“Ai đó?”
Âm thanh vang lên đột ngột khiến Hoàng Phủ Tư Thần sững sờ, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy một nữ ba nam cưỡi một con yêu thú màu sắc sặc sỡ xuất hiện bên cạnh.
“Bắc Lương Vương, là anh cả, chị hai, chị ba của người.”
Lâm Cảnh Hiên bước từ trên lưng yêu thú xuống dưới, vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Tư Thần cười nói.
“Các người tới đây làm gì? Tôi không nhận các người!”
Hoàng Phủ Tư Thần hét vào ba người Đóa Đóa.
Ba người Đóa Đóa không hề tức giận, từ trên lưng yêu thú bay xuống, Đóa Đóa khoanh tay trước ngực nói: “Em trai à, em đã hiểu lầm ba chúng ta rồi, chị và hai anh em đều không xúc phạm em, không cần phải la hét om sòm đối với chúng ta chứ?”
“Chị không xúc phạm ta, nhưng người đàn ông đó đã bỏ rơi vì mẹ các người mà bỏ rơi mẹ ta. Các người lớn lên dưới sự quan tâm chăm sóc của ông ta, mà ông tôi đến một ngày cũng không thèm quan tâm đến tôi và mẹ ta. Tôi hận ông ta, hận mẹ các người cũng hận các em!”
Hoàng Phủ Tư Thần tự chui vào sừng trâu, nghĩ đến bọn họ được hưởng thụ tình yêu của ba mẹ, mà thằng bé chỉ có mẹ quan tâm, trong lòng liền thấy thăng bằng, thằng bé luôn cảm thấy là do bọn họ đã cưới đi tình yêu của ba.
“Em trai à, em nghĩ vậy là sai rồi.” Đóa Đóa nói: “Thật ra, Anh Bảo và Anh Lạc lớn như vậy rồi cũng không hưởng thụ qua mấy ngày ba quan tâm chăm sóc.”
“Khi mẹ mang thai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046411/chuong-746.html