Chương trước
Chương sau
Rõ ràng là nữ tử đồ tím, một thân bước lên, rất cường thế ngăn cản bốn vị lão giả mặc cẩm phục trước mặt, lớn tiếng quát, rất có khí thế của một kẻ làm quan.
Bốn vị lão giả mặc cẩm phục nghe vậy, nhất thời sắc mặt kéo xuống, liền muốn động thủ.
"Dừng lại! Cậu chủ Tiết! Đừng bao giờ làm vậy!"
Họ rất là đồng thanh, vội vàng vừa hô, vừa từ dưới bậc thang bay lên, sau đó chạy đến bên cạnh Tiết Phi Vũ. Thấp giọng bên tai anh ta.
Tiết Phi Vũ nghe xong, cả người như chấn động, sắc mặt thay đổi điên cuồng, lại nhìn nữ tử đồ tím, tất cả trong mắt đều là kinh hãi, vẻ mặt lo sợ và phức tạp.
Anh ta đã sớm biết, người phụ nữ này sẽ đến nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, lúc đến lại khủng bố như vậy. Quả thật là làm cho anh ta sợ tới mức không ngờ.
"Mau lui sang một bên!”
Tiết Phi Vũ nháy mắt cho bốn lão giả mặc cẩm phục.
Bốn người không hiểu ra sao, lúc này lui sang một bên.
"Hì hì!”
Lúc này, Tiết Phi Vũ vẻ mặt tươi cười bước đến trước mặt nữ tử, điệu bộ cung kính mời cô ta: "Mời cô vào trong."
Sau đó, anh ta ra lệnh cho người hầu: "Đưa hai vị khách quý đến hai phòng tốt nhất, cùng một bàn thức ăn cao cấp nhất. Hãy nhớ rằng tất cả đều miễn phí, một xu cũng không được phép lấy."
"Tôi hiểu rồi ạ!"
Người hầu gật đầu, sau đó cười khom người thực hiện cử chỉ mời: "Hai vị khách quý, mời vào trong."
Nữ tử đồ tím cũng không có đi, mà chỉ về phía nhà Diệp Thiên, hỏi: "Vậy mấy người bọn họ thì sao? Anh còn gây trở ngại cho họ sao?"
"Chuyện này..."
Tiết Phi Vũ có chút khó xử, nói: "Quý nhân, cô có chút không biết, tôi với bọn họ có thâm cừu đại hận, cho nên tôi hy vọng cô đừng giúp bọn họ, đừng làm tôi thấy khó xử."
"Ồ!"
Nữ tử đồ tím cười nhạt: "Bọn họ chỉ là người Long tộc có thân phận thấp kém, mà anh là thiếu chủ Giang Lăng thành cao cao tại thượng, bọn họ và anh mà lại có thâm cừu đại hận, tôi thật khó tin đấy?"
"Ngược lại là anh, có phải vẻ mặt này của anh nhìn thấy hai vị nữ tử Long tộc, tôi hoài nghi anh là thấy sắc có ý, muốn giết phu quân và người hầu của bọn họ, rồi chiếm hai cô ta làm của mình đúng chứ?
Cô ta vẫn không tin một người Long tộc có năng lực kết thù với thiếu chủ một thành, nếu có bản lĩnh này, cũng đã không bị ức hiếp mấy chục ngàn năm.
Tuy cô ta không có thiện cảm đối với người Long tộc, nhưng cũng không cảm thấy phản cảm với họ, coi như là tương đối thực tế.
Cho nên gặp phải loại chuyện muốn giết chồng cướp vợ trong phạm vi năng lực của cô ta, cô ta nhìn không được vẫn muốn quản một chút.
"Tỷ tỷ, tỷ thật có mắt nhìn, vừa nhìn liền biết anh ta không phải người tốt." Đóa Đóa nói, chỉ về phía Tiết Phi Vũ nói: "Mấy ngày trước ở Thiên Dung thành, tên xấu xa này cấu kết với một kẻ khác, muốn cướp đi mẹ và mẹ nhỏ của Đóa Đóa."
Nữ tử đồ tím nghe xong, ánh mắt nhìn Tiết Phi Vũ nhất thời tràn ngập khinh bỉ cùng ghét bỏ, lạnh lùng nói: "Tôi biết anh thấy sắc nổi lòng tham mà, quả nhiên thật sự quá mất mặt Giang Lăng thành!"
"Đường đường là thiếu thành chủ, lại đi mơ tưởng tới vợ của người Long tộc, quả thật quá mất mặt."
"Tốt xấu gì thân phận cũng là thiếu chủ tôn quý, mà thân phận Long tộc lại ti tiện, cho dù người phụ nữ Long tộc có đẹp hơn nữa, cũng không thể hạ mình đi cướp đoạt người phụ nữ Long tộc chứ."
"Thật không hiểu anh ta nghĩ như thế nào, Giang Lăng thành không thiếu mỹ nữ, anh ta làm sao có thể coi trọng hai người phụ nữ Long tộc chứ? Hơn nữa còn là những người phụ nữ đã có chồng."
"......"
Phía dưới nhiều người đang bàn tán sôi nổi.
"Câm miệng cho ông đây!”
Tiết Phi Vũ càng nghe càng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Đóa Đóa nhiều chuyện, sau đó cười khổ nói với nữ tử đồ tím: "Quý nhân, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, không phải như cô nghĩ, tôi thật sự có thâm cừu đại hận với bọn chúng."
"Vậy anh nói thử xem, họ giết ba mẹ anh, hay cướp vợ anh. Hận thù có lớn đến vậy không?" Nữ tử đồ tím cười một cách lạnh lùng và hỏi.
Tiết Phi Vũ bất đắc dĩ, đành phải chỉ về phía Diệp Thiên, phẫn hận nói: "Tên tạp chủng đáng ghét này, kêu anh em của nó, bóp vỡ hai viên bảo vật của tôi, bây giờ ngay cả năng lực sinh con tôi cũng không có, đối với tôi mà nói, quả thực so với thù giết cha, hận cướp vợ còn nghiêm trọng hơn nhiều!"
Lời này nói ra, mọi người xung quanh liền bàn tán xôn xao.
"Thật hay giả vậy? Thiếu thành chủ bị người Long tộc làm cho trở thành thái giám ư?"
"Nếu như là thật, mối thù đó quả thật quá lớn rồi!”
"Chẳng trách Thiếu thành chủ nói chuyện cộc cằn như vậy, xem ra rất có khả năng biến thành thái giám."
"......"
Nữ tử đồ tím cũng nhíu mày, cẩn thận nghe một chút, giọng của Tiết Phi Vũ quả thật có chút đáng thương, hơn nữa cũng không giống đang nói dối, đường đường là một thiếu thành chủ, không cần phải lấy chuyện tuyệt chủng của mình ra đùa giỡn.
Cho nên cô ta cảm thấy, Tiết Phi Vũ thật sự có thể đã bị biến thành thái giám.
Nhưng cô ta vẫn kinh ngạc nói: "Nhưng anh rõ ràng là thiếu thành chủ, thực lực hẳn là không thấp. Sao lại có thể bị người của Long tộc bóp cái đó thành thái giám được chứ?”
"Đúng vậy, tôi cũng không tin là người Long tộc làm." Lục La cũng nói.
Tiết Phi Vũ nhất thời khổ sở nói: "Hai vị quý nhân, có điều các ngươi không biết, bọn họ không phải người Long tộc thuần, mà là hỗn huyết của Thiên Hoang và Long tộc. Trên người không bị nguyền rủa, còn có thiên phú tu luyện, hơn nữa tu vi của chúng đều rất cao, tôi căn bản không phải là đối thủ của chúng."
Nói đến đây, anh ta nháy mắt cho tên người hầu.
Tên người hầu nhanh trí hiểu ra, liền một quyền đánh về phía Thiên Hà Kiếm Tiên.
Bất ngờ bị tấn công, làm cho Thiên Hà Kiếm Tiên không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp phi thân bay lên, tránh được một quyền.
"Thấy không, người hầu này của ta là tu sĩ kim đan cảnh đại thành. Một quyền lại để ông lão tạp chủng này thoát được, bây giờ quý nhân tin tôi là bị bọn họ bóp hỏng bảo bối rồi chứ?" Tiết Phi Vũ hỏi.
Nữ tử đồ tím im lặng, cô ta dường như đã tin tưởng lời Tiết Phi Vũ nói.
"Quý nhân, tôi biết cô không quen biết bọn họ, cho dù có quen biết đi nữa, cùng lắm chính là chung thuyền với bọn họ, tôi thật sự tôn trọng cô, nhưng tôi thật lòng hy vọng cô đừng ngăn cản tôi báo thù, còn phải cảm phiền cô nhường một chút. Cảm tạ." Tiết Phi Vũ rất thành khẩn nói.
Nữ tử đồ tím nhất thời rơi vào tình thế khó xử.
Nếu như cô ta không đem Đóa Đóa về tông môn, ngược lại có thể mặc kệ, nhưng cô ta thật sự muốn mang Đóa Đóa về, sợ mặc kệ không để ý đến ba của Đóa Đóa bị đánh chết, muội ấy sẽ trách cô ta không giúp đỡ, rồi sẽ không trở về tông môn cùng cô ta.
Nhưng thái độ của Tiết Phi Vũ thực sự thành khẩn, đối với cô ta rất cung kính, cô ta cũng không tìm ra lý do gì để ngăn cản anh ta, nếu như quyết ngăn cản, mình không có chút lý, Tiết Phi Vũ cho dù không cho mình mặt mũi, chính mình cũng không có biện pháp.
Dù sao nơi này là địa bàn của Tiết Phi Vũ, cô ta có thể cảm nhận được trên người bốn vị lão giả kia đều có sức mạnh khủng bố, là cao thủ Nguyên Anh Cảnh, cô ta căn bản không phải là đối thủ.
"Anh định làm thế nào để đối phó với anh ta cùng nô bộc của anh ta?" Nữ tử đồ tím chỉ về phía Diệp Thiên hỏi.
Tiết Phi Vũ nói: "Tôi vốn định giết chết bọn chúng, nể mặt quý nhân, tôi quyết định dùng đao biến cả hai người bọn chúng thành thái giám."
Anh ta tin tưởng nể mặt nữ tử đồ tím như vậy, cô ta tuyệt đối không có khả năng ngăn cản anh ta nữa.
Chỉ thấy nữ tử đồ tím nhìn về phía Diệp Thiên, nói: "Tôi có thể giúp anh việc này, nhịn một chút, tìm một tiên y y thuật tốt, vẫn có hy vọng giúp anh trở lại làm đàn ông. Tốt hơn là bị giết."
"Tâm ý của cô tôi xin nhận."
Diệp Thiên cười, nói với Tiết Phi Vũ: "Tôi khuyên cậu vẫn là không nên chọc vào tôi."
"Bởi vì ở Giang Lăng thành này, cậu không chọc được tôi đâu.” Diệp Thiên rất tự nhiên đáp lại.
"Ha ha!!!"
Trong chốc lát, tất cả mọi người cười lớn.
"Tên này có phải bị bệnh rồi không? Thành chủ Giang Lăng thành là ba của Cậu chủ Tiết, ở Giang Lăng thành này. Cậu chủ Tiết không thể đụng vào anh ta hay sao chứ?"
"Cười chết tôi mất, đây là trò đùa hay nhất mà tôi nghe được kể từ khi sinh ra!”
"Nói khó nghe một chút, Giang Lăng thành chính là thiên hạ của cậu chủ Tiết, ngoại trừ những người đứng đầu Linh Bảo tông, còn có ai là cậu chủ Tiết không dám đụng vào chứ?"
"Nói giống như anh ta là cậu chủ Tiết vậy. Khốn kiếp đúng là một tên có bệnh, một tên tạp chủng, bộ dạng giống như người Long tộc, có chút địa vị, là mày không chọc nổi thiếu thành chủ mới đúng!"
"......"
Những người xung quanh cười nhạo sôi nổi.
Cả thành đều là địch, điều này rất đáng sợ!
Đúng lúc này, trong đầu Diệp Thiên vang lên một thanh âm: "Sư tôn, tôi đã cùng Long Ngạo Thần tượng ra khỏi tông môn, còn đưa vị hôn thê của tôi đến bái kiến ngài, xin hỏi ngài vào Đăng Tiên tửu lâu chưa?"
"Chưa, bị chặn lại, có một con gấu không cho tôi đi vào." Diệp Thiên đáp lại.
"Cái gì?"
Thần tử Cảnh Hiên rất tức giận: "Lá gan của gấu lớn vậy sao? Dám ngăn cản sự tôn, quả thực là không biết điều!"
"Sư tôn ngài bảo nó chờ đó, đồ đệ sẽ nhanh chóng tới, nhất định phải giẫm con gấu đó trên mặt đất, để cho nó biết sự tôn của bổn cung, nó không chọc nổi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.