không cần ra ngoài!" Tô Lạc Thiền nói: "Bây giờ kẻ địch đã tăng thêm viện binh, mức độ nguy hiểm ngày càng cao, em không thể để anh ra ngoài mạo hiểm được, em sẽ đi một mình, anh đi cùng, em không yên tâm, sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy công lực của em." "Nhưng mà..." "Không có nhưng mà gì hết, nếu anh nhất quyết đi ra ngoài, em sẽ chết cho anh xem!" Tô Lạc Thiền ngăn cản Diệp Thiên tiếp tục nói, thái độ vô cùng kiên quyết. Diệp Thiên trong lòng vô cùng đau khổ. Cô ta chính là đang đem mạng sống ra để bảo vệ cho anh được chu toàn! Anh không kìm chế được mà bất giác ôm chầm lấy Tô Lạc Thiền, đặt một nụ hôn nồng cháy lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, rồi nói: "Em nhất định phải sống mà quay về cho tôi, cái gì mà tông quy giới luật, tôi không thèm quản nữa, tôi muốn cùng em sinh một đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn như Đoá Đoá, sau này cứ cách mười ngày tôi lại đến thăm mẹ con em một lần. " "Được." Tô Lạc Thiền khóe mắt ửng đỏ, rưng rưng giọt lệ nói: "Em nhất định sẽ sống mà quay về, cũng không thèm quan tâm đến tông quy giới luật gì nữa, em nhất định sẽ sinh cho chúng ta một đứa con gái!" Nói xong, cô ta liền hít một hơi thật sâu và hét lên: "Mở Thiên Song!" Vài giây sau, trên bầu trời của Huyền Băng Cung liền chấn động, âm thanh vang rền như sấm, sau đó ngay giữa không trung liền mở ra một cái hố có đường kính khoảng một mét. Giây tiếp theo! Vút! Tô Lạc Thiền không chút do dự, liền bay vút lên Thiên Song. Cùng lúc đó, Dương Tử Hi sớm đã chuẩn bị xong khẩu quyết truyền âm, liền lập tức ấn chốt truyền âm. Gần như ngay cùng một lúc, Tông chủ Kim Hà Tông Khâu Thụy Đào đang ở bên ngoài, liền lập tức hét toáng lên: "Trận pháp sắp vỡ rồi! Tô Lạc Thiền, bọn chúng đợi không được mà chạy ra ngoài rồi! Hợp đạo đại thành để thượng chân tiên! Mau hợp sức với bổn tọa, lập tức trừ khử kẻ phản nghịch Tô Lạc Thiền!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]