Lúc này, Diệp Thiên đang ở trong sảnh đường nhà tộc trưởng, trò chuyện với các tộc nhân và một số trưởng lão có danh tiếng trong Long tộc. Hồ ly chín đuôi trông giữ Tần Liên Tâm và Thần Diệp Hi trong phòng, Thiên Hà Kiếm Tiên đang canh lửa cho lò luyện đan dược, còn Đóa Đóa thì cưỡi bạch hổ, chơi đùa với một nhóm vãn bối Long tộc cùng Lãnh Ngưng Sương. Nhộn nhịp nhưng không ồn ào, vô cùng hài hòa. Đây là ngày lễ nhộn nhịp nhất từ trước tới nay của nhà tộc trưởng. “Tiền bối Diệp thấy sao, lời nguyền trên người chúng ta có thể hóa giải được không?” Tộc trưởng để Diệp Thiên bắt mạch xong bèn thu tay lại. Diệp Thiên lắc đầu: "Chú pháp nguyền rủa này khá lợi hại. Với tu vi bây giờ của ta thật sự không thể giải trừ cho từng người một, trừ phi giải quyết từ ngọn nguồn." “Giải quyết từ ngọn nguồn?” Tộc trưởng và vài vị trưởng lão Long tộc khác cau mày lại. Diệp Thiên gật đầu và nói: "Chỉ cần giết kẻ đặt chú pháp nguyền rủa. Một khi kẻ đó chết, lời nguyền trên người mọi người sẽ tự động giải trừ." Dứt lời, tộc trưởng và những người khác đột nhiên trở nên tuyệt vọng. "Người đã đặt chú nguyền rủa chúng ta là một vị lão tổ Hóa Thần cảnh. Không ai giết nổi ông ta, chúng ta thật sự hết hy vọng rồi." Trưởng lão cười khổ nói. Thật nực cười, tu sĩ hóa thần cảnh đáng sợ biết bao! Những người đã đạt tới cảnh giới thì sẽ sắp trở thành Chân Tiên. Tuổi thọ một trăm nghìn năm, mỗi cử chỉ của họ đều có thể hủy diệt cả thế giới. Hơn nữa còn có thể dẫn dắt nguyên thần ra khỏi cơ thể và giết một người cách một triệu dặm! Vì vậy, người trong bộ tộc cũng không dám mơ tưởng đến việc bất cứ ai trong họ có thể giết được một tu sĩ Hóa Thần cảnh, nên cũng không ảo tưởng về những điều viển vông này. Dù sao thì những người thế hệ sau của thế hệ Long tộc thứ một ngàn đã thoát khỏi lời nguyền này. Trong vài thập kỷ nữa, tất cả những người ở thế hệ trước của Long tộc sẽ chết đi, vậy người của Long tộc sẽ hoàn toàn thoát khỏi lời nguyền. Liệu họ có thể hoàn toàn đứng lên hay không? Mười nghìn năm sau, trong những người thế hệ trẻ của Long tộc, liệu có thể có một vị Hóa thần đại năng hay không? Nếu thực sự có thể, thì người Long tộc hoàn toàn có thể đứng vững, nếu không làm được thì mọi chuyện cũng sẽ không tệ như bây giờ, ít nhất thì sau này những người thế hệ sau của Long tộc cũng có thể tu luyện mà, đúng không? Những người Long tộc thế hệ trước yếu ớt, bất lực như người bệnh vì họ không thể tu luyện và không có một chút tu vi nào, nên cuộc sống mới thê thảm như vậy. Bởi vì Thiên Hoang là một tinh cầu có linh khí dồi dào, cho dù năng lực có tệ đến đâu, bọn họ vẫn có thể dựa vào việc hít thở linh khí để tăng thêm sức lực, ít nhất tuổi thọ của bọn họ cũng có thể kéo dài tới hai trăm tuổi. Những người Long tộc bị lời nguyền rủa hạn chế, thậm chí còn không cầm nổi đồ vật nặng năm mươi cân, lâu dài thì cũng chỉ có thể sống được trăm năm. Những người bình thường chỉ sống được một thời gian ngắn và độ tuổi trung bình cũng chỉ được năm mươi tuổi. Có thể nói, so với người Thiên Hoang có tuổi đời trung bình là năm trăm tuổi thì người Long tộc quá thê thảm. Bởi vì điều này, họ sống như những con chó, không có một chút uy nghiêm nào. Diệp Thiên nghe xong liền gật đầu: "Ngày mai ta sẽ đi bán một ít đan dược, đồng thời mua một ít dược liệu và lò luyện đan, luyện chế thêm dược liệu cho các mấy vãn bối của long tộc, giúp bọn họ tăng cường thể chất, phát triển tu vi, để họ trở thành những người Long tộc nổi trội nhất, mạnh mẽ nhất." Đó là tất cả những gì hắn có thể làm. Hắn không đủ năng lực giết Hóa thần. Có lẽ trăm ngàn năm sau này, tu vi của hắn đã tăng lên, có thể tới Thiên Hoang trợ giúp đám người Long tộc hoàn toàn đứng lên, nhưng hiện tại hắn sẽ không liều lĩnh đi khiêu chiến Hóa thần. Hắn không nghĩ đến mình thì cũng phải nghĩ tới vợ con chứ, đúng không? "Tốt, tốt, tốt, vậy đa tạ tiền bối Diệp!" Các tộc nhân và những người khác đều đứng lên cảm ơn. Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. "Thanh Sơn! Thanh Sơn!" Lý Thanh Sơn và mấy đứa trẻ đang chơi cùng với Đóa Đóa trong sân thì nhìn thấy lão sư chạy vào, bọn họ đồng loạt tiến đến đón. "Lăng Vi lão sư, sao ngài lại tới đây?" Lý Thanh Sơn, Lãnh Ngưng Sương và những người khác bước tới hỏi. Lăng Vi vội nói: “Vừa rồi ta muốn đến xem xem mọi người thế nào thì nhìn thấy một nhóm người của Hắc Phong Đường đang tiến về khu ổ chuột. Ta sợ chúng muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của những người ở Hắc Phong Đường nên sẽ đến gây khó dễ cho mọi người!” "Gì cơ!" Khuôn mặt của Lý Thanh Sơn và những người khác biến sắc. "Mau bảo người cứu các người rời đi đi. Nếu không hắn chết chắc!" Lý Thanh Sơn trầm giọng trả lời. Ngay sau đó mọi người cùng nhau đổ xô đến đại sảnh. “Tiền bối Diệp!!! Vừa rồi Lăng Vi lão sư phát hiện thấy người của Hắc Phong Đường đang vội vã tới đây, e rằng bọn chúng đến để báo thù tiền bối, cho nên xin tiền bối hãy nhanh chóng rời đi trước khi quá muộn!” Lý Thanh Sơn nói. "Gì cơ!" Lần này đến lượt tộc trưởng bị sốc, bật dậy khỏi ghế ngồi, vẻ mặt biến sắc. "Tiền bối Diệp, ngài nhanh chóng dẫn hai phu nhân và con gái rời đi đi. Hắc Phong Đường có hơn chục tu sĩ kim đan. Chỉ cần một hai tên tới đây thì khi đó chạy cũng không kịp nữa!" Tộc trưởng luống cuống thúc giục. “Không chỉ là một hai người thôi đâu!” Lăng Vi nói, “Ta thấy ít nhất cũng phải năm mươi người, tất cả đều là những tu sĩ Tiên Thiên cảnh trở lên và có ít nhất bốn tu sĩ Kim đan!” "Trời ạ!" Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tất cả đều rùng mình, mặt trắng như tờ giấy. "Không sao." Diệp Thiên phất tay đứng lên: "Vậy ta đi ra ngoài chờ bọn chúng, khiến bọn chúng có đi mà không có về.” Sau đó, Diệp Thiên sải bước ra ngoài, còn gọi: "Đóa Đóa, đi đánh người xấu với cha". "Hay quá hay quá!" Đóa Đóa ham chơi, biết sắp được đánh kẻ xấu bèn cưỡi Bạch Hổ chạy tới cạnh ba mình, dáng vẻ trông vô cùng vui sướng. "Ôi trời ơi!" Lăng Vi sắp ngất đi. Nàng ấy nhào tới chỗ Diệp Thiên, ngăn lại và quát: "Ngươi điên rồi, ngươi làm phụ thân kiểu gì thế, muốn hại chết con gái mình sao?” “Tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng hung dữ với cha em, cha em rất mạnh đó!” Đóa Đóa nói. Lăng Vi trợn mắt, bất lực nói: "Em nghĩ rằng, trong mắt em cha em là người mạnh nhất, nhưng là ở trong mắt tỷ tỷ, trong mắt người khác, trong mắt của Hắc Phong Đường hắn quá nhỏ bé, nhỏ bé như một hạt cát. Hắn nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được, em mau thuyết phục cha rời đi đi, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ bị bọn chúng giết thì quá muộn rồi!" "Tỷ tỷ à, cha em thực sự rất mạnh. Những kẻ xấu đó không thể đánh bại cha em đâu." Đóa Đóa nghiêm túc nói. Lăng Vi: "......" Người đàn ông này đã dạy con mình như thế nào vậy! Làm thế nào để dạy một đứa trẻ trở nên không nghe lời như vậy? "Ha ha ha!!!" Đúng lúc này, một tràng cười vang lên. "Diệp Thiên là tên nào, mau ra đây nhận lấy cái chết đi, đồng thời lấy sáu mươi lăm tỷ đá linh thạch ra, nếu không bọn ta sẽ cho cái khu ổ chuột này chìm trong biển máu!" Dứt lời, cơ thể mọi người chấn động mạnh. Họ nhìn thấy một nhóm người mặc đồ đen. Ai nấy đều cầm pháp bảo thượng phẩm thần binh trong tay, cực kỳ vênh váo bước vào nhà bộ tộc. "Xong rồi, xong thật rồi!" Gương mặt của những người ở đây bỗng chốc trở nên xám như tro. "Bảo ngươi đi thì ngươi không đi, giờ thì không thể đi nữa rồi." Lăng Vi giơ tay ra, quay đầu chỉ vào Diệp Thiên và nói với người áo đen: "Hắn ta chính là Diệp Thiên mà ngươi đang tìm. Ai làm thì người nấy chịu, hắn ta chính là người đã giết chết người của các ngươi. Nếu ngươi muốn báo thù thì cứ tìm hắn ta. Đừng gây khó dễ cho những người Long tộc khác, đặc biệt là học sinh của tu viện, nếu các ngươi dám làm gì học sinh của tu viện thì ta thề sẽ bẩm báo tới cung điện Bắc Lương!" Lúc này, nàng ấy chỉ có thể hy sinh Diệp Thiên để bảo vệ người Long tộc và các học trò của mình. "Ha ha!!!" Không ngờ tên mặc đồ đen lại bật cười lớn. “Ngươi nghĩ ngươi là gì chứ, ngươi cho rằng Hắc Phong Đường bọn ta sẽ để cho các ngươi sống sót sao?” Người mặc đồ đen cầm đầu nói. Lăng Vi đột nhiên nhíu mà: "Các ngươi có ý gì?" "Có ý gì hả?" Người đàn ông mặc đồ đen cười khẩy một cái và hét lên: "Nói cho nàng ta biết chúng ta có ý gì!" "Giết sạch!" "Giết sạch!" "Giết sạch!" Những tên mặc đồ đen giơ thanh thần binh lên và đồng loạt hét lên. Đột nhiên, đôi mắt của Lăng Vi hoàn toàn trở nên xám xịt. Những người Long tộc trong đại sảnh cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại. Họ đã luôn vật lộn bên bờ vực của cái chết, và khi cái chết sắp đến, dường như họ không sợ hãi đến thế. Điều đáng tiếc duy nhất là số ít thế hệ trẻ còn lại, cũng là niềm hy vọng của Long tộc cũng không thể sống sót nổi. Lúc này, Diệp Thiên khoanh tay đi về phía người của Hắc Phong Đường, khẽ nói: "Để ta đính chính lại, là ta giết hết các ngươi, không phải các ngươi giết hết bọn ta." "Ha ha ha!!!" Tất cả những người của Hắc Phong Đường đều ngẩng đầu cười lớn, bọn họ nghĩ rằng mình đã nghe được những lời buồn cười nhất trên thế giới. Người đàn ông mặc đồ đen chế nhạo: "Ngươi đại diện cho thế hệ sau của Long tộc, học được một chút tu vi từ một tu sĩ nào đó rồi giết chết hơn hai mươi thành viên tam lưu của Hắc Phong đường bọn ta. Ngươi nghĩ là mình trâu bò lắm sao?” "Ta nói cho ngươi biết, ngươi mau chóng lấy toàn bộ đá linh thạch, tiên dược cùng đan dược ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải chết rất thảm!" Nói xong, tên cầm đầu mặc đồ đen giơ thần binh trong tay đưa lên cổ Diệp Thiên. Nhìn thấy cảnh này, trong mắt mọi người hiện lên vẻ tuyệt vọng, như thể đầu Diệp Thiên sẽ rơi xuống đất ngay trong giây tiếp theo. "Được, ta lấy ra." Diệp Thiên cười nhạt, lấy linh thạch ra. “Cũng được đó.” Mắt của người đàn ông mặc đồ đen lộ ra vẻ hài lòng. Nhưng một giây tiếp theo, vẻ hài lòng trong mắt hắn ta biến mất, ánh mắt toát ra vẻ sợ hãi tột độ. Bởi vì hắn ta nhìn thấy một thần binh tinh phẩm, ngọn lửa nóng hừng hực tỏa ra, bay lượn ở trước mặt Diệp Thiên, cảm giác chết chóc đáng sợ đột ngột bao trùm lên tất cả người của Hắc Phong Đường. "Trời ạ! Thần binh tinh phẩm!" Lăng Vi choáng váng! Những người của Long tộc cũng choáng váng! Bọn người của Hắc Phong Đường cũng bị choáng váng! Bởi vì người có thể điều khiển thần binh tinh phẩm phải là một tu sĩ Kim đan cảnh trở lên. Nếu là người Thiên Hoang thì họ sẽ không ngạc nhiên như vậy. Nhưng một người long tộc có tu vi Kim đan cảnh chắc chắn là tin tức bùng nổ nhất ở Thiên Hoang. Bởi vì người Long nhân không thể tu luyện trong hai mươi nghìn năm, hai mươi năm trôi qua, thế hệ sau thứ một ngàn mới có thể tu luyện lại. Nhưng trong hai mươi năm, có thể tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên cảnh đã là rất nghịch thiên rồi, người tu luyện đến Kim đan cảnh đã phá vỡ hiểu biết của bọn họ về tu sĩ. Lúc này, Diệp Thiên thản nhiên thốt ra một chữ: "Giết!" Trong phút chốc, Phần Thiên Kiếm nhanh như chớp, điên cuồng lướt qua mấy chục người của Hắc Phong Đường, đi tới đâu máu chảy ra tới đó. Chỉ trong chớp mắt. Hơn năm mươi người Hắc Phong đường, chỉ còn lại bốn Kim đan. Bầu không khí đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều chết lặng. Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Thiên trở nên phức tạp, choáng váng, kinh hãi. Giết người như giết chó!!!! Thực sự cướp đi sinh mạng tu sĩ dễ dàng như cướp sinh mạng thú vật. Tất cả mọi người đều hoảng sợ! Đúng vào lúc này, Diệp Thiên đưa một tay ra dưới con mắt kinh hãi của mọi người, dễ dàng đưa vào trong cơ thể của tu sĩ Kim đan trước mặt. "A a!" Một tiếng hét vang lên. Chỉ thấy Diệp Thiên rụt tay lại. Trong tay Diệp Thiên, chợt xuất hiện một viên màu vàng to bằng quả trứng. Giây tiếp theo! Hắn khẽ bóp. Bum! Kim đan vỡ nát. Tu sĩ Kim đan đó đột ngột ngã xuống đất. "Tả hộ pháp!". Ba tu sĩ Kim đan còn lại kinh hãi thốt lên, sau đó lảo đảo lùi ra phía sau, rồi đột ngột xoay người vội vàng bỏ chạy. "Đóa Đóa, bảo Bạch Hổ đi xem lò luyện đan và nhờ cụ Lý bảo vệ mọi người an toàn. Con về phòng mẹ chơi với tiểu hồ ly đi, cha sẽ theo dõi bọn họ và giết sạch Hắc Phong đường!" Diệp Thiên giải thích. "Vâng thưa cha!" Đóa Đóa đáp lời rồi đi đến phòng luyện đan, Diệp Thiên liền hóa thành ánh sáng đuổi theo ra ngoài, chỉ để lại một đám người đang kinh hãi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]