Vừa rồi Lý Hồng Cương còn cho rằng, với thực lực của Thái Tổ sẽ khắc chế được Diệp Thiên, buộc hắn mở lò, hẳn không phải là chuyện gì khó khăn. Ai ngờ hai người này đấu tay đôi, kinh thiên động địa, tòa nhà, cây cối trong phạm vi một nghìn mét đều bị chặn ngang cắt đứt. Kết quả như vậy hoàn toàn không nằm trong dự kiến của ông. Ông không ngờ, thực lực của Diệp Thiên lại khủng bố như thế, đã đạt tới phạm trù chân tiên. Tuy nhìn vào khoảng cách giữa hai người bị đẩy lùi, có vẻ như Thái Tổ Nhà họ Lý mạnh hơn, nhưng sự chênh lệch không quá lớn. Ông sợ, nếu như hai người tiếp tục đánh, đợi khắc chế được Diệp Thiên cũng đã là giờ Thìn, những người bên trong đan lô làm sao chịu đựng được tới lúc đó. Phải biết rằng, bên trong đan lô, chính là mười mấy tôn hóa thần của Nhà họ Lý, nếu bọn họ bị lò luyện thành đan, điều này sẽ là một điểm yếu trí mạng của Nhà họ Lý. Rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp, cứu người ra rồi nói tiếp. "Mau đem Tử Vận Long Hoàng Tham cùng Hoa Sen Đen Địa Cực ra đây!" Lý Hồng Cương thúc giục Lý chưởng quầy. "Vâng, tộc trưởng!" Lý chưởng quầy nào dám trì hoãn, lập tức chạy nhanh như bay đến dược đường. Lấy hai loại tiên dược cực kỳ trân quý tới đây. Mà lúc này, Thái Tổ Nhà họ Lý cũng thu tay lại, đứng bên cạnh Lý Hồng Cương, nhìn Diệp Thiên: "Mở đan lô ra trước." Thái Tổ Nhà họ Lý cũng không nắm chắc lắm có thể thu thập được Diệp Thiên trong khoảng thời gian ngắn không. Nếu tiếp tục kéo dài, bọn con cháu Nhà họ Lý sẽ khó bảo toàn tính mạng. "Đem dược liệu đến đây trước." Diệp Thiên vươn tay, dừng lại ở nắp lò. Lấy tu vi hiện tại của ạm, muốn chiến thắng Thái Tổ Nhà họ Lý, không phải là một chuyện dễ dàng. Cho nên, nếu có thể không đánh thì không đánh, anh cũng lo nếu tiếp tục đánh, lỡ gặp phải người có ý đồ xấu sẽ gây bất lợi cho Đóa Đóa. Dù sao thì giao đấu cùng một cao thủ có cấp bậc tương đương với mình, kéo dài đã khó, đừng nói đến việc bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Đóa Đóa, hiện tại Đóa Đóa không có ráng màu hộ thể, một hóa thần thôi cũng đủ để lấy mạng Đóa Đóa. Anh không muốn bản thân nhất thời xúc động mà làm hại đến con gái bảo bối của anh. "Đưa cho cậu ta!" Lý Hồng Cương biết, mình không thể cò kè mặc cả đường sống được nữa, lúc này, thời gian chính là sinh mệnh, kéo dài một giây, đối với những người Nhà họ Lý trong đan lô mà nói, đều thực trí mạng. "Đưa!" Lý chưởng quầy không rảnh lo chuyện khác, trực tiếp đưa hai loại tiên dược cho Diệp Thiên. Nhận được tiên dược, Diệp Thiên tùy tiện đá chân một cái, đan lô ngã ầm ầm xuống đất, lò được mở ra, bên trong nhanh chóng có người bò ra ngoài. Không bao lâu sau, ngoài một vài con cháu của Thiên Quân thế gia có tu vi thấp bị luyện chết ra, hóa thần trở lên cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, với tu vi Nguyên Anh của Lý Tuấn Thạc cũng tính là ổn, nhưng hai chân đã bị lò luyện nát, chỉ còn lại nửa người trên. Một đám người bốc hỏa không có chỗ để xả. Nhưng! Ngay cả Lý Tuấn Thạc là con cháu của chân tiên thế gia, giờ khắc này thấy Diệp Thiên cũng co rúm người lại, không dám phát hỏa, những người khác càng không cần phải nói, chỉ có thể nuốt giận xuống bụng. "Thật là thảm thương quá cậu chủ Lý. Lúc đầu còn ngồi trên lễ đài nhìn xuống, kiêu ngạo, hai chân bắt chéo, không ai bì nổi, từ sau khi tên họ Diệp xuất hiện, cậu ta quăng luôn vận mệnh, hiện tại ngay cả chân cũng không còn, thật là thê thảm." "Không thể không nói, tên họ Diệp này thật là kinh khủng, chỉ một mình anh ta thôi mà trị được mấy người chân tiên thế gia, mấy chục Thiên Quân thế gia, bọn họ ngay cả rắm cũng không dám thả, toàn bộ Phong Nguyệt Thành, chắc chẳng ai là đối thủ của anh ta." "Ai có thể nghĩ đến, tên họ Diệp này nhìn trẻ như vậy, thế nhưng lại là một chân tiên? Chỉ có thể trách bọn họ đắc tội với người không nên đắc tội." "......" Người xung quanh bàn tán xôn xao. Còn Diệp Thiên nâng đan lô dậy, ném dược liệu vào trong đan lô, đóng lại nắp lò, bắt đầu luyện đan dược tiêu trừ ma khí. "Con mẹ nó, thiếu chút nữa bị luyện thành đan dược, còn luyện luyện cái rắm, tham gia đại hội đan đấu cái rắm, định mệnh, không luyện nữa!" Lúc này, tộc trưởng của Thiên Quân thế gia quay lại chỗ ngồi, quăng ngã hết đan lô nằm trên bàn. "Tôi cũng không luyện!" "Tôi cũng không luyện!" "Tôi cũng không luyện!" Phanh phanh phanh!!! Một đám người quăng đan lô ra ngoài, chỉ còn lại đan lô của Diệp Thiên vẫn tiếp tục nhóm lửa luyện đan. "Tộc trưởng Lý, thỉnh ngài phát truyền âm cho bá chủ, nói với ngài ấy là chúng tôi bị tên họ Diệp làm cho hoảng sợ, tức giận. Không còn tâm trạng để tham gia đại hội đan đấu, càng chưa thoát khỏi sợ hãi để tiếp tục luyện chế đan dược tiêu trừ ma khí, miễn cho mọi chuyện truyền tới tai bá chủ, bá chủ trách phạt chúng tôi đạp ngã đan lô, thái độ không tốt, không luyện đan, không cho ngài ấy mặt mũi." Một vị tộc trưởng của Thiên Quân thế gia thở phì phì nói. Con cháu của ông ta bị luyện chết, nhưng ông ta không có năng lực để báo thù, chỉ muốn đem mọi chuyện cáo trạng lên phủ bá chủ, hy vọng ông ta có thể làm chủ, lấy lại công bằng, phái người của phủ bá chủ xuống để thu thập tên họ Diệp này. Một nhóm tộc trưởng cùng lão tổ Thiên Quân thế gia khác tựa như lĩnh hội được ý tứ của vị tộc trưởng Thiên Quân thế gia kia, cũng ầm ĩ kêu Lý Hồng Cương phát truyền âm cho bá chủ để ông ấy trách cứ Diệp Thiên. Bọn họ tin rằng khi bá chủ biết việc này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, phái người tới bắt Diệp Thiên. Đến lúc đó, chỉ cần bắt được Diệp Thiên là tốt nhất, còn nếu bắt không được thì đến lúc đó, phủ bá chủ thương vong thảm trọng, Diệp Thiên trở thành địch nhân của Hắc Phong Vực, còn lo gì hắn không chết? "Được." Lý Hồng Cương nói: "Vậy tôi sẽ phát truyền âm cho ngài ấy, miễn cho bá chủ trách tôi làm chuyện không tới nơi tới chốn, tôi cũng không dám nhận tiếng xấu như vậy.." Dứt lời, ông móc ra vật truyền âm. Lúc này, Diệp Thiên cười nói: "Đừng giả bộ đáng thương, các người hiểu không? Đừng cho là tôi không biết, một đám người già trẻ lớn bé các người, lấy dược liệu luyện đan giá rẻ ra mà phá. Không muốn luyện đan dược tiêu trừ ma khí thì đừng luyện, dùng những đan dược đó, đến cả con heo bệnh cũng không cứu được, nói gì đến luyện đan dược tiêu trừ ma khí?" "Cậu nói bậy bạ cái gì đó!" Một tộc trưởng khác lên tiếng. "Tôi nói bậy?" Diệp Thiên đi đến trước mặt ông ta, mở đan lô của ông ta ra, nắm một vốc dược liệu mà ông ta chưa luyện hóa trên tay. Thuộc như lòng bàn tay nói tên: "Thiên ma, cẩu kỷ, sa sâm, thảo ô... Những thứ dược liệu này, sao có thể có giá trị một ngàn thiên tinh thạch?" Vừa dứt lời, Diệp Thiên đưa những loại dược liệu này cho người vây xem xung quanh. Bọn họ vừa nhìn thấy…. "Trời ơi, ngay cả dược liệu giá rẻ bình thường nhất cũng có này!" "Những dược liệu này sao có thể luyện được đan dược?!" "Bọn họ lấy những dược liệu này phá chứ luyện đan nỗi gì, sao có thể luyện đan dược tiêu trừ ma khí, có đánh chết tôi cũng không tin!" "......" Những người xung quanh như muốn nổ tung. Tên tộc trưởng kia luống cuống, vội vàng giải thích: "Nghe tôi giải thích! Nghe tôi giải thích! Đây là những dược liệu tốt nhưng không quá mắc, nhưng đâu ai biết được, khi phối hợp chúng với nhau mới luyện ra được đan dược? Mọi việc đều phải thử xem đúng phải? Ma hoạn đã ngàn năm. Các đại tiên tông chính đạo, chẳng lẽ chưa từng tìm tiên dược đắt tiền luyện đan sao? Nhưng có ai luyện ra được không?" "Cho nên, tôi thử dùng dược liệu giá rẻ thử một lần, lỡ như luyện được đan dược tiêu trừ ma khí thì sao? Các người nói có đúng không?" Mọi người vừa nghe vậy ồ lên, cảm thấy có lý. Nhưng Diệp Thiên liền cười to: "Nếu chỉ một mình ông làm như vậy thì không có gì để nói, đằng này tất cả mọi người đều dùng dược liệu giống nhau để luyện đan, các người muốn làm cái gì?" Vừa dứt lời, Diệp Thiên lấy một ít dược liệu trong đan lô bị nát của người khác, đưa cho mọi người nhìn xem. Sau đó, hắn lại xốc lên những đan lô còn lại, rồi lại vốc lên những dược liệu giống nhau ném cho mọi người xem. Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người kinh ngạc. "Trời ơi! Bọn họ đều dùng nguyên liệu giá rẻ giống nhau như đúc để luyện đan kìa!" "Đại hội đan đấu chỉ cần luyện được đan dược tiêu trừ ma khí thì sẽ có thưởng? Sao bọn họ lại dùng nguyên liệu giá rẻ giống nhau để luyện đan như thế này? Chắc chắn là có bí mật gì đó rồi?" "Tôi biết rồi, tôi thấy Thiên quân thế gia cùng Nhà họ Lý là cùng một giuộc, toàn dùng dược liệu luyện đan giá rẻ, đến lúc đó Nhà họ Lý tìm phủ bá chủ chi trả, liền viết một đống tiên dược trân quý, chi trả với giá trên trời, trách không được vừa rồi Lý tộc trưởng nói, họ Diệp dùng phương thuốc năm sáu chục tỷ, nếu thêm vào hẳn phải chi trả bảy tám chục tỷ, sợ phủ bá chủ không chi trả cho, thì ra là bọn họ tính toán dùng những dược liệu rẻ rề đó để đổi qua mấy vạn thiên tinh thạch, tìm phủ bá chủ chi trả một hai mươi tỷ, không tồi! Quả thật là phi vụ làm ăn hiệu quả!" "Vừa rồi thiên tế đường sợ tuyển thủ dự thi biết dược, sợ bại lộ nên xua đuổi mọi người ở bên trong ra ngoài hết, chỉ để tuyển thủ dự thi vào bốc thuốc, rồi đóng cửa lại, sau khi ra là một đám người cầm túi vải màu đen với mục đích che giấu. Còn khi luyện đan thì bọn họ đưa hết vào trong đan lô, chúng ta có nhìn cũng không thấy dược, không nghĩ tới tất cả bọn họ đều chọn dược liệu giống nhau, xem ra là thiên tế đường đã chuẩn bị từ sớm, bọn họ đến thiên tế đường không phải bốc thuốc, mà là lấy dược liệu. Chẳng trách người của Nhà họ Lý không cho những người khác tham gia, thì ra đây là sự thật ở phía sau tấm màn đen!" "......" Tấm màn đen bị Diệp Thiên mở ra, Lý Hồng Cương nghe vậy, sắc mặt đen như đít nồi. Mấy chục người của Thiên Quân thế gia kinh hoảng, thất thố, trăm miệng cũng không nói lại được trước chứng cứ đã rõ ràng như vậy. Không biết nên làm như thế nào cho phải. Bọn họ sử dụng dược liệu luyện đan giống nhau, tất cả chỉ cần mấy trăm thiên tinh thạch là có thể mua dược, nếu việc này truyền tới tai bá chủ, bọn họ biết làm sao bây giờ? Nhà họ Lý có chuyện gì hay không bọn họ không quan tâm, nhưng bọn họ bị xét nhà rồi đuổi ra khỏi Hắc Phong Vực là chuyện không thể tránh được. Bởi vì bọn họ không chỉ bị nghi ngờ có liên quan tới Nhà họ Lý, mà còn lừa gạt phí chi trả kếch xù như vậy, vẫn là tội khi quân lớn, bá chủ biết được chuyện này chắc chắn sẽ không nương tay. Thế cho nên, giờ khắc này, bọn họ đều có ý muốn chết cho xong chuyện. "Không phải các người muốn phát truyền âm cho Trương Duyên Niên sao, cáo trạng tôi đi chứ, nói tôi quấy rối đại hội đan đấu, hại các người không có tâm trạng thi đấu, sao giờ lại không phát nữa?" Diệp Thiên cười lạnh nhìn Lý Hồng Cương đang run lẩy bẩy. "Cậu lợi hại, thật sự rất lợi hại." Lý Hồng Cương thu lại vật truyền âm vào không gian giới. "Phát chưa?" Diệp Thiên cười hỏi. "Chưa phát." Lý Hồng Cương lắc đầu. "Vậy tôi hỗ trợ ông phát?" Diệp Thiên hỏi, không quên vươn tay ra trước mặt Giang Ánh Tuyết. Giang Ánh Tuyết lập tức đưa vật truyền âm cho Diệp Thiên. "Sao giờ? Tộc trưởng Lý? Việc này truyền tới phủ bá chủ, chúng ta sẽ gặp chuyện lớn!" "Đúng vậy tộc trưởng Lý, mau suy nghĩ biện pháp đi, cậu ta muốn phát truyền âm cho bá chủ rồi kia.!" "Lý tộc trưởng! Ông nói gì đi! Làm sao bây giờ!" Một đám Thiên Quân thế gia cao tầng thúc giục, vẻ mặt như đưa đám. "Con mẹ nó!" Lý Hồng Cương cắn khớp hàm, hai tay đột nhiên nắm chặt, nói: "Chuyện đã tới hiện giờ, chỉ có thể giết người diệt khẩu." "Thái Tổ, ông nhanh đi giải quyết tên họ Diệp, tiêu diệt cậu ta, những người còn lại, cùng với tôi giết những người đứng xem xung quanh, không chừa một ai!" Ông vừa thốt ra, toàn bộ mọi người xung quanh lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng, khuôn mặt biến sắc. "Tên họ Diệp nhà cậu, cậu chết chắc rồi!" Thái Tổ Nhà họ Lý hô lớn một tiếng, bay lên nắp lò, dẫm mạnh xuống lò làm điểm tựa, hô: "Giết hết cho tôi! Không chừa một ai!" Không ngờ ông vừa dứt lời, một thanh âm từ xa truyền đến. "Bá chủ đến!!!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]