Trước đó, Đóa Đóa thật ra cũng không thích Giang Ánh Tuyết, bởi vì Giang Ánh Tuyết thích ba, muốn làm mẹ cô, làm cho cô cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Tuy nhiên, cô không bày tỏ sự bất mãn với Giang Ánh Tuyết mà vẫn luôn một câu chị hai câu chị.
Rốt cuộc, ngoài việc Giang Ánh Tuyết thích ba khiến cô có chút chán ghét ra thì không làm gì khiến cô khó chịu cả.
Huống chi không có ai cùng cô chơi đùa, thật ra có Giang Ánh Tuyết cùng cô tán gẫu cũng rất tốt.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là Giang Ánh Tuyết mặc dù bị đánh thuốc nhưng vẫn kiên trì duy trì tỉnh táo, vì cứu cô mà không tiếc mình liều mạng với cái tên dâm dê kia.
Việc này làm cô vô cùng cảm động.
Đến nỗi tất cả sự không thích Giang Ánh Tuyết của cô đã biến mất hết trong chốc lát, và chì còn lại tràn đầy sự cảm động.
“Đoá Đoá, chị chỉ giúp được tới đây thôi, hãy nói với ba em là chị thích ông ấy.”
Khóe miệng cô ấy nở một nụ cười buồn, nỗi đau đâm xuyên trong lồng ngực. Sau khi tỉnh lại được một chút, cô ấy ngay lập tức sử dụng tiên pháp dùng thanh kiếm gãy trên tay của cô ấy đâm vào người Vương Tuấn Kiệt.
Cô ấy biết cô không đủ khả năng giết chết Vương Tuấn Kiệt, nhưng vẫn có thể phế anh ta, ngăn anh ta trong một thời gian ngắn không thể làm hại Đoá Đoá, kéo dài thời gian đến khi ba Đoá Đoá trở về.
“Á!!!”
Bị đâm, Vương Tuấn Kiệt thét lên thảm thiết.
Tu vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046442/chuong-777.html