Thanh âm này khẽ vang lên, mọi người lần theo âm thanh mà nhìn lại, rõ ràng là thấy Dương Tử Hi ngồi bên cạnh Diệp Thiên, ở phía sau đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Lâm Cảnh Hiên, sắc mặt lạnh lùng, bộ dạng giống như con sư tử cái tức giận, khiến kẻ khác vừa xem đã cảm thấy tức giận. Dương Tử Hi thật sự không chịu nổi Lâm Cảnh Hiên . Tên này xúc phạm nữ tu sĩ, thật là đáng giận đến cực điểm! Cậu ta đánh bại nữ tu sĩ thì đánh bại, tại sao lại giẫm lên bộ ngực kiêu ngạo của người khác làm gì? Cậu giẫm thì giẫm lại còn thuận chân đá cho mấy cái. Tất nhiên, đây không phải là lý do khiến cô ấy bộc phát, điều này khiến cô ấy cảm thấy ghê tởm Lâm Cảnh Hiên, cảm thấy cậu ta không phải là con người, còn không đến nỗi khiến cô ấy tức giận, dù sao người bị dẫm cũng không phải là cô ấy. Nhưng cô ấy không thể chịu đựng được Lâm Cảnh Hiên nữa, trước hàng triệu người, bôi nhọ thần tử của phái Thái Cực và để cho phái Thái Cực phải đối mặt với xấu hổ. Đây mới là nguyên nhân khiến cô ấy sẵn sàng thực sự bùng nổ. Cô ấy không thích Mạc Thiên Trần, nhưng cô ấy chắc chắn ủng hộ môn phái Thái Cực. Bởi vì cô ấy biết rằng không có môn phái Thái Cực, thì sẽ không có Dương Tử Hi của ngày hôm nay, cô ấy không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào bôi nhọ phái Thái Cực, không nhìn thấy thì không nói, còn nhìn thấy rồi cô ấy nhất định sẽ vì phái Thái Cực mà ra tay. "Sư tôn ..." Lâm Cảnh Hiên nhìn Diệp Thiên. Trong số nữ giới ở thiên kiêu, Dương Tử Hi là người trẻ tuổi nhất. Cô ấy có dung mạo đẹp nhất và kiêu ngạo nhất, Lâm Cảnh Hiên đặc biệt muốn giẫm lên cô ấy xem cô ấy có bao nhiêu đại liêu. Nhưng Diệp Thiên đã dặn cậu ta không được thách thức Dương Tử Hi, cho nên Dương Tử Hi lúc này mới đứng ra khiêu khích cậu, cậu không dám đồng ý khi chưa được cho phép, phải xem ý Diệp Thiên. "Đàn ông, phải hiểu được thương hoa tiếc ngọc, mấy thứ xấu người xấu cả nết, cậu muốn giẫm thì giẫm, giống như một người đẹp như Dương Tử Hi đây, làm đàn ông nên phải hiểu thế nào là yêu thương, chứ không phải muốn chà đạp là chà đạp, như vậy thì không phải là đàn ông rồi.” Diệp Thiên thản nhiên nói xong, không quên nhìn về phía Mặc Thiên Trần, cười khinh bỉ hỏi: “Người đàn ông này này, tôi nói có đúng không?” “Đúng cái con mẹ nó!” Mạc Thiên Sơ nghe xong, liền có bộ dạng như muốn bùng nổ: “Tử Hi là người phụ nữ của tôi, muốn thương yêu cô ấy cũng là tôi thương yêu mới đúng, mấy người có tư cách gì mà thương yêu cô ấy?” “Trong lòng mỗi người đều yêu thích cái đẹp, cậu không yêu thương cô ấy, còn không muốn cô ấy được người khác yêu thương, cậu làm sao mà độc tài như vậy chứ?” Diệp Thiên cười hỏi, một bộ dạng chọc chết người mà không đền mạng. “Anh ...!” Mạc Thiên Trần đen mặt. Người này là muốn chiếm Tử Hi trước mặt tôi sao Hơn nữa Tử Hi không ngồi cạnh mình mà lại đi ngồi gần anh ta, chẳng lẽ Tử Hi ... Không được! Mình không được để cho Tử Hi bị anh ta đem đi, nếu không, bản thân sẽ bị biến thành trò cười cho thiên hạ, cho dù để anh ta ở trong lòng Tử Hi cũng không được! Nghĩ đến đây, anh ta hướng về phía Diệp Thiên tức giận hét lớn: “Tin hay không, tôi sẽ giết anh!” “Ngay cả đồ nhi của tôi khiêu chiến cậu còn không dám tiếp, có năng lực gì mà giết chết tôi?” Diệp Thiên cười nhạo hỏi. “Mẹ nó!” Mạc Thiên Sơ cắn răng, tức giận mắng Lâm Cảnh Hiên: “Nếu có bản lĩnh, anh lại thách thức tôi đi!” Anh ta đã bị lửa giận làm cho lóa mắt rồi. “Được rồi!” Lâm Cảnh Hiên lo lắng không thể giẫm lên anh ta, vì vậy cậu ta lập tức chỉ vào Mạc Thiên Trần nói từng chữ: “Tôi thách thức cậu! Có bản lĩnh thì lên đây đi!” “Tôi sẽ đánh bại cậu! Rồi tôi sẽ giết sư phụ của cậu!” Mạc Thiên Trần như mất đi lý trí, nổi giận gầm lên một tiếng, gọi tinh phẩm thần binh, bắn về phía bạch ngọc lôi đài, cũng không cần cho giám khảo kiểm tra pháp bảo phòng ngự hay không, trực tiếp công kích Lâm Cảnh Hiên. Các giám khảo cũng không gọi ngừng lại. Bởi vì hầu hết các giám khảo đều nghiến răng chịu đựng sự kiêu ngạo của Lâm Cảnh Hiên, và hy vọng có người có thể giết chết dáng vẻ kiêu ngạo của cậu ta. Vì vậy, ngay cả khi Mạc Thiên Trần có mang pháp bảo phòng ngự, thì bọn họ cũng coi như không thấy gì. Dù sao thì quyền giải thích cuối cùng cũng thuộc về họ. “Cậu ta chọc giận anh ta thành công rồi!” Dương Tử Hi vẻ mặt ủ ám trừng mắt nhìn Diệp Thiên. “Người đàn ông này hán đại trượng phu co được thì dãn được, chút sỉ nhục này không thể chịu đựng được, anh ta sẽ không bao giờ trở thành nam nhân, tôi chỉ là giúp cô nhìn thấu anh ta.” Diệp Thiên nhẹ giọng nói. Dương Tử Hi: "..." Cô ấy phải thừa nhận rằng Mạc Thiên Trần lòng dạ hẹp hòi, không biết nhẫn nhịn, bị Diệp Thiên chọc tức. Bị trúng kế Diệp Thiên. Trái lại Diệp Thiên, ở Đăng Tiên Lầu có biết bao nhiêu người vây quanh như vậy, đều có thể làm ra một bộ dạng lạnh nhạt, không vì như thế mà hấp tấp nóng nảy, như vậy có thể giữ được an toàn cho bản thân. Bởi vì lúc đó, nếu như anh không ngấm ngầm chịu đựng mà để cho Lâm Cảnh Hiên trả thù những Thiên Kiêu kia, thì chuyện chờ đợi Diệp Thiên và Lâm Cảnh Nguyên sẽ là sự báo thù chung của mấy chục môn phái. Mà anh chịu đựng được một lúc, đợi cuộc thi Thiên Kiêu bắt đầu mới bùng phát, để Lâm Cảnh Hiên dẫm từng người một, cũng không phát tiết ra ngoài, ngay cả các môn phái lớn dù có tức giận như thế nào đi chăng nữa, cũng không có lí do để đối phó với thầy trò bọn họ. So với đầu óc thông minh trí tuệ của Diệp Thiên, Mạc Thiên Trần thật sự đã bị đánh bại! “Bây giờ còn hơi sớm để nói ra điều này.” Dương Tử Hi buông lời này, dời tầm mắt từ Diệp Thiên xuống sàn đấu. Cô ấy vẫn hy vọng rằng Mạc Thiên Trần có thể đánh bại Lâm Cảnh Hiên và lấy lại được thể diện đã mất cho môn phái Thái Cực. "Thái cực kiếm thuật thứ sáu! Kiếm trảm hư không!" Lúc này, Mạc Thiên Trần ở trên hư không trực tiếp tung ra chiêu cuối của mình, tinh phẩm thần binh trong tay tăng lên gấp mười lần. Đón đầu chém bề phía Lâm Cảnh Hiên ở dưới. Xoẹt xoẹt! Với vết cắt của thanh kiếm này, một vết nứt bị tách ra trong khoảng không, ngăn cách kết nối giữa mặt trời và không khí, và vết nứt có màu tối, như thể khoảng không đã bị xé làm đôi. Không khí và ánh sáng mặt trời tràn về hai phía, tráng lệ, và vết nứt bị cắt ra giống như vực thẳm của địa ngục, có thể nuốt chửng mọi thứ. “Thần tử Thiên Trần ra đại chiêu!” Có một thiên kiêu nào đó hét lên. "Một trăm năm trước, thần nữ Tử Hi đã dùng duy nhất một chiêu này để đánh bại thần tử Thiên Trần và tiến lên vị trí thứ tư trong danh sách Thiên Kiêu. Không ngờ rằng trăm năm sau, thần tử Thiên Trần cũng học được đại chiêu này!" "Thủ đoạn này cực kỳ kinh người. Ngày đó, chiếc đai đen có thể nuốt chửng linh hồn của một người. Một trăm năm trước, Dương Tử Hi có tu vi thấp hơn. Tôi suýt nữa đã bị thủ đoạn của cô ấy đánh bại. Thật may là tôi đã giữ được linh hồn kịp thời thoát khỏi mánh khóe này, nếu không tôi sẽ là kẻ thứ ba bị Dương Tử Hi mang đi!” “ Tôi tin rằng Lâm Cảnh Hiên chắc chắn sẽ thua dưới chiêu này!” “…….” Các nhóm thiên kiêu đều bàn tán. “Nhìn tuyệt chiêu do cậu dạy lợi hại, hoặc là do sư phụ tôi dạy lợi hại!” Tu vi của Thần tử Cảnh Hiên đã đạt tới Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn, dưới chiêu này tuy thần hồn bị quấy nhiễu, nhưng vẫn được cậu ta bảo vệ thần đài vững vàng. Nhưng vừa dứt lời, Lâm Cảnh Hiên , người chưa sử dụng qua thần binh, cuối cùng đã triệu hồi được một thanh thần binh thất đoàn tinh phẩm được làm từ Táng tiên nội cốc. Ngay khi thanh kiếm này xuất hiện, bóng sấm chớp lên, mặt đất xanh biếc, ngay cả dưới sự bao phủ của bóng sấm, Mạc Thiên Trần cũng cảm thấy trên người có chút tê dại. Nhưng tu vi của anh ta không thấp, cũng không bị ảnh hưởng. "Kiếm Vũ Quyết thức thứ ba, Phá Thiên Quân!" Sau khi lời nói vừa dứt, Lôi ảnh kiếm rơi ra từ trong tay thần tử Cảnh Hiên, nghênh đón Mạc Thiên Trần nhanh chóng xoay vài vòng. Chín cái ở vòng đầu tiên. Tám mươi mốt ở vòng thứ hai. Bảy trăm hai mươi chín trên vòng tròn thứ ba. Mỗi vòng là bội số của chín. Ba vòng tám trăm mười chín. Thanh kiếm sắc bén lao về phía Mạc Thiên Trần dưới tiếng hét dữ dội từ thần tử Lâm Cảnh Hiên. “Không ổn!” Cảm nhận được sức mạnh của Kiếm Vũ Quyết, vẻ mặt của Mạc Thiên Trần thay đổi dữ dội, nâng cự kiếm sắp chém về phía Lâm Canh Hiên, và nhanh chóng bao trùm kiếm vũ quyết. Leng keng! Với vũ đông của thanh cự kiếm trong tay, tất cả đợt tấn công chính diện anh ta của kiếm vũ quyết đều bị anh ta phá hủy, một nửa vượt qua anh ta và bay về phía sau anh ta. "Haha! Động tác lớn của ngươi chẳng qua là cái gì!" Mạc Thiên Trần thấy phía trước không có kiếm vũ quyết, nghĩ như vậy an toàn. Anh ta phá lên cười ngay lập tức và tiếp tục dùng kiếm chém về phía Lâm Cảnh Hiên. Không như dự liệu, Lâm Cảnh Hiên niệm thần chú . Có người hét lên ngay lập tức.”Thần tử Thiên Trần, cẩn thận phía sau!” Mạc Thiên Trần cau mày, đột ngột quay người lại, và nhìn thấy Kiếm vũ quyết bay ngang qua mình. “Mẹ nó!” Mạc Thiên Trần thầm nguyền rủa. Lập tức vung kiếm ngăn cản. Vào lúc này, Lâm Cảnh Hiên ở phía sau anh ta đột nhiên gọi ra một pháp thân mười tám trượng và chưởng một cái về phía lưng của Mạc Thiên Trần. “Thần tử Thiên Trần, cẩn thận phía sau!” Có người lại hét lên. Mạc Thiên Trần vừa đỡ đòn tấn công của kiếm vũ quyết, vừa lập tức quay lại. Giây tiếp theo! “A!!!” Anh ta khàn giọng hét lên. Bốp! Mà bàn tay to lớn của Lâm Cảnh Hiên, trong khoảnh khắc Mạc Thiên Trần quay lại, đập lên đầu của Mạc Thiên Trần. Âm! Mạc Thiên Trần đâm vào Võ đài. Ngay sau đó! Bàn chân khổng lồ của Lâm Cảnh Hiên giẫm lên Mạc Thiên Trần, bao phủ toàn bộ cơ thể Mạc Thiên Trần, chỉ để hở một đầu. Toàn khán đài đều kinh sợ! Mọi người đều sững sờ! Tuyệt đối cũng không ngờ, Mạc Thiên Trần lại thất bại thảm hại ở trước mặt Lâm Cảnh Hiên! Phải biết rằng một cước của Lâm Cảnh Hiên áp chế xuống, có thể làm cho kim đan của Mạc Thiên Trần nổ tung toé! "Cái này ." Đôi mắt xinh đẹp của Dương Tử Hi đột nhiên mở to, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, chấn động, khó tin cùng nhiều biểu cảm phức tạp khác. “Chiêu của Kiếm Vũ Quyết kia là do anh dạy sao?” Cô ấy quay lại nhìn Diệp Thiên hỏi. “Ừ, muốn học không?” Diệp Thiên cười hỏi. Dương Tử Hi ậm ừ: "Những chiêu kiếm rác rưởi không thể có vai trò hạ gục đối phương chỉ bằng một chiêu. Nó không uy lực bằng một phần mười cực đạo kiếm của sư phụ tôi, tôi đã học được cực đạo kiếm ý của sư phụ rồi. Không học được mẹo kiếm. rác này đâu.” Diệp Thiên: “...” Chẳng lẽ Dương Tử Hi này là học trò của lão đại bị anh đánh bại ở thành phố Bắc lương? “Thế nào, còn muốn giết sư phụ của tôi không?” Lâm Cảnh Hiên khinh thường nhìn Mạc Thiên Trần, giễu cợt hỏi. Mạc Thiên Trần: "..." "Ngay cả tôi anh còn không thể đánh bại, lấy cái gì mà giết sư phụ tôi?" Lâm Cảnh Hiên hỏi lại. Mạc Thiên Trần: "..." "Tôi chỉ hỏi anh, anh có phục sư phụ của tôi không?" Lâm Cảnh Hiên tiếp tục hỏi. Mộ Thiên Sơ: "..." "Nói một câu phục, tôi sẽ tha cho anh, nếu anh còn không phục, tôi liền dẫm nát xương cốt của anh, khiến cho anh nằm trên giường tới ba trăm năm." Lâm Cảnh Hiên xấu xa cười. “Hai người ...!” Dương Tử Hí căm tức trừng mắt nhìn Diệp Thiên và Lâm Cảnh Hiên, chỉ cảm thấy lồng ngực như muốn nổ tung. "Đệ tử qua đây, sư phụ dạy cho cậu một chiều, lát nữa khiêu chiến với tên tiểu tử quán quân, cậu thỉnh sư phụ lên người, thầy sẽ giúp cậu lấy được vị trí thứ nhất, bằng không cậu sẽ đánh không lại cậu ta." Diệp Thiên nói nhỏ cho Lâm Cảnh Hiên một tin. Lâm Cảnh Hiên ngay lập tức đi qua. Diệp Thiên châm vào kinh mạch trên người. Nhưng trong lòng Dương Tử Hi tức giận đến tột cùng, Cô ấy lập tức hét lên: "Tôi thách đấu với Thần Tử xếp hạng thứ ba của Thần Tông Phái Tây Môn Trạch !"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]