“Đại vương ngài nhìn kìa!”
Ngụy công công nghe thấy tiếng vó ngựa thì ngẩng đầu nhìn lại, vừa nhìn đã nhận ra là công chúa, lúc này lôi kéo cánh tay của Bắc Lương Vương giơ ngón tay lên chỉ về phía trước.
Bắc Lương Vương ngẩng đầu nhìn thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
“Thường!”
Ông ấy căng họng kêu lên.
Nhưng công chúa dường như không nghe thấy, liều mạng giơ roi thúc ngựa đuổi theo.
“Nha đầu này!”
Bắc Lương Vương vừa tức vừa hết cách.
Công chúa là con gái mà ông ta cưng chiều nhất, nếu như cô ta đi cùng với Diệp Thiên vậy thì sau này có lẽ ông ấy sẽ không gặp được con gái cưng này nữa.
Nhưng ông ấy cũng biết không thể bởi vì bản thân không buông bỏ được mà làm trễ nải hạnh phúc của con gái.
Vì vậy ông ấy cưỡi một con ngựa đỏ đuổi theo công chúa.
Không phải ông ấy muốn đuổi theo để đưa con gái quay về mà muốn đi đưa tiễn con gái, dù sao lần này đi rồi không biết bao nhiêu năm hoặc là mấy chục năm sau cha con mới có thể gặp lại nhau, vì vậy sao ông ấy có thể thờ ơ được?
“Ôi!”
Nhìn bóng lưng đi xa của công chúa, đủ loại quan lại và vô số dân chúng bóp cổ tay thở dài.
“Công chúa số khổ!”
Họ đều cho rằng như vậy.
Nhưng trong biển người lại có người âm thầm mừng thầm.
“Cuối cùng cũng có thể đuổi đám Diệp Thiên đi, bá nghiệp của tam vương tử sắp thành rồi!”
Một người đàn ông cười thâm trầm rồi nhanh chóng biến mất ở trong biển người.
“Giá!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-trung-sinh/1046265/chuong-600.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.