Chương trước
Chương sau
“Thưa các hành khách, phía trước chính là Giang Lăng Thành, tàu hàng không của chúng ta chẳng mấy chốc nữa sẽ hạ cánh xuống Giang Lăng Thành, xin mọi người chuẩn bị sẵn hành lý chuẩn bị xuống tàu.”
Trải qua hai mươi ba tiếng đi tàu, cuối cùng tàu hàng không cũng tới Giang Lăng Thành.
Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy hơn phân nửa ảnh đẹp của Giang Lăng Thành, so với Thiên Dung Thành thì quy mô Giang Lăng Thành nhỏ hơn một chút, nhưng độ phồn hoa thì không thua kém Thiên Dung Thành một chút nào.
Nhưng thứ dễ nhìn thấy nhất chính là một con sông lớn đi ngang qua Giang Lăng Thành, chi Giang Lăng Thành thành hai nửa, những cây cầu được dựng dày đặc trên dòng sông, gần như trên mỗi cây cầu đều có vô số người và xe ngựa đi lại, thậm chí còn có rất nhiều tu sĩ cùng tiên hạc bay lượn trên không.
Cả tòa thành rực rỡ sắc màu, tràn ngập cây cỏ hoa lá, đẹp khiến người ta say mê.
“Oa! Giang Lăng Thành đẹp quá! Còn đẹp hơn cả quê hương Nam Bình của chúng ta nữa.”
Tần Liên Tâm không khỏi cảm thán.
“Ở Thiên Dung Thành, em không dám ra ngoài chơi ví sợ chọc phải phiền phức, nhưng Giang Lăng Thành thì khác, anh sẽ dành thời gian dẫn em với con đi chơi khắp Giang Lăng Thành.” Diệp Thiên cười nói.
Phụ nữ mà, ai mà chẳng thích đi dạo phố, đi vào một tòa thành phồn hoa xinh đẹp mà không được đi chơi, chỉ sợ bọn họ sẽ kìm nén đến phát bệnh, giống như ở Thiên Dung Thành, bọn họ muốn đi ra ngoài chơi nhưng lại không dám, bộ dáng kia, Diệp Thiên đã được chứng kiến.
“Được ạ. Ba ơi, con muốn đến tòa tháp cao cao kia, leo lên tầng cao nhất, vươn tay bắt tiên hạc chơi.”
Đóa Đóa chỉ vào một tòa lâu cao nhất trời mây, nói.
“Được, đến Giang Lăng Thành, ba sẽ hỏi thăm xem tòa lâu kia ở chỗ nào, sau đó sẽ dẫn con với mẹ đến tầng cao nhất của tòa lâu kia chơi.” Diệp Thiên xoa xoa cái đầu nhỏ của Đóa Đóa.
“Oa oa oa!”
Đóa Đóa vui vẻ vỗ tay.
Lúc này, có một âm thanh cười nhạo truyền đến
“Chỉ sợ là mọi người không có tư cách vào tòa lâu kia đâu?”
Cả nhà Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước có một cô gái mặc quần áo màu xanh, ôm một thanh kiếm, cười lạnh quét mắt nhìn một nhà Diệp Thiên.
“Tại sao vậy chị? Tòa lầu này làm gì?” Đóa Đóa gãi cái đầu nhỏ.
Cô gái mặc quần áo xanh thấy Đóa Đóa thật đáng yêu, miệng cũng rất ngọt, thế là nói: “Tòa nhà này tên là Đăng Tiên Tửu Lâu, cao mười hai nghìn mét và có tổng cộng năm trăm tầng, người có tu vi thấp hơn cảnh giới Tiên Thiên là không có tư cách đi vào, trừ phi có người có quyền thế ngập trời dẫn các người vào, nếu không cho dù có đập bể đầu thì người ta cũng không có các người đi vào.”
“Hơn nữa, phí của Đăng Tiên Tửu Lâu cũng vô cùng cao, một bữa cơm ít nhất cũng phải một trăm nghìn linh tệ, nếu muốn ở lại, giá một đêm cho một căn phòng kém nhất cũng phải hai trăm nghìn linh tệ.”
“Cho nên, người có thể đi vào Đăng Tiên Tửu Lâu đều là những người tài giỏi nhất Thiên Hoang, toàn bộ nhà các người đều là người long tộc, địa vị thấp kém, mặc dù Đăng Tiên Tửu Lâu không có lệnh nghiêm cấm người có địa vị thấp kém không được đi vào, nhưng các người đều không phải tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên, cho nên không có tư cách đi vào.”
Nói tới đây, cô gái mặc áo xanh uốn éo đi trở về, bộ dáng lười không muốn nói chuyện.
Đóa Đóa nghe xong thì cong miệng, thất lạc nói: “Ba ơi, phải làm sao bây giờ, ba với Kiếm Tiên là tu sĩ cảnh giới Thiên Tiên trở lên, nhưng con với mẹ và mẹ nhỏ thì không phải, hai người có thể đi vào, nhưng ba người bọn con thì không thể vào đâu.”
Diệp Thiên cười nói: “Đóa Đóa không cần lo lắng, ba sẽ dẫn con với mẹ, và cả mẹ nhỏ cùng nhau hơn, hơn nữa sẽ còn ở phòng tốt nhất, một lúc nữa xuống tàu, chúng ta sẽ đi đến đó.”
Nói đùa, Giang Lăng Thành là thủ phủ của Linh Bảo Tông, thần tử của Linh Bảo Tông, Cảnh Hiên chính là đệ tử của anh, để thần tử Cảnh Hiên tới mở đường mời một nhà bọn họ đi vào, con mẹ nó ai dám ngăn cản?
Phải biết, thần tử của một tông môn tương đương với thái tử của một đất nước cổ đại, có thể nói là dưới một người trên vạn người.
Nói cách khác, đồ đệ của anh chỉ cần dậm chân một cái thôi là toàn bộ Giang Lăng Thành đều phải rung chuyển, đừng nói là vào Đăng Tiên Tửu Lâu, cho dù là muốn phá hủy tòa lâu này thì cũng có thể phá hủy.
“Mấy người mà muốn ở phòng tốt nhất của Đăng Tiên Tửu Lâu?”
Cô gái mặc quần áo xanh kia quay đầu lại, lắc đầu cười nhạo nói: “Tôi khuyên các người tốt nhất đừng nên tự tìm đường chết, nếu không có tư cách vào Đăng Tiên Tửu Lâu mà cứ cứng mồm, người của tộc Thiên Hoang cùng lắm thì chỉ bị đánh cho tàn phế, nhưng nếu người Long tộc các người dám làm như vậy, tôi đảm bảo các người sẽ bị đánh chết!”
Diệp Thiên đang định nói cái gì đó nhưng Tần Liên Tâm lại ngăn anh lại, nói: “Bỏ đi chồng ơi, chúng ta đừng nên chọc vào phiền toái, tìm một khách sạn bình thường ở mà được rồi, chúng ta không quý giá như vậy, không cần phải ở chỗ tốt như vậy.”
“Đúng vậy đó chồng, ở khách sạn bình thường là được rồi, không cần thiết phải đấu tranh với quyền thế, chúng ta cứ an ổn là được rồi.” Thần Diệp Hy cũng khuyên nhủ.
Diệp Thiên không nói cho bọn họ biết mình đến Giang Lăng Thành để làm gì, bởi vì anh cũng không biết có thể lấy lại được chiến hạm Tinh Không hay không, càng không biết Long Ngạo thần tướng có nói cho anh biết về nhiều pháp bảo thần binh cực phẩm của anh ta hay không, cho nên đến bây giờ anh vẫn lấy lí do là đi chơi ở Giang Lăng Thành, âm thầm liên hệ với thần tử Cảnh Hiên.
Anh sợ nói quá vẹn toàn, kết quả là không thể quay về, khiến vợ và con có cảm giác mất mát.
Bởi vậy, Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hy không biết, Diệp Thiên có nhân mạch ở Giang Lăng Thành.
“Cả hai người cứ yên tâm, anh sẽ không chọc vào phiền phức, cũng sẽ không gây chuyện, sẽ dẫn hai người vào Đăng Tiên Tửu Lâu ở.” Diệp Thiên thề son sắt.
Tần Liên Tâm cùng Thần Diệp Hy bĩu môi, hai người bọn họ biết, Diệp Thiên đã nói như vậy thì chắc chắn có biện pháp của anh, cho nên bọn họ cũng không khuyên anh nữa.
“Hừ.”
Nhưng cô gái áo xanh lại hừ lạnh nói: “Vừa vặn tôi và chị ấy cũng muốn vào ở Đăng Tiên Tửu Lâu, tôi muốn xem xem, các người có năng lực gì để có thể vào ở Đăng Tiên Tửu Lâu.”
Dứt lời, coi ta xoay người trở về, nói chuyện với một cô gái áo tím ở bên cạnh cô ta.
Mà Tiết Phi Vũ ở phía sau mấy hàng lại không nhịn được âm thầm nở một nụ cười nhạo: “Chỉ bằng các người mà muốn ở Đăng Tiên Tửu Lâu, có lẽ các người không biết, ông chủ lớn phía sau Đăng Tiên Lâu chính là ba tôi đây nhỉ?”
Nghĩ tới chuyện này, anh ta âm thần đắc ý, trong lòng tự nhủ: “Một lúc nữa xuống tàu, mình không cần phải về phủ thành chủ vội, trực tiếp phát truyền âm để cho người ta đến Đăng Tiên Tửu Lâu chờ mình, đến lúc đó xem mình chơi chết anh ta như thế nào, sau đó sẽ cướp lấy hai vị phu nhân của anh ta, từ từ thưởng thức.”
Trong lòng anh ta càng trở nên kiêu hãnh.
Chẳng mấy chốc, tàu hàng không đã đến một bãi đỗ rộng bên ngoài cửa Nam của Giang Lăng Thành, đây chính là chỗ đậu chuyên dụng cho tàu hàng không, diện tích vô cùng to lớn, có hàng chục chiếc tàu hàng không đang đậu.
“Kinh thưa các hành khách, chúng ta tới Giang Lăng Thành, xin quý khách chuẩn bị tốt hành lý rồi xuống tàu, hẹn gặp lại quý khách vào lần sau.”
Âm thanh khuếch đại lại vang lên lần nữa.
Mười vạn hành khách nhao nhao xuống tàu.
Cả nhà Diệp Thiên ngồi im tại chỗ, chờ người trong khoang tàu đi gần hết, bọn họ mới từ từ đứng dậy đi xuống tàu.
Chỗ này rất giống nhà ga của Long Quốc, rất nhiều xe ngựa ở đây kiếm khách, cảnh tượng chen chúc vô cùng náo nhiệt.
Có một số người trực tiếp ngự khiếm hoặc phi khinh công về phía cửa thành, có một ít người không quen thuộc Giang Lăng Thành, không biết chỗ muốn đi ở đâu, cho nên chỉ có thể đi xe ngựa vào thành.
Như nhà Diệp Thiên thì gọi một chiếc xe ngựa, phân phó xa phu đi đến Đăng Tiên Tửu Lâu.
“Bọn họ thích sự dám đi tới Đăng Tiên Tửu Lâu.”
Cô gái áo xanh thấy Diệp Thiên phân phó xa phu đi đến Đăng Tiên Tửu Lâu thì không khỏi nói thần một câu.
“Chúng ta đi thôi.”
Cô gái áo tím rất ít nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, thản nhiên nói một tiếng xong thì đổi sang một thanh tinh phẩm thần binh, dẫn theo cô gái áo xanh ngự kiếm bay đến cửa thành.
“Cô gái kia không đơn giản!”
Ban đầu Tiết Phi Vũ cảm thấy cô gái mặc áo tím này thật xinh đẹp, đang định đi lên bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy cô gái áo tím sử dụng thần binh tinh phẩm, anh ta lập tức kinh ngạc.
“Có lẽ là đại tiểu thư của một thế gia tu tiên đỉnh cấp nào đó, cũng có khả năng là thần nữ của một tông môn nào đó, Thiếu thành chủ cố gắng đừng nên đi trêu chọc vào bọn họ, ba ngày sau giải đấu Thiên Kiêu Bảng sẽ được tổ chức ở Giang Lăng Thành, CÓ VÔ số thiên kiêu của các tông môn và thế gia tu tiên chạy tới Giang Lăng Thành, có khả năng cô gái kia cũng đến tham gia giải đấu Thiên Kiêu Bảng.”Một lão nô bộc ở bên cạnh nói.
Tiết Phi Vũ gật đầu.
Có thể tham gia Thiên Kiêu Bảng, trên cơ bản đều là các đệ tử ưu tú nhất của tông môn lớn, hoặc là vạn bối ưu tú nhất của các thế gia tu tiên, quả thực là anh ta không dám trêu chọc.
“Đi thôi, chúng ta trực tiếp vào thành.”
“Học trò biết rồi, vậy thì sư phụ cứ đi trước đi, một lúc nữa học trò sẽ dẫn theo Long Ngạo thần tướng tới, nhất định sẽ dùng lễ nghi tối cao nhất mở tiệc chiêu đại sư phụ cùng các cô và em gái.”
“Ừm.”
Diệp Thiên đáp lại một chữ, sau đó ngắt liên lạc với Thần tử Cảnh Hiên.
Sau khoảng nửa canh giờ, cả nhà Diệp Thiên đã đến đường cái trước Đăng Tiên Tửu Lâu, sau khi xuống xe trả tiền xong thì cả nhà đi về phía Đăng Tiên Tửu Lâu.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên.
“Ồ, cả nhà các người thực sự có can đảm dám đến ở Đăng Tiên Tửu Lâu luôn nha.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.