Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó vô ý thức ngước đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng hình chầm chầm rơi xuống từ trên xuống.
Một giây sau!
Bùm!
Bóng hình kia vững vàng chặt chẽ rơi ở giữa mọi người.
“Thiên?”
Tinh thần một đôi vợ chồng chấn động mạnh một cái, tiến lên hai bước đi về phía bóng hình kia, không dám tin la lên, ánh mắt lập tức bị một tầng lấp lánh bao phủ.
“Cha mẹ, là con, hai người chịu khổ rồi.”
Không sai, chính Lý Diệu Thành.
Khi thấy cha mẹ gầy trơ xương như que củi, quần áo rách nát, trên mặt còn lưu lại bùn đấn bẩn thỉu, trên người còn có đầy vết sẹo do roi để lại, trong lòng anh căng thẳng, giọng điệu trở nên hơi nghẹn ngào, sự tức giận ngập trời hóa thành sương khói màu máu, nháy mắt bao phủ quanh người anh.
“Thiên, con rốt cuộc về rồi.”
Dương Thu Thanh lập tức nước mắt đầm đìa, một bước rồi hai bước chạy về phía Diệp Thiên, nhào vào lòng Diệp Thiên, ôm chặt con trai, khóc hu hu, giống như đứa trẻ nhận hết tất cả uất ức.
Diệp Thiên ôm mẹ, vỗ lưng mẹ an ủi bà.
“Là Thiên, thật sự là Thiên.”
Lúc này Diệp Diệu Hà lấy lại tinh thần, cũng nước mắt đầm địa, cơ thể kích động đến nỗi cũng run rẩy, chẳng qua ông ấy cũng không nhào về phía con trai, mà là lùi về sau mấy bước, đỡ lấy một ông già lớn tuổi, nước mắt tuôn rơi nói: “Cụ ơi, Thiên trở về rồi, Thiên đáng tin cậy của chúng ta về rồi.”
“Tốt tốt tốt, trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046344/chuong-679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.