Diệp Thiên vốn là tu vi ở tầng thứ năm của Kim đan cảnh, sau khi nâng cấp độ tu luyện của Thần tử Cảnh Hiên lên Kim đan cảnh đại viện mãn, tu luyện của anh đã rơi xuống tầng thứ tư của Kim đan cảnh. Đau lòng không? Tất nhiên là rất đau. Đừng coi thường cảnh giới nặng nề này, phải mất một năm mới có thể bù đắp bằng hơn một ngàn viên yêu dược. Tuy nhiên, anh cảm thấy điều đó là xứng đáng. Trình độ tu luyện của đệ tử đã được nâng cao, làm sư phụ cũng có một chút vẻ vang không phải sao? Điều quan trọng nhất là điều này cho phép Linh Bảo tông khẳng định khả năng của mình và chấp nhận phương pháp chế tạo chiến hạm tinh không của mình, có thể chế tạo chiến hạm tinh không trước tiên cần ít nhất năm năm. Nếu không làm như vậy, chiến hạm tinh không của người ta coi như là chế tạo thành công, dựa vào cái gì mà đưa anh về trái đất? Nhưng bây giờ anh đã cho thần tử Cảnh Hiên một lợi ích lớn như vậy, để thần tử Cảnh Hiên có đủ sức để chen vào hạng ba của danh sách Thiên Kiêu. Linh Bảo tông sẽ tự hào về điều này và nhất định sẽ cảm ơn một người sư tôn là anh đây. Theo cách đó, sẽ dễ dàng nói về mọi thứ hơn nếu anh tăng cường mối quan hệ với Linh Bảo tông. Vì vậy, anh vẫn cho rằng việc trả một cái giá lớn như vậy là xứng đáng. Vì Tần Liên Tâm nhớ Bảo Bảo và Lạc Lạc. Anh cũng biết Bảo Bảo và Lạc Lạc chắc canh là rất nhớ ba mẹ. Để gia đình đoàn tụ sớm hơn, anh sẵn sàng trả giá dù có cao đến đâu, chưa kể đó chỉ là một cảnh giới nhỏ, anh đã làm được bao nhiêu viên yêu dược từ nhà họ Trương. Đủ để anh tăng lên hai cảnh giới. "Ha ha! Ha ha ha!" Cảm nhận được tu vi tu luyện đang tăng vọt, Thần tử Cảnh Hiên mừng rỡ như điên, ôm lấy Diệp Thiên, vui mừng quá đỗi mà kêu lên: "Sư phụ, người thật sự là sư phụ tuyệt vời nhất trên đời, vì giúp đệ tử nở mày hãnh diện, liền không ngại hạ thấp tu vi, đệ tử thật sự là yêu chết sư phụ rồi!" “Được rồi, buông tay ra.” Diệp Thiên không khách khí: “Xem bộ dạng vênh váo của cậu kìa, sớm muộn gì cũng gây chuyện cho sư tôn, chuyện này chỉ có trời biết đất biết, cậu biết tôi biết, không được nói cho bất cứ kẻ nào biết? " Nếu chuyện này truyền ra ngoài, anh sẽ trở thành cái bánh bao thơm, các môn phái lớn sẽ bắt anh, để anh đem tu vi của bản thân mà nâng cao tu vi của các môn phái Thiên Kiêu, vậy chẳng phải là phế sao? “Được, được!” Thần tử Cảnh Hiên buông Diệp Thiên ra, vỗ ngực nói: “Đệ tử hứa sẽ không bao giờ thốt ra nửa lời, nhưng đệ tử phải giải thích như thế nào về việc tu vi đột nhiên tăng cao?” “Chỉ cần nói, cậu tư chất thông minh, dưới sự hướng dẫn của sư phụ, cậu đã lĩnh ngộ được sự huyền diệu của thiên đạo, vì lý do này, vì thế liên tiếp phá được ba tiểu cảnh giới, từ kim đan tiểu thành leo thẳng lên đến kim đan Đại viên mãn.” Diệp Thiên nói. Đã có rất nhiều ví dụ về điều này, một số cơ sở tu luyện đã được tu luyện hàng ngàn năm mà không có tiến bộ, và họ đã nhận ra sự huyền diệu của thiên đạo cùng một lúc, và đã đột phá liên tục một số cảnh giới. Lấy đây làm cái cớ, mọi người sẽ chỉ yêu cầu anh chỉ điểm, sau đó anh sẽ thoải mái lừa dối vài câu và để họ tự mình lĩnh hội nó rồi mới hiểu được, trình độ tu luyện sẽ không tăng lên, thì họ sẽ chỉ nghĩ rằng là do họ ngu ngốc, tất cả mọi thứ tự nhiên được giải quyết một cách dễ dàng, cũng sẽ không vì như vậy mà đưa tới phiền toái. “Sư phụ cứ như là thần vậy, đệ tử biết dụng tâm của sư phụ!” Thần tử Cảnh Hiên có lẽ có thể đoán được ý đồ của Diệp Thiên, không khỏi tán thưởng Diệp Thiên một câu. “Được rồi, đi đi, tiết chế một chút, đừng để bại lộ hết thực lực, ba ngày sau, tất cả những kẻ nhạo báng khinh thường sư phụ và đệ tử của chúng ta sẽ bị đánh sưng mặt.” Diệp Thiên xua tay, làm động tác xua đuổi. “Đệ tử tuân lệnh!” Thần tử Cảnh Hiên cúi đầu cảm tạ, sau đó vui vẻ rời đi. Mà Diệp Thiên tìm được một chỗ trong vườn, nuốt một ít tinh phẩm yêu đan, bắt đầu luyện hóa và từ từ bù đắp lại phần tu vi đã mất.... Lại nói về Thần tử Cảnh Hiên Sau khi rời khỏi chỗ của Diệp Thiên, anh ta gọi cho một đám anh em hay nịnh bợ anh ta, trực tiếp đi đến Đăng Tiên lâu, không phải ở phòng riêng, mà ngay tại sảnh lớn, khoa trương thổi phồng nói. "Tôi nói cho các người biết, sư phụ của bổn cung là chính là một người rất lợi hại, quả thực chính là thần tiên chuyển thế, nghe anh ấy nói, còn hơn một nghìn năm khổ tu, các người chờ xem, hai ngày sau xem bổn cung như thế nào mà đoạt được hạng nhất của Thiên Kiêu, đứng ở trên đỉnh cao của Thiên Kiêu, nhìn xuống hàng vạn người của Thiên Kiêu như chó lợn!" Thần tử Cảnh Hiên dùng một chân đứng trên mặt đất, một chân giẫm lên ghế đẩu, một tay cầm ly rượu, tay kia vẫy vẫy và ba hoa chích choè nói to. "Đúng, đúng, đúng. Sư phụ của thần tử lợi hại, thần tử càng lợi hại hơn." Một đám huynh đệ hướng cái chết mà liếm, biết rõ là thần tử đang trắng trợn trói gió, cũng giả đò như không biết gì, liều mạng mà tâng bốc. “Ha ha!” Thần tử Cảnh Hiên liền vui vẻ và nói: “Nào nào đến đây, cùng với bổn cung uống một ly, chúc mừng bổn cung đoạt được vị trí thứ nhất của Thiên Kiêu!” Một nhóm anh em đứng dậy, ai ai cũng hướng về anh ta nâng ly, những lời tâng bốc vang lên khắp hội trường. Rất nhanh, vấn đề này lọt đến tai của nhóm Thiên Kiêu, một nhóm Thiên Kiêu ùn ùn kéo đến đại sảnh. "Hôm qua anh nói rằng anh sẽ leo lên trong hạng thứ mười của bảng Thiên Kiêu, hôm nay lại nói rằng anh sẽ chiếm vị trí đầu tiên trong danh sách Thiên Kiêu, có phải ngày mai anh lại nói muốn thống nhất Thiên Hoang không, rồi ngày mốt thống nhất vũ trụ!” Thần tử của Thánh Kiếm tông Lãnh Kình Thiên nhìn Lâm Cảnh Hiên cười lạnh rồi nói. “Không, tôi chỉ cần đứng đầu bảng Thiên Kiều, đứng trên điểm cao của bảng Thiên Kiêu, sau đó nhìn đám các người thất bại là được” Lâm Cảnh Hiên tự hào nói. "Điên rồi, tên này quả thực điên rồi!" "Cũng không tự nhìn xem bản thân là cái loại gì, đứng đầu bảng thiên kiêu, cậu có cái năng lực đó sao?" "Nếu anh giành được quán quân của cuộc thi Thiên Kiêu, thì con mẹ nó tôi liền đem cái đầu tôi cho anh! " ……………. Một đám người dở khóc dở cười. “Còn chưa tin tôi, chờ cuộc thi xếp hạng Thiên Kiêu bắt đầu, xem tôi giẫm lên các ngươi như thế nào.” Lâm Cảnh Hiên vừa nâng chén vừa nói. Anh ta hét lên: “Nào nào nào, vì vị trí quán quân của bảng Thiên Kiêu mà tới chúc mừng cho bổn cung.” “Điên rồ, tên ngu ngốc này hoàn toàn là điên rồ!” Đám người Thiên kiêu đều không nghĩ như vậy, cũng lười đi cười nhạo một kẻ điên như vậy, rất nhanh liền giải tán. Ngay cả những người của Linh Bảo tông ngồi xung quanh, nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Cảnh Hiên. Bọn họ cũng lắc đầu thở dài. Chỉ cảm thấy rằng Linh Bảo tông có một thần tử như vậy, thì đúng là một sự sỉ nhục của Linh Bảo tông. Khi tin tức được lan truyền đến Linh Bảo tông, toàn bộ Linh Bảo tông đều cho rằng Lâm Cảnh Hiên là tự sa ngã, làm điều điên rồ cuối cùng. Suy cho cùng vị trí thần tử của anh ta, chỉ có thể qua hai ngày nữa, cuộc thi Thiên kiêu kết thúc thì anh ta cũng coi như xong. Nhân cơ hội này điên cuồng một chút, giam cầm một trăm năm, đến lúc đó thì điên cuồng thế nào được? "Sự sỉ nhục của môn phái! Quả nhiên là sự sỉ nhục của môn phái!" Chưởng tôn của Linh Bảo tông nghe về việc này, cả giận nói: "Cuộc thi Thiên Kiêu sắp đến rồi, cậu ta phàm là nước tới chân mới nhảy, cố gắng tu luyện vài ngày, làm cho thứ bậc tăng cao vài hạng, thì bản toạ cũng không phạt nặng cậu ta.” “Nhưng cậu ta thì sao? Nói khoác mà không biết ngượng, ngay cả vị trí quán quân mà cũng mạnh miệng dám nói, quả thực là vô cùng điên rồ!" “Để cậu ta điên thêm hai ngày nữa, đợi cuộc thi Thiên Kiêu kết thúc, bản toạ nhất định giam cầm cậu ta một trăm năm, rồi đem cái sư tôn chó má dạy hư người kia xử trảm, tránh để dạy hư càng nhiều người!” …….. Chẳng mấy chốc hai ngày trôi qua. Cuối cùng, mở ra cuộc thi bảng Thiên Kiêu. Tổ chức cuộc thi bảng Thiên Kiêu. Nó giống như tổ chức Thế vận hội Olympic trên Trái đất. Cứ một trăm năm tổ chức một lần, mỗi lần nó được tổ chức tại những địa điểm khác nhau. Ở trong bốn tiên tông đỉnh cấp và trong mười tiên tông cao cấp, chọn một nơi làm địa điểm tổ chức cuộc thi. Địa điểm của cuộc thi bảng Thiên Kiêu lần này được chọn tổ chức ở Giang Lăng thành. Võ đài nằm trên bờ sông cách của đông Giang Lăng thành một trăm km. Một đấu trường bằng đá ngọc trắng nguyên bản có đường kính ba trăm ba mươi ba mét và cao ba mươi ba mét nằm cách bờ sông một ngàn mét, ở dưới ánh nắng ban mai lập loè sáng lên, đặc biệt càng nổi bật. Xung quanh sàn đấu là một vòng tròn gồm các bục cao ba trăm mét, được kê đầy bàn ghế để giám khảo cùng nhóm người Thiên kiêu và khách mời ngồi. Lúc này đã bảy giờ sáng, xung quanh đấu trường đã đông nghịt người, có ít nhất hàng triệu tu sĩ trên khắp thế giới tụ tập về đây xem cuộc thi bảng Thiên Kiêu. Những quy tắc của trận đấu rất đơn giản. Có tổng cộng mộ trăm vị trí trong danh sách Thiên Kiêu, ai muốn cải thiện thứ hạng của mình, và muốn thăng lên vị trí thứ bao nhiêu, thì đi thách đấu với người đó. Ví dụ, vị thứ một trăm thách đấu với vị thứ tám mươi, thách đấu thành công, người ở vị trí thứ một trăm sẽ giành được thứ hạng tám mươi còn người ở thứ hạng thứ tám mươi thì bị đổi thành hạng thứ tám mươi mốt. Tóm lại, ai không hài lòng với thứ hạng của ai thì liền thách đấu với người đó, thách đấu thành công thì thứ hạng sẽ được tăng lên, còn thất bại thì thứ hạng vẫn giữ nguyên, có thể không giới hạn số lần thách đấu, nhưng không thể thách đấu cùng một người quá nhiều lần, mỗi một người chỉ được thách đấu một lần. Tất nhiên, những người bên ngoài cũng có thể thách đấu với những người trong bảng thiên kiêu, chỉ cần họ chưa đến ba nghìn tuổi, cho rằng bản thân có tư cách gia nhập vào bảng Thiên Kiêu, thì có thể nhiệt tình lên trên võ đài thách đấu. Các giám khảo của cuộc thi thiên kiêu thông qua quá trình thách đấu mà sắp xếp thứ tự, thời gian này có thể là nửa ngày. Có thể là một ngày, hoặc có thể là hai ngày, hoặc thậm chí nhiều ngày, dù sao thì tiếp tục thách đấu, đấu đến khi không còn ai có thể thách đấu nữa mới ngừng, sau đó sẽ sắp xếp ra một danh sách thứ hạng thiên kiểu mới. Khi đã được xếp hạng. Trong một trăm năm sẽ không thay đổi. "Nhìn xem! Nhóm thiên kiêu đang bắt đầu bước vào đấu trường!" Đám đông người xem đột nhiên sôi trào lên. Chỉ nhìn thấy hàng chục thanh niên nam nữ ở phía chân trời, và ngự kiếm của bọn họ hò hét về phía trước và đáp xuống trên một bục cao gần một trăm trượng. "Đó chính là thần tử và thần nữ của Thánh Kiếm tông, lần lượt xếp thứ hai và thứ tám trong danh sách Thiên Kiêu. Cũng không biết liệu thần tử của chúng tôi có thể giành được vị trí đầu tiên trong danh sách Thiên Kiêu lần này không, và liệu thần nữ có thể chen vào hàng năm của danh sách Thiên Kiêu!” Một tu sĩ thuộc quyền quản lý của Thánh Kiếm tông hét lên. “Đó là thần tử và thần nữ của giáo Thần Đạo Tông của chúng tôi, thần tử xếp thứ ba trong bảng Thiên Kiêu, còn thần nữ thì xếp thứ tám, hi vọng bọn họ lần này có thể phòng thủ tốt, sau đó nâng thứ hạng lên một hai bậc! “ Có một tu si đến từ Thần Đạo Tông hô lên. "Đó là thần tử và thần nữ của môn Thái Cực Tông của chúng ta. Thần nữ Dương Tử Hi của chúng tôi rất giỏi, một trăm năm trước Có thể leo lên được hạng thứ tư trong bảng thiên kiêu, thần tử thì đứng thứ năm, hi vọng lần này có thể giữ được vị trí đó.” Một vị tu sĩ đến từ môn Thái Cực Tông hét lên. Các tu sĩ từ khắp nơi trên thế giới đều rất vui mừng và phấn khích khi bọn họ nhìn thấy thần tử và thần nữ của họ, hoặc các đệ tử Thiên Kiêu của môn phái họ. Sau đó, từng người từng người một trong một trăm người của bảng thiên kiêu lần lượt bước vào hội trường. Không lâu sau, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên. "Nhìn xem! Thần tử của Vô Cực tông đứng thứ nhất trong bảng thiên kiêu, tay nắm tay với thần nữ của Vô Cực tông xếp hạng thứ sáu đến đây rồi!" Trong nháy mắt, toàn hội trường đều nhốn nháo ầm ĩ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]