Chương trước
Chương sau

Trước đó, Đóa Đóa thật ra cũng không thích Giang Ánh Tuyết, bởi vì Giang Ánh Tuyết thích ba, muốn làm mẹ cô, làm cho cô cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Tuy nhiên, cô không bày tỏ sự bất mãn với Giang Ánh Tuyết mà vẫn luôn một câu chị hai câu chị.
Rốt cuộc, ngoài việc Giang Ánh Tuyết thích ba khiến cô có chút chán ghét ra thì không làm gì khiến cô khó chịu cả.
Huống chi không có ai cùng cô chơi đùa, thật ra có Giang Ánh Tuyết cùng cô tán gẫu cũng rất tốt.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới chính là Giang Ánh Tuyết mặc dù bị đánh thuốc nhưng vẫn kiên trì duy trì tỉnh táo, vì cứu cô mà không tiếc mình liều mạng với cái tên dâm dê kia.
Việc này làm cô vô cùng cảm động.
Đến nỗi tất cả sự không thích Giang Ánh Tuyết của cô đã biến mất hết trong chốc lát, và chì còn lại tràn đầy sự cảm động.
“Đoá Đoá, chị chỉ giúp được tới đây thôi, hãy nói với ba em là chị thích ông ấy.”
Khóe miệng cô ấy nở một nụ cười buồn, nỗi đau đâm xuyên trong lồng ngực. Sau khi tỉnh lại được một chút, cô ấy ngay lập tức sử dụng tiên pháp dùng thanh kiếm gãy trên tay của cô ấy đâm vào người Vương Tuấn Kiệt.
Cô ấy biết cô không đủ khả năng giết chết Vương Tuấn Kiệt, nhưng vẫn có thể phế anh ta, ngăn anh ta trong một thời gian ngắn không thể làm hại Đoá Đoá, kéo dài thời gian đến khi ba Đoá Đoá trở về.
“Á!!!”
Bị đâm, Vương Tuấn Kiệt thét lên thảm thiết.
Tu vi của anh ta so với Giang Ánh Tuyết không cao hơn bao nhiêu, pháp bảo phòng ngự lại bị Đóa Đóa phá vỡ, lại bởi vì nhất thời tức giận quên sử dụng cương khí hộ thể, cho nên bị Giang Ánh Tuyết tu vi tương đương anh ta trực tiếp đâm thẳng vào người, anh ta có thể cảm giác được bị chém đứt thành hai khúc.
Ầm!
Nghe thấy tiếng hét, lão tướng giáp bạc lao vào phòng.
Khi ông ta chạy lên xem, một lưỡi kiếm đang găm vào phần trọng yếu của Vương Tuấn Kiệt, máu rỉ ra như nước, sắc mặt ông ta đột ngột thay đổi, nắm lấy cổ tay của Giang Ánh Tuyết và rút kiếm ra.
Sau đó, ông ta tiện tay ném, Giang Ánh Tuyết giống như gà con bị ông ta ném ra ngoài, đập vào tường, lúc rơi xuống đất còn không ngừng phun máu tươi.
“Thiếu chủ, bị trúng chưa?”
Lão tướng giáp bạc vội vàng hỏi.
Vương Tuấn Kiệt đau đến nghiến răng kèn kẹt, mồ hôi vã ra như suối, gân xanh nổi lên như rắn, làm sao còn có thể nói ra lời.
Hai tay anh ta run rẩy, cởi đai lưng ngọc ra, mở quần áo ra, một thứ trông như ngón tay bị đứt rơi ra.
“Đây là…”
Lão tướng giáp bạc che mặt thở dài, không nói nên lời: “Không phải là trúng thuốc rồi sao, sao còn có thể biến ngài thành như vậy, sao ngài không cẩn thận một chút?”
“Tôi nghĩ rằng cô ta sẽ phát điên, ai biết được cô ta vẫn tỉnh táo đâm tôi một nhát chứ!”
Vương Tuấn Kiệt gần như gầm lên.
Dụng khí mới tạm dừng được miệng vết thương. Anh ta đau đớn cắn răng, mặt nhăn lại, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Thiếu chủ trước hết hãy bình tĩnh lại, muốn tức giận thì đợi tôi nối lại đã.”
Lão tướng giáp bạc nói xong, nhặt đoạn “Đoạn Chỉ” lên, ngồi xổm trước mặt Vương Tuấn Kiệt nối lại.
Việc nối các ngón tay bị đứt và những thứ tương tự là điều quá khó đối với các tu sĩ, có thể được nối lại mà không để lại sẹo.
“Nơi này có nhiều dây thần kinh nhất, tuy rằng có thông với nhau, nhưng để khôi phục sử dụng bình thường, dùng thuốc kích thích thần kinh phải mất mấy ngày mới có thể khôi phục lại được.”
Lão tướng giáp bạc đứng dậy nói.
Vương Tuấn Kiệt nghe vậy, tức muốn nổ tung, mạnh mẽ xoay người, nhìn về phía Giang Ánh Tuyết đang được Đóa Đóa ôm vào trong ngực.
“Con khốn đáng chết! Trên người nhiều chỗ như này mày không đâm mà lại đâm vào đó, tao cũng sẽ cho mày một kiếm để mày nếm thử cảm giác bị đâm vào đó như thế nào!”
Dứt lời, anh ta biến ra một cực phẩm thần binh, lao về phía Giang Ánh Tuyết, mũi kiếm hướng thẳng vào nơi trọng yếu của cô ấy.
“Đừng! Anh không thể làm như vậy!”
Đoá Đoá sợ hãi vội vàng bảo vệ Giang Ánh Tuyết.
“Đoá Đoá, mau tránh ra!”
Giang Ánh Tuyết kéo Đoá Đoá ra, người bị phong ấn tu vi như Đoá Đoá một phát đã bị Giang Ánh Tuyết kéo ra xa mấy mét.
Mà lúc này, Vương Tuấn Kiệt đã đi tới trước mặt Giang Ánh Tuyết, quát lớn một tiếng: “Ông Trịnh, để cho cô ta không thể nhúc nhích được nữa!”
Lão tướng giáp bạc nhận lệnh, dồn thần niệm lên người Giang Ánh Tuyết.
Giang Ánh Tuyết ngay lập tức liền có cảm giác bị điểm huyệt. Toàn thân không thể nhúc nhích.
“Ha ha ha!!!”
Vương Tuấn Kiệt cười điên cuồng, ngồi xổm xuống nắm lấy một cái cổ tay Giang Ánh Tuyết, nâng cô lên, mặt dữ tợn nói: “Một kiếm này, tuyệt đối có thể làm cho mày vui vẻ lên trời!”
Nói xong, anh ta đâm mũi kiếm xuống, nhằm đúng trọng yếu mạnh mẽ đâm xuống.
“Đừng mà!!!”
Đoá Đoá điên cuồng hét lớn.
Giang Ánh Tuyết tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên như sấm.
“Dừng tay!”
Mũi kiếm chỉ cách có mười phân, vừa định đâm vào thì Vương Tuấn Kiệt bị một tiếng quát chấn động, mũi kiếm đột nhiên dừng lại trên không trung.
Giây tiếp theo!
Rầm!
Anh ta cảm nhận được một cỗ năng lượng cuồng bạo đang đánh tới, lập tức xoay người nhìn lại, chỉ thấy một quyền ảnh, đang dùng thế lôi đình vạn quân xông về phía anh ta.
“Mẹ nó!”
Anh ta sợ hãi và vội vàng buông Giang Ánh Tuyết ra.
Nhìn thấy quyền ảnh sắp đập vào Vương Tuấn Kiệt, lão tướng giáp bạc đột nhiên đứng trước mặt Vương Tuấn Kiệt, một quyền hung hăng hướng về phía quyền ảnh cuồng bạo đánh.
Hai cú đấm lập tức đấm vào nhau.
Ầm! Ầm!
Nắm đấm cùng lão tướng giáp bạc lần lượt nổ tung.
Một ngụm máu phun vào mặt Vương Tuấn Kiệt.
Giây tiếp theo!
Một giọng nói vui mừng đột ngột vang lên.
“Ba! Ba cuối cùng cũng đến rồi! Đoá Đoá còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa! Hu hu…”
Không sai!
Đúng là Diệp Thiên đến.
Anh dừng lại, đồng thời tung một cú đấm, muốn giết Vương Tuấn Kiệt, nhưng lão tướng giáp bạc đã đánh giá thấp sức mạnh của cú đấm đó và trở thành vật thay thế cho người chết.
Nghe tiếng khóc của Đóa Đóa. Diệp Thiên liền biết con gái bảo bối của anh bị đả kích rất lớn, nhất thời liền nổi giận tanh bành, hướng về phía Vương Tuấn Kiệt: “Súc sinh, dám động đến con gái của tao, đi chết đi!”
Kết quả, còn chưa đợi anh vọt tới trước mặt Vương Tuấn Kiệt, Vương Hiếu Hiền liền ngăn cản anh lại và quát: “Cậu đã đánh chết một vị phó tướng phủ bá chủ phủ tôi, còn muốn đánh chết con trai của tôi sao?”
Diệp Thiên nghe vậy, tạm thời lười so đo với ông ta, trước tiên nhìn xem con gái bị làm sao đã rồi nói sau.
Vì vậy, anh bỏ qua Vương Hiếu Hiền và chạy về phía Đóa Đóa.
“Hu hu… Ba…”
Nhìn thấy ba mình, Đoá Đoá bất ngờ khóc như mưa, biến nỗi đau và sự bất lực trong lòng mà cô phải chịu đựng vừa rồi thành nước mắt.
Nhìn thấy Đóa Đóa khóc dữ dội vậy, Diệp Thiên liền biết cô nhóc này đã phải chịu khổ, lập tức ôm chặt cô vào trong ngực.
“Đóa Đóa đừng khóc, ba đã về rồi đây, tên súc sinh làm gì Đóa Đóa, nói cho ba biết, ba giúp Đóa Đóa trút giận.”
“Hu hu… Anh ta cho con với chị Ánh Tuyết uống thuốc, con không sao nhưng chị trúng thuốc rồi, sau đó anh ta liền chạy vào, muốn quấy rối con, con rất tức giận đánh nhau với anh ta một trận. Anh ta đánh không lại con liền gọi người đến giúp rồi đánh con bị thương, còn đánh vỡ ba pháp bảo phòng ngự mà ba cho con rồi, còn phong ấn tu vi của con làm con như phế nhân vậy.”
“Ngay khi con thiếu chút nữa bị súc sinh xâm phạm, chị Ánh Tuyết đã liều chết để cứu con, cho anh ta một kiếm sau lưng, còn thiến anh ta, bằng không Đóa Đóa nói không chừng đã bị anh ta xâm phạm rồi, hu hu…”
Diệp Thiên nghe vậy, trong ngực như có núi lửa sắp phun trào bất cứ lúc nào, lập tức buông Đoá Đoá ra, đột nhiên quay lại nhìn Vương Tuấn Kiệt. Ánh mắt dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, tóc và quần áo của anh tung bay theo gió, nắm đấm của anh mang một cảm giác giết người mạnh mẽ, trong tích tắc bao trùm toàn bộ căn phòng .
“Ba! Cứu con!”
Vương Tuấn Kiệt đột nhiên run lên, và nhanh chóng nấp sau lưng Vương Hiếu Hiền, toàn thân run rẩy.
Bởi vì anh ta nhìn thấy trong mắt Diệp Trần đằng đằng sát khí.
Vương Hiếu Hiền thấy có cơ hội, lập tức tức giận nói: “Diệp Thiên, không nói đến con trai tôi không làm được gì con gái của cậu, cho dù làm được gì đó thì cậu đã giết một vị phó tướng phủ bá chủ của tôi rồi, tôi không tìm cậu tính sổ thì thôi, cậu còn dám giết con trai của tôi à?”
“Đúng!”
Diệp Thiên rít lên: “Hôm nay tôi sẽ giết chết đứa con súc sinh của ông!”
“Mày dám!”
Vương Hiếu Hiền giận dữ hét.
“Sao tôi không dám!”
Diệp Thiên không chịu thua.
“Nếu mày dám!”
Vương Hiếu Hiền cầu còn không được.
“Được rồi được rồi!”
Trương Diên Niên lập tức ngăn cản hai người, nói với Diệp Thiên: “Sư phụ, người vẫn nên cứu cô Giang trước đi, bằng không cô ấy cũng phải xé quần áo ra.”
“Đúng vậy ba, cứu chị Ánh Tuyết trước đi.” Đoá Đoá nắm lấy tay Diệp Thiên khuyên.
Diệp Thiên nghe vậy nhìn về phía Giang Ánh Tuyết, quả nhiên thấy cô ấy đau khổ giãy dụa, làn da trong suốt như hồng bảo thạch, điên cuồng xé rách quần áo của mình. Hiển nhiên là thuốc đã bắt đầu bộc phát.
Vì thế anh tạm thời đè xuống lửa giận trong ngực, ngồi xuống bên cạnh Giang Ánh Tuyết, đỡ cô vào trong ngực.
Kết quả một giây sau, Giang Ánh Tuyết liền vòng quanh cổ anh, môi đỏ liệt diễm trực tiếp dán vào môi Diệp Thiên, điên cuồng đòi hỏi.
Đoá Đoá không dám nhìn, vội vàng quay người lại che mắt.
Nếu trước đó, Giang Ánh Tuyết dám hôn ba cô, cô tuyệt đối không đồng ý, nhưng bây giờ, cô một chút cũng không có tức giận.
Thứ nhất, Giang Ánh Tuyết bị đánh thuốc, làm như vậy cũng là hợp lý.
Thứ hai, Giang Ánh Tuyết đã dùng tính mạng của mình để giữ sự trong trắng cho cô, dù sao ba cô cũng không rõ ràng, chị Ánh Tuyết không để ý, cứ để kệ họ đi.
Nhưng Diệp Thiên làm sao có thể có hứng thú vào lúc này?
Vì thế, anh liền nắm lấy cằm Giang Ánh Tuyết, tách ra khỏi cô ấy, dùng sức nhéo một cái, đem miệng nàng quay ra, lấy ra một viên Đạo Nguyên Thánh Quả nhét vào miệng cô ấy.
Loại thuốc này cho tu sĩ dùng, nhất thời trong chốc lát cũng không dễ giải, dược tính so với địa cầu dược mãnh liệt trăm ngàn lần, người bình thường dùng thuốc này có thể sớm bạo tử mà chết.
Để giải quyết loại thuốc này, phải sử dụng châm cứu cộng với phương pháp mát xa để giải phóng hiệu quả của thuốc, châm cứu là khả thi, nhưng phương pháp mát xa, thời gian này thực sự không tiện.
Vì vậy anh mới cho Giang Ánh Tuyết uống Đạo Nguyên Thánh Quả.
Bởi vì khi Vương Tuấn Kiệt hạ dược, cũng sợ tính dược tính quá mãnh liệt, khiến hai mỹ nhân đột tử, cho nên số lượng không lớn, chỉ cần để cho Giang Ánh Tuyết tu vi tăng vọt, có thể dùng tu vi áp chế dược tính, ép thuốc ra.
Đóa Đóa sở dĩ không bị trúng thuốc là bởi vì từ nhỏ cô đã được Diệp Thiên dùng đan dược, thể chất rất tốt, có thể nói là vạn độc bất xâm, cho nên mới không có việc gì.
Quả nhiên!
Đạo Nguyên Thánh Quả vào bụng, Giang Ánh Tuyết liền tỉnh táo lên một chút.
Rất nhanh, trên người cô ấy liền có sương mù bốc lên.
Sau khi sương mù phun ra, tu vi của cô ấy đi từ Nguyên Anh Tiểu Thành đến Hoá Thần Tiểu Thành.
Sau khi tu vi của cô ấy tăng vọt, da cô chuyển từ đỏ sang trắng với tốc độ đáng kể có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt cô ấy ửng hồng trở lại.
“Chuyện này...”
Ba con Vương Hiếu Hiền đều kinh ngạc.
Diệp Thiên cho cô ấy ăn cái gì, làm cho cô ấy trong thời gian ngắn từ Nguyên Anh biến thành hóa thần?
Hai ba con càng cảm thấy Diệp Thiên thần bí, càng muốn khống chế anh, cũng muốn ăn đồ ăn của anh để có thể tăng tu vi.
Mà lúc này, Diệp Thiên giải phong ấn tu vi trên người Đóa Đóa, ánh mắt chợt rơi vào trên người Vương Hiếu Hiền, nghiêm túc mà nói: “Đem súc sinh này giao cho tôi xử lí, chúng ta còn có thể là bạn bè, nếu không đối đầu với tôi, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt, không tin ông có thể thử xem.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.