Chương trước
Chương sau

Giang Cảnh Hoán thật sự sợ hãi, ban đầu ông cho rằng Diệp Thiên sử dụng pháp bảo rác rưởi, nhìn thì khủng bố chứ cũng chẳng có sức ảnh hưởng gì lớn.
Ai biết được, tuyệt phẩm pháp bảo vừa rồi còn không động được đến Diệp Thiên, chỉ trong nháy mắt đã dùng tới tiên phẩm pháp bảo nhưng kết quả không khác gì mấy.
Giờ khắc này ông mới hiểu được, Diệp Thiên không sợ hãi là bởi vì Diệp Thiên có thể khống chế tiên phẩm pháp bảo chân tiên!
Một vạn trăm triệu người trên tiên thổ mà chân tiên chỉ có ít ỏi mấy ngàn.
Hơn nữa, đa số chân tiên đều ở trong tiên tông, dân gian cực kỳ hiếm gặp, Phong Nguyệt Thành hai tỷ người, chỉ có một chân tiên, sống cùng với hai tỷ người đó.
Nguyên nhân là như vậy, nên khi Diệp Thiên lấy ra tiên phẩm pháp bảo mới có uy lực khủng bố như thế.
"Lộc cộc!"
Tộc trưởng nhà họ Hồ nhìn tiên phẩm đan lô, kinh sợ không thôi, nghẹn họng nhìn trân trối.
May mắn vừa rồi ông không vội vàng động thủ.
Nếu không, hậu quả không dám tưởng tượng!
Kết quả là, ông căm tức nhìn Giang Cảnh Hoán, lạnh giọng quát: "Giang Cảnh Hoán! Ông muốn hại Nhà họ Hồ tôi sao? Vì sao lại không nói ra tình hình thực tế? Nhà họ Hồ tôi là người không rõ lý lẽ gia tộc sao?"
"Tôi tôi tôi..."
Giang Cảnh Hoán không còn lời gì để nói.
Nếu Diệp Thiên không lấy ra tiên phẩm pháp bảo, nói tình hình thực tế, các người cũng sẽ trở mặt. Vậy tôi nói tình hình thực tế làm gì!
Ông khổ sở không nói nên lời.
"Tôi cái gì mà tôi, lát nữa tôi tính sổ với ông!"
Hồ tộc trưởng nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên, cười lấy lòng: "Thượng tiên, đều do Giang Cảnh Hoán giấu giếm tình hình thực tế, nếu tôi biết tên súc sinh kia cường đoạt dân nữ, chính tay tôi sẽ đánh chết cậu ta."
"Cho nên tôi hy vọng chuyện này chỉ là hiểu lầm, mong thượng tiên bỏ qua cho sự lỗ mãng của chúng tôi, Hồ Dật Phi chết xứng đáng, thượng tiên vì dân trừ hại, Nhà họ Hồ tôi hoàn toàn ủng hộ cách làm của thượng tiên!"
Diệp Thiên nghe vậy, lạnh nhạt phun ra mấy chữ:
"Vậy cút đi."
"Vâng, thượng tiên."
Hồ tộc trưởng ngẩng đầu, không cam lòng nhìn về phía Giang Cảnh Hoán, hỏi: "Thượng tiên, thằng nhãi này vu hãm ngài, có cần tiểu tiên giúp ngài không?"
Cháu ông không thể chết vô ích như vậy được, ông muốn kéo theo ông ta chống lưng.
Nếu không truyền ra ngoài, Nhà họ Hồ sẽ rất mất mặt.
Ông vừa nói ra, Giang Cảnh Hoán run rẩy càng thêm dữ dội, hồn phách muốn bay ra ngoài, khóc kêu lên: "Diệp thượng tiên, tôi sai rồi, mong ngài tha cho tôi con đường sống. Tôi van ngài!"
Nói xong, ông dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Giang Ánh Tuyết.
Giang Ánh Tuyết không đành lòng thấy chết mà không cứu, đang muốn mở miệng cầu tình thì nghe thấy Diệp Thiên nói: "Kẻ hèn như ông, tôi búng tay là chết, cần gì hỗ trợ?"
"Còn không mau cút đi?"
"Vâng vâng vâng!"
Tộc trưởng Nhà họ Hồ làm gì dám nhiều lời, lập tức vung tay lên, hô câu "Triệt", sau đó mang theo mười mấy tôn hóa thần chạy trối chết.
"Còn tôi thì sao Diệp thượng tiên?"
Giang Cảnh Hoán run rẩy hỏi.
"Nể mặt Giang Ánh Tuyết, tôi tha cho mạng chó của ông."
Diệp Thiên lạnh nhạt nói.
"Tạ ơn Diệp thượng tiên! Tạ ơn Diệp thượng tiên!"
Giang Cảnh Hoán như được đại xá, cả người nhẹ nhàng, nhìn lại mới phát hiện toàn thân mình bị mồ hôi lạnh làm cho sũng nước.
"Tiểu Tuyết thật là có mặt mũi!"
Tộc nhân Giang gia cảm khái.
Giang Ánh Tuyết nghe vậy cảm thấy thật vinh hạnh, trộm liếc mắt nhìn Diệp Thiên một cái, trong giây lát cảm thấy, người này thật là đẹp trai!
Đúng lúc này, Diệp Thiên cũng quay sang đây.
Hai mắt chạm nhau!
Giang Ánh Tuyết như bị điện giật, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nai con loạn nhịp, tim đập bừng bừng, gò má xinh đẹp đỏ bừng, nũng nịu, trông rất đẹp mắt.
"Khụ khụ..."
Diệp Thiên ho khan hai tiếng, nói: "Vừa tới Phong Nguyệt Thành, không biết nơi nào có thể tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh, em dẫn anh đến đó một chút."
Giang Ánh Tuyết đầu tiên là sửng sốt, đang muốn mở miệng thì....
"Con biết! Con biết!"
Cô nhìn theo giọng nói thì thấy Giang Thừa Nghiệp chạy tới, cười vui vẻ nói: "Chú Diệp, con biết ở đâu có thể tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh, cách năm trăm dặm về phía thành ở phía đông, con dẫn chú đi."
"Em cũng biết." Giang Ánh Tuyết lúc này mới nói.
Diệp Thiên nhìn chị em hai người, cuối cùng dừng lại trên người Giang Thừa Nghiệp, nói: "Con muốn đánh chủ ý lên người con gái của chú, chú không cần con dẫn đường."
"Không không không!"
Giang Thừa Nghiệp lập tức xua tay: "Chú Diệp, con sai rồi, hiện tại con mới phát hiện, Đóa Đóa quá ưu tú, con không xứng với em ấy, cũng không dám cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Vèo!"
Đóa Đóa không nhịn được bật cười.
"Biết vậy là tốt, dẫn đường đi." Diệp Thiên nói.
Giang Thừa Nghiệp nhiệt tình đồng ý, đang muốn dẫn đường thì....
"Chờ một chút!"
Giang Ánh Tuyết vội vàng nói: "Tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh phải bỏ tiền ra, hai ngươi không có tiền đâu, tôi đi cùng hai người, giúp hai người trả tiền."
"Chị, em có tiền." Giang Thừa Nghiệp nói: "Huyền Thưởng Lệnh em còn trả được."
Giang Ánh Tuyết trừng mắt: "Em tiêu tiền như nước vậy, làm gì còn nhiều tiền, lỡ không đủ thì sao? Chị có nhiều tiền hơn em. Chị dẫn đường, em ở nhà đợi chị."
"Ông ngoại, cho con một ít tiền đi."
Giang Thừa Nghiệp vươn tay.
"A lê hấp!"
Giang Cảnh Hoán ném không gian giới cho Giang Thừa Nghiệp: "Bên trong có 10 tỷ, tùy tiện xài, chỉ cần tiêu tiền cho Diệp thượng tiên là được. Không đủ thì kêu quản gia lấy thêm."
"Vâng ông ngoại!"
Giang Thừa Nghiệp vui mừng, lập tức khoe tiền trước mặt Giang Ánh Tuyết.
Giang Ánh Tuyết tức giận, bộ ngực run run.
Người là do chị cậu đưa về, không phải cậu đưa về, cậu cùng chị đoạt cái gì mà đoạt, thật là!
Lúc này Diệp Thiên nói: "Hai ngươi cùng đi đi."
Chị em hai người không tranh giành nữa, cả hai đều thật cao hứng, lập tức đi trước dẫn đường, bốn người đi đến thành ở phía đông.
Bốn người dừng lại ở trước một tòa nhà.
"Chú Diệp, thuận gió quán là một cửa hàng nhà xích. Toàn bộ tiên thổ các thành trì lớn đều có mặt tiền của cửa hàng này, muốn tìm ai, cái gì, chỉ cần có tiền, một canh giờ sau, Huyền Thưởng Lệnh sẽ dán thông báo cho toàn tiên thổ các thành trì lớn."
Giang Thừa Nghiệp giới thiệu.
Diệp Thiên đương nhiên biết thuận gió quán, trước kia khi hắn tới tiên thổ, thuận gió quán cũng đã tồn tại.
"Vào thôi."
Hắn nhàn nhạt nói một tiếng, kéo tay Đóa Đóa đi vào thuận gió quán.
"Xin hỏi các vị muốn tìm ai hay vật gì?"
Điếm tiểu nhị lập tức tiến lên hỏi khách.
"Tìm một người." Diệp Thiên trả lời.
"Tìm người có đem hình theo không?" Điếm tiểu nhị lại hỏi, bởi vì người cùng tên quá nhiều, tìm người phải có hình, giống chín mươi phần trăm trở lên, nếu không rất khó tìm được bằng tên.
"Có đem theo."
Đóa Đóa lấy bức họa ra từ trong không gian giới.
"Xin đi theo tôi."
Điếm tiểu nhị ra vẻ thủ thế.
Sau đó liền dẫn bốn người Diệp Thiên đi vào một phòng làm việc chuyên môn tìm người.
Nơi này giống với ngân hàng làm nghiệp vụ, có rất nhiều cửa sổ xử lý tìm người, cũng có rất nhiều cửa sổ xử lý tìm vật, điếm tiểu nhị dẫn bọn họ đến xếp hàng ở cửa sổ tìm người.
So với Lầu Thông Thiên, thuận gió quán có nhiều cửa sổ hơn, làm việc hiệu suất cũng cao hơn, không đến mười phút, liền đến phiên Diệp Thiên.
"Thuận gió quán chúng tôi tìm người dựa trên giá cả đã cho trước, treo giải thưởng kim ngạch cũng dựa theo yêu cầu của khách hàng, một thành trì tìm người một ngàn thiên tinh tệ một ngày, năm ngàn mỗi ngày tinh tệ bảy ngày, hai vạn thiên tinh tệ một tháng, xin hỏi các người muốn tìm ở mấy thành trì? Dán mấy ngày? Tiền thưởng truy nã muốn bao nhiêu?"
Cô gái phụ trách xử lý nghiệp vụ lanh mồm lanh miệng hỏi.
"Dán tất cả các thành trì toàn tiên thổ, thời gian một tháng, treo giải thưởng 1 tỷ thiên tinh tệ."
Diệp Thiên buột miệng thốt ra.
Toàn tiên thổ có mười hai vực, không tính quận huyện có ba trăm sáu mươi tòa thành trì. Dán một tháng là bảy trăm hai mươi vạn thiên tinh tệ, một ngày tinh tệ tương đương một ngày tinh thạch, cũng chính là bảy trăm hai mươi vạn thiên tinh thạch.
Diệp Thiên vẫn có hiểu biết sơ sơ về tiên thổ, nên cũng đã ước lượng trước số tiền ở trong đầu.
"Bảy trăm hai mươi vạn tiền phí, một tỷ tiền thưởng truy nã. Trả tiền trước rồi mới làm, nếu trong một tháng tìm không thấy, hoặc người đó chủ động tới tìm, thì lui về một tỷ tiền thưởng truy nã. Nếu có người tìm được, đưa tới đây, một tỷ treo thưởng sẽ thuộc về người đó."
Mỹ nữ trong quầy nói.
Giang Thừa Nghiệp lập tức lấy ra bảy vạn thiên tinh tệ từ không gian giới, lại đếm hai mươi vạn lẻ để lên bàn.
Sau đó đếm thêm một ngàn xấp. Cộng lại là một tỷ thiên tinh tệ để trên bàn.
Những người xếp hàng ở phía sau nhìn chằm chằm bọn họ.
Mỹ nữ trong quầy dùng mười lăm phút kiểm tra kim ngạch, thu tiền vào không gian giới, nói: "Để bức họa lên trên bàn."
Đóa Đóa lập tức mở bức họa ra, đặt trên bàn.
"Chú Diệp, đây cũng là con gái chú sao? Thật là xinh đẹp." Giang Thừa Nghiệp nói.
"Chị ấy không phải là con gái của ba, là một người thích ba em nhưng đã cứu mạng em." Đóa Đóa cười trả lời.
Giang Ánh Tuyết: "......"
Diệp Thiên đi tìm má nhỏ cho Đóa Đóa?
Ngay lập tức, ánh mắt của cô nhìn Diệp Thiên đều thay đổi.
Có phẫn nộ, có ý tưởng, có bất đắc dĩ...
Rất là phức tạp.
Lúc này mỹ nữ trong quầy hỏi: "Cô gái này gọi là gì? Đến từ nơi nào? Ai muốn tìm cô ấy?"
"Kêu Dương Tử Hi, đến từ địa cầu, Diệp Thiên cùng Đóa Đóa muốn tìm cô ấy." Đóa Đóa nói.
Mỹ nữ nghe xong dùng bút lông viết lên trên giấy: Cô gái này tên là Dương Tử Hi, đến từ địa cầu, Diệp Thiên cùng Đóa Đóa tuyên bố Huyền Thưởng Lệnh tìm kiếm, nếu người nào nhìn thấy người trong Huyền Thưởng Lệnh, lập tức tới Phong Nguyệt Thành thuận gió quán, thuận gió quán chúng tôi sẽ an bài các người gặp mặt, nếu biết cô gái này, đưa đến Phong Nguyệt Thành thuận gió quán, treo giải thưởng một tỷ thiên tinh tệ, kỳ hạn một tháng...
Viết xong nội dung treo giải thưởng, mỹ nữ đem bức họa dán kèm nội dung vào tên Dương Tử Hi bên dưới, rồi lấy ra một cái gương chiếu vào bức họa cùng nội dung treo giải thưởng, tựa như chụp ảnh, sau đó thông qua pháp trận trên gương, đem ảnh chụp phát đến tổng bộ thuận gió quán, rồi thông tin sẽ được chuyển tiếp từ tổng bộ đến chuyên môn phụ trách Huyền Thưởng Lệnh.
Làm xong những thứ này, mỹ nữ viết hóa đơn, tính cả tiền của vật truyền âm đưa cho Diệp Thiên, nói: "Nếu có tin tức dù là một tin nhỏ, chúng tôi cũng sẽ thông báo cho ngài, nếu không có tin tức, một tháng sau chúng tôi cũng sẽ thông tri cho ngài mang phiếu định mức tới lấy về tiền thưởng truy nã."
Diệp Thiên đáp ứng, nhận phiếu định mức cùng vật truyền âm.
Đúng lúc này, một khối vật truyền âm trên bàn phát ra âm thanh:
"Tổng bộ gọi quầy viên Phong Nguyệt Thành 007, cô mới vừa xử lý nghiệp vụ có tên gọi là Dương Tử Hi, tổng bộ không thụ lý cho trường hợp này, cô hãy liên lạc lại khách hàng mời họ đến nhận tiền trở về, thuận tiện thông báo cho họ, đừng tìm kiếm cô gái này nữa, cô ấy rất nguy hiểm, nhớ lấy! Nhớ cho kỹ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.