Chương trước
Chương sau
Dương Tử Hi nghe thấy những lời nói này của Diệp Thiên, tim đập thình thịch!
Chỉ trong một ngày từ cảnh giới kim đan đột phá thành nguyên anh, trước đó, cô ta đến nghĩ cũng không dám nghĩ, bởi v́ điều đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Mà bây giờ, lời này lại từ miệng của Diệp Thiên nói ra, khiến cô ta không thể không tin.
Bởi v́ Diệp Thiên quá lợi hại!
Lợi hại đến mức cô ta ngay cả nghi ngờ cũng không có dũng khi đi nghi ngờ.
Ngay cả cái loại gà mờ như Lâm Cảnh Hiên cũng có thể đi vào đệ nhất Thiên Kiều bảng, đủ thấy Diệp Thiên có siêu năng lực, nếu không cũng không thể nâng cao tu vi cho Lâm Cảnh Hiên nhanh đến như vậy.
Cho nên khi Diệp Thiên nói trong một ngày có thể đột phát đến cảnh giới nguyên anh, chính là có thể đến cảnh giới nguyên anh, không có gì nghi ngờ.
Điều khiến cô ta động ḷng chính là tốc độ trong một ngày từ cảnh giới kim đan đột phát thành cảnh giới nguyên anh.
V́ cô ta quá hy vọng đạt đến cảnh giới nguyên anh!
Cô ta đã từng tính toán qua, dựa vào tu vi hiện giờ của cô ta, trở thành cảnh giới nguyên anh ít nhất cũng cần thời gian đến bảy tám trăm năm.
Nhưng từ trong lời nói của Diệp Thiên không khó nghe ra, chỉ cần đồng ư hiệp ước mười năm với Diệp Thiên, bản thân mười năm sau có thể đạt đến cảnh giới nguyên anh.
Nhanh hơn bảy tám trăm năm!
Cô ta sao có thể không đồng ḷng cho được chứ?
"Nếu như tôi đồng ư với anh, mười năm sau, tôi nên phối hợp với anh như thế nào, khiến cho cả tôi và anh đều đạt đến cảnh giới nguyên anh?" Dương Tử Hi hỏi.
Diệp Thiên ho khan hai tiếng, sờ mũi một cái, có chút khó mở lời nói: "Chỉ cần cô bảo vệ trinh tiết, chỉ cần giữ ǵn trinh tiết đừng trút bỏ sinh khí thai nhi, mười năm sau, cô chỉ cần năm lên giường, tôi sẽ đến giúp cô một chuyến. Tôi giúp cô trở thành nguyên anh, tôi cũng sẽ trở thành nguyên anh."
Dương Tử Hi: "..."
Cô ta nghe hiểu ẩn ư trong lời nói của Diệp Thiên.
Chính là sau mười năm, giao thân xác của cô ta cho anh.
"Thấy sao?" Diệp Thiên nhìn Dương Tử Hi ngẩn ra ở đó, không khỏi hỏi lại một lần nữa.
"Không thể nào cả." Dương Tử Hi sắc mặt lạnh lùng xuống, nói: "Tôi xem như đã nh́n nhầm anh rồi, chẳng qua là anh đang ngấp nghé đến sắc đẹp của tôi, biên ra một đống lời nói dối lựa gạt trinh tiết của tôi."
"Còn cái gì mà nội trong một ngày sẽ khiến tôi đốt phá đến cạnh giới nguyên anh, uổng cho tôi còn ngốc nghếch cho là anh thật sự có thể giúp tôi nội trong một ngày có thể đạt đến cảnh giới nguyên anh, thật quá khiến tôi thất vọng mà!"
"Tôi thật sự không nên tin vào những lời ma quỷ của anh!"
Bỏ lại lời nói này, Dương Tử Hi tàn nhẫn trừng mắt nh́n Diệp Thiên một cái, quay lưng bước lớn rời đi.
Nếu như Diệp Thiên c̣n độc thân, có lẽ cô ta sẽ suy nghĩ một chút.
Dù sao mang thân ḿnh gửi gấm cho người một chàng trai trẻ tài cảo như vậy so với Mạc Thiên Trần hơn gấp ngàn gấp bội lần!
Thế nhưng anh ta đã có hai bà vợ rồi, nên cô ta trăm vạn lần cũng sẽ không đồng ư.
Người đàn ông trong lòng cô ta, nhất định phải sách sẽ, chứ không phải một người đàn ông dơ bẩn như Diệp Thiên, vừa nghĩ đến cơ thể mình cho một người đàn ông dơ như thế, cô ta liền có cảm giác muốn buồn nôn.
"Nếu như tôi ngấp nghé sắc đẹp của cô, thế cần gạt hay sao? Cô cảm thấy dựa vào tu vi của tôi, hiện tại muốn làm chuyện đó với cô, cô nghĩ ḿnh đủ năng lực để chống cự hay không?" Diệp Thiên nói.
Dương Tử Hi nghe thế, không khỏi dừng bước.
Cô ta không thể không thừa nhận, dựa vào tu vi của Diệp Thiên, anh ta muốn làm chuyện đó với cô ta, thật sự cô ta ngay cả sức phản kháng cũng không có.
"Dù cho có đúng là thật đi, tôi cũng không thể đồng ư, ngoại trừ ghê tởm anh dơ bẩn ra, c̣n một điểm, từ ngày tôi được sắc phong Thái Cực Tông nữ thần bắt đầu, cơ thể của tôi đã không còn là của tôi nữa rồi, mà là của thần tử, dù cho tôi không thích anh ta, chỉ cần anh ta leo lên bảo tọa Chưởng Giáo, tôi liền giao thân thể cho anh ta, đây là số mệnh của tôi, không có ai có thể thay đổi được."
"Cho nên, tôi thà bỏ ra thời giàn bảy tám trăm năm mới đạt đến cảnh giới nguyên anh, cũng sẽ không chọn lựa trong một ngày cùng anh đạt đến cảnh giới nguyên anh."
Dương Tử Hi cũng không quay đầu lại, lưng hương về Diệp Thiên nói, trong giọng điệu lộ ra vẻ hàng vạn hàng ngh́n bất đắc dĩ.
"Như vậy hả."
Diệp Thiên đi về hướng của Dương Tử Hi nói: "Bây giờ tôi giúp cô đột phá tu vi đến cảnh giới kim đan địa viên mãn, chuyện của mười năm sau thì đợi mười năm sau nói đi, dù sao chuyện trên trời cũng rất khó nói, nói không chừng mười năm sau, cô đâu không phải là thần nữ của Thái Cực Tông nữa chăng?"
"Cho nên cô cũng không cần nôn nóng trả lời tôi, tôi trước giờ không làm khó ai, mười năm sau nếu như cô không đồng ư tôi cũng sẽ không bức ép cô."
Dương Tử Hi nghe thế mạnh mẽ quay đầu lại, không dám tin nhìn Diệp Thiên: "Bây giờ anh có thể giúp tôi đột phá tu vi đến cảnh giới kim đan đại viên mãn sao?"
"Lâm Cảnh Hiên từ kim đan tiểu thành, tôi trực tiếp giúp anh ta đột phát đến viên mãn, cô là kim đan đỉnh phong, giúp cô đột phá đến viên mãn dễ như trở bàn tay, nếu không cho cô một trăm năm, cô cũng không viên mãn nổi, mười năm sau cô nếu như đồng ư, tôi sẽ không có cách trong một ngày đột phá đến cảnh giới nguyên anh." Diệp Thiên nói.
Hiện tại tổn hại chút tu vi cũng không sao cả, bù lại chút là được, đợi mười năm sau anh đạt được đến cảnh giới kim đan viên mãn rồi đi tìm Dương Tử Hi, nếu cô ta đồng ư, lại giúp cô ta nâng cao tu vi, vậy thì tu vi của anh sẽ không thể đạt đến viên mãn được, lại phải tốn thêm thời gian đi tu luyện đến viên măn, con không bằng trước tiên giúp Dương Tử Hi đạt đến viên mãn trước.
"Làm sao lên được?"
Dương Tử Hi hiếu kỳ hỏi: "Không phải là cùng anh làm cái chuyện đó chứ?"
"Không cần."
Diệp Thiên cảm thấy buồn cười.
Sau đó không nói hai lời, một chưởng giơ lên đầu của Dương Tử Hi, trực tiếp giúp cho cô ta đốt cháy giai đoạn.
Không bao lâu sao, Diệp Thiên giảm đi một nửa tu vi, khiến tu vi của Dương Tử Hi từ kim đan đỉnh phong lên đến kim đan đại viên mãn.
"Trời ơi! Tôi thật sự là đă đến cảnh giới kim đan đại viên mãn rồi!"
Dương Tử Hi cảm nhận được tư vi của mình tăng vọt rất nhiều so với trước đây, nhịn không được ngạc nhiên vui mừng kêu lên.
Sau đó, cô ta hiếu kỳ hỏi: "Anh làm sao làm được vậy?"
"Tôi tự giảm tu vi cho cô thăng cấp đó." Diệp Thiên nói.
Dương Tử Hi: "..."
Cô ta bị anh làm cho cảm động không thôi.
Nên biết, tu vi là thứ quan trọng nhất đối với những người tu sĩ, hơn nữa anh lại tự giảm tu vi tặng cho cô ta, sao lại không khiến cô ta cảm động chứ?
"V́ muốn làm chuyện đó với tôi, anh đúng là đã bất chấp tất cả."
Dương Tử Hi trong ḷng âm thầm nói.
Dù cho Diệp Thiên muốn làm chuyện đó với Diệp Thiên, nhưng cũng khiến cô ta rất cảm động.
Nếu như không phải Diệp Thiên đã có vợ, Cô ta cũng sẽ có một loại cảm giác muốn nhảy vào ôm lấy anh.
Nó khiến cô ta hạnh phúc hơn là tặng cô ấy bất kỳ món quà nào!
"Mười năm sau, nếu như tôi không đồng ư, anh có phải là thiệt tḥi lớn rồi không?" Dương Tử Hi giọng điệu có chút ôn hòa lại nói, đôi mắt chớp chớp nói.
"Thiệt tḥi nhất định cảm thấy thiệt tḥi rồi, nhưng cũng là chuyện không sao cả, người sống trên đời, đâu thể nào không chịu chút thiệt thòi?" Diệp Thiên rất thẳng thắn vô tư nói.
"Tôi rất cảm kích anh, nhưng hiện tại tôi vẫn là không thể đáp ứng anh được, cũng giống như anh nói, mười năm sau hãy nói đi. Có thể tôi sẽ không còn là nữ thần nữa, nói không chừng sẽ đồng ý với anh." Nơi khóe miệng cô ta nở nụ cười ngây ngô, cho người ta cảm giác như mối t́nh đầu.
"Uhm."
Diệp Thiên khẽ cười gật đầu một cái: "Khoản hãy để lộ thực lực, tránh thần tử tông môn lại nghi kỵ cô cùng với tôi có âm mưu."
"Còn nữa, tôi là giúp cô đốt cháy giai đoạn, cho nên cô căn bản của cô có chút không kiên cố, bản thân cần hóa chút thời gian cũng cố lại căn cơ, mới có thể phát huy được hết tu vi cảnh giới kim đan viên măn."
"Uhm uhm."
Dương Tử Hi bĩu môi cười một cái.
"Đi thôi, tôi phải quay về rồi, tránh về trễ. Vợ tôi còn cho là tôi chạy đi tầm hoa vấn liễu nữa, sẽ nhéo lỗ tai tôi mất."
Diệp Thiên nói, nhảy lên một cái, bắt lấy hai con tiên hạc, bay ngay về nhà.
Dương Tử Hi cứ như thế nh́n theo bóng lưng của anh rời đi, cho đến khi anh biến mất, cô ta mới không khỏi bật cười.
"Rõ ràng là vợ quản lý rất nghiêm, lại chạy đến đây muốn làm chuyện đó với mình, thật không biết anh đã suy nghĩ cái gì."
...
Đêm ngày thứ nhất, kết thúc cuộc thi Thiên Kiều Bảng.
Hạng nhất là Lâm Cảnh Hiên, hàng hai là Tô Tử Mặc, hạng thứ ba là Dương Tử Hi, hàng thứ tư là Lăng Kính Thiên, hàng thứ năm là Tây Môn Trạch, hàng thứ sau là Yên Vũ Hàn, hàng thứ bảy là Mạc Thiên Trần...
Sau khi bảng xếp hạng ra, khiến cho côn hư nhốn nháo một cách mãnh liệt.

"Lâm Cảnh Hiên lần trước không phải là hạng tám mươi sau hay sao? Tại sao lại đột nhiên bước lên đệ nhất Thiên Kiều Bảng rồi?"
"Lựa chọn lớn hơn nỗ lực, chọn được một người tôn sư tốt, ngay cả loại gà mờ như Lâm Cảnh Hiên cũng có thể lọt vào trong bản Thiên Kiều, đáng buồn cười là mấy ngày trước tôi còn giễu cợt Lâm Cảnh Hiên bái một vị tôn sư của Long Tộc là thầy, không nghĩ đến vị tôn sư Long Tộc này thật biết cách dạy dỗ học trò ha."
"Lâm Cản Hiên có thể bước lên để nhất Thiên Kiêu Bảng, toàn bộ đều nhờ vị tôn sư Long Tộc, nghe nói vị tôn sư đó rất lợi hại, ngay cả cực phẩm Cự Côn cũng có thể giết chết, tùy là có thần phẩm Thanh Long giúp đỡ. Nhưng vẫn là rất trâu nha, chí ít cũng phải đạt đến tu vi cảnh giới nguyên anh đỉnh phong!"
Nhất thời, hầu như cả tu sĩ Thiên Hoàng, đều không e dè mà nghị luận Thiên Kiều Bảng, mà hai thầy tr Lâm Cảnh Hiên Vô tnh trở thành chủ đề bàn luận hót nhất Thiên Hoang.
Ngay cả chỗ hong vụ của thành Bắc Lương, cũng đang lan truyền việc này.
"Cục cưng à, cha của con rất lợi hại đó, khiến cho phế vật của Thiên Kiều, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã trở thành nhân tài trong Thiên Kiều, đợi con lớn lên rồi, mẹ dẫn con đi tìm cha, bảo cha của con dạy con tu luyện nha, giúp con có thể bước lên đệ nhất Thiên Kiều Bảng có được không?"
Công chú Hoàng Phủ Thường của Bắc Lương, khẽ vuốt ve cái bụng nhỏ đang nhúc nhích của mình, tự nói với chính mnh bằng một nụ cười của một người phụ nữ sắp làm mẹ.

Diệp Thiên đã đi Giang Lăng Thành cái này cô ấy biết.


Mà trong lời đồn, sư tôn của Lâm Cảnh Hiên là người của Long Tộc, còn rất trẻ, dẫn theo một đứa con gái nhỏ tầm bảy tám tuổi, con có hai người vợ, cho nên không cần nghĩ cũng biết, công chua biết ngày sư tôn của Lâm Cảnh Hiên chính là Diệp Thiên. Cô ấy cũng muốn tìm Diệp Thiên, nói cho Diệp Thiên biết, cô ấy đã có con rồi.
Nhưng mà!
Cô ấy sợ mình làm như vậy, sẽ phá hoại (nh cảm của Diệp Thiên và Tần Liên Tâm cùng với Thân Hi.
Cho nên, vì hạnh phúc gia đình của Diệp Thiên, cô ấy chỉ có thể chọn lựa im lặng chịu đựng tất cả mọi thứ. Dù sao hết thảy chuyện này, đều là do cô ấy tự làm tự chịu, cho nên cô ấy chỉ có thể tự mình gánh chịu.
Ba ngày sau, Thiên Kiều Môn đều quay về lại các tông.
Vốn dĩ là các chưởng giáo và trưởng lão, đều rất căm tức chuyện Lâm Cảnh Hiên được hạng nhất, cũng rất tức giận Diệp Thiên đã phá hủy pháo bảo hộ thân của Thiên Kiều Môn.
Vốn dĩ anh ta muốn tìm ra Diệp Thiên, sau đó giết chết, nuốt chửng cực phẩm pháp bảo của Diệp Thiên.
Nhưng vẫn luôn không tìm được.

Cho đến sau khi biết được Diệp Thiên giết chết Cự Côn, anh ta mới biết là mình không có hy vọng giết chết Diệp Thiên, cho nên cũng không nói ra bí mật này. 4
"Cái gì!"
Bí mật này vừa nói khỏi miệng, Linh Bảo Tông đều chấn động!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.